Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Phành’ một tiếng, Diệp Thiếu Dương trực tiếp dùng tảng đá đập nát sắt phong ấn, tám sợi dây thép, từng cái đứt đoạn.

Cái gì cũng không có xảy ra.

Diệp Thiếu Dương cạy ra sắt phong ấn, sờ soạng phía dưới. 

Tứ Bảo thở phào một cái nói: “Nguy hiểm thật...”

Thanh âm chưa dứt, đột nhiên cảm thấy dưới chân căng thẳng, cúi đầu nhìn lại, là mấy cành cây cuốn lấy cổ chân.

Không ổn! 

Suy nghĩ này vừa sinh ra, cả người Tứ Bảo đã bay ngược lên, tứ chi lập tức càng nhiều cành cây quấn lên, bị xách ở giữa không trung.

Ở trong nháy mắt hắn bị xách lên, Diệp Thiếu Dương cũng trúng chiêu, cũng bị cành cây xách lên.

Tán cây thật lớn, giống ác ma điên cuồng quấn quanh lên, đem hai người nhanh chóng bọc lại thành hai cái kén. 

“Ô...”


Mấy chục quỷ ảnh ở trong khe núi rừng rậm thoáng hiện, kêu quái dị ô ô, hướng Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo vồ tới.

‘Phành’ một tiếng, “kén” của Diệp Thiếu Dương đột nhiên từ bên trong nổ tung, trong đó ánh lửa chói mắt, giống như bao lấy một quả cầu lửa lớn, cành cây thiêu đốt tanh tách, chảy ra máu màu đen. 

Phần Thiên Phù.

May mắn ở trước khi đánh vỡ sắt phong ấn, Diệp Thiếu Dương lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn, kẹp trước một tấm thần phù ở trong tay, sau khi bị cành cây dây leo trói trụ, lập tức niệm chú kích hoạt.

Phần Thiên Phù uy lực cỡ nào, một khi bùng nổ, trực tiếp đem một vòng cành cây tận cùng bên trong nổ thành than, chỉ còn lại có một ít treo ở trên chân. 

Diệp Thiếu Dương vung ra Câu Hồn Tác, đem cành cây còn lại chém đứt, xoay người một cái, rơi xuống đất, lập tức vẽ ba tấm Địa Hỏa Phù, hướng vị trí Tứ Bảo đánh tới.

“Rắc!”

Chờ Địa Hỏa Phù dán lên, Tứ Bảo đã từ bên trong đánh vỡ tấm lưới do cành cây bện thành, đem đầu thò ra hít thở, lập tức lại có cành cây bò tới, chui vào trong lỗ mũi của hắn. 

“Đi con mẹ ngươi!” Tứ Bảo giật đứt vài cành cây, lúc này Địa Hỏa Phù cũng bay lên, lửa bắt đầu thiêu đốt.

Tứ Bảo nhân cơ hội nhảy ra, đáp xuống đất.

Tán cây kia dùng sức run lên, một làn gió yêu thổi đến, thế mà lại đem địa hỏa thổi tắt, sau đó dây rối rắm, vô số phiến lá hạ xuống, xen lẫn ở giữa cành lá, rợp trời rợp đất cuốn tới. 

“Cậu đối phó thụ yêu này, tôi đi giết quỷ!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, Câu Hồn Tác quét hướng mấy chục con ác quỷ đang bay tới.

Sau mấy hiệp, dùng Câu Hồn Tác thoải mái cuộn lại một con, đang muốn buộc chặt thắt cổ, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm Tứ Bảo: “Thiếu Dương, không được!” 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, tuy không hiểu vì sao, nhưng cũng chưa hạ tử thủ, đem Câu Hồn Tác thu hồi, dán một đạo linh phù ở trên mặt quỷ, đem quỷ thu lại.

Sau một phen triền đấu, Diệp Thiếu Dương thoải mái đem toàn bộ lệ quỷ thu hết, quay đầu nhìn về phía Tứ Bảo, hắn đứng ở trên tán cây, không ngừng đem cành cây đi tập kích bắt lấy trước, sau đó buộc cùng một chỗ, thắt nút.

Hắn đi như bay ở trên tán cây, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, số lượng cành cây tuy nhiều, nhưng hoàn toàn không bắt được hắn. 

Vài phút sau, đại bộ phận cành cây đều bị hắn thắt núi, rối rắm cùng một chỗ, hoàn toàn không gỡ ra được.

“Còn đánh sao?” Tứ Bảo đứng ở trên tán cây, hai tay chống nạnh.

Thụ yêu phát ra tiếng rống giận dữ nhân cách hoá: “Các ngươi là người nào, các ngươi là người nào!” 

Thanh âm rất già nua, như là một người già bảy mươi tuổi, liều mạng lắc tán cây.

Từ vị trí Diệp Thiếu Dương xa xa nhìn lại, những cành cây bị thắt nút kia, khiến thụ yêu này nhìn qua giống như có một cái đầu thắt bím tóc nhỏ, cực kỳ khôi hài.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Ngươi tốt xấu cũng là thụ yêu, có mấy trăm năm tu vi nhỉ, làm yêu quái làm tới mức độ này của ngươi cũng đủ rồi, ta nếu là ngươi ta sẽ đập đầu tự sát.” 

Vỏ cây trên thân cây di động, hình thành nếp nhăn ngũ quan, hai mắt oán hận trừng lên nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Ta không có đầu, muốn đập cũng không đập được.”

Diệp Thiếu Dương bật cười, chỉ vào những cành cây kia nói: “Ngươi có tóc, sao có thể không có đầu, nói bậy.”

Thụ yêu nói: “Đó là râu của ta.” 

Tứ Bảo từ trên cây nhảy xuống nói: “Đừng lảm nhảm nữa, chuyện này là thế nào!”

Diệp Thiếu Dương hướng thụ yêu bĩu môi, “Cậu có thể hỏi hắn một chút.”

Lời còn chưa dứt, trong lùm cây lại truyền đến một trận động tĩnh, tiếp theo là một đám người cầm đuốc đi đến. 

Diệp Thiếu Dương mới đầu tưởng đám người Ngọc Cơ Tử trở lại, làm sẵn chuẩn bị động thủ, nhìn kỹ một người cầm đầu, là Trương Vân ban ngày từng gặp, bên cạnh còn một cô nương đứng, để tóc mái ngắn, mặc một bộ đồ tây màu đen hơi bó sát người, nhìn qua cực kỳ gọn gàng nhanh nhẹn.

Khí chất cũng rất lạnh nhạt, đương nhiên, bề ngoài cũng rất đẹp.

Tứ Bảo kéo kéo quần áo Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Tô Mạt!” 

“Ồ, quả nhiên là mỹ nữ!”

Tô Mạt nhướng mày, cô nghe thấy được hai chữ “mỹ nữ”, lập tức ở trong lòng gạch hai người này.

Trương Vân cũng đi lên, thật cẩn thận nói: “Sư tỷ, đây là Diệp Thiếu Dương...” 

Sau đó tiến lên hai bước, hướng Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo chắp tay nói: “Hai vị ở trong cấm địa của chúng tôi làm gì?”

Cấm địa?

Hai người mở to mắt nhìn nhìn đối phương. Không biết! 

“Chúng tôi...”

Tứ Bảo vừa mở đầu, đã bị Diệp Thiếu Dương ngắt lời nói: “Tôi nói chúng tôi là trong lúc vô ý đi bộ đến nơi đây, cậu tin hay không?”

Trương Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua thụ yêu bị thắt bím tóc nhỏ đầy đầu, khóe miệng nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ. 

“Bao gồm gỡ bỏ phong ấn, đem thụ yêu đánh thức, cũng là vô tình sao?”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Thật sự là vô tình.”

Trương Vân còn muốn nói gì, Tô Mạt đẩy hắn một cái nói: “Ngươi đi phong ấn một lần nữa!” 

Trương Vân không dám làm trái mệnh lệnh của sư tỷ, dẫn theo hai người tiến lên đi thao tác phong ấn bị Diệp Thiếu Dương mở ra.

Diệp Thiếu Dương hướng tới Tô Mạt đi qua, lắc lắc linh phù trong tay nói: “Chúng tôi thực sự không phải cố ý, cô xem, tôi một con quỷ cũng chưa giết, thu hết lại.”

Tô Mạt lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, anh biết đây là địa phương nào hay không, biết đám lệ quỷ này là đang làm gì hay không.” 

Diệp Thiếu Dương mờ mịt lắc lắc đầu.

“Đây là nơi diễn tập của chúng tôi, phong ấn rất nhiều tà linh, bình thường bọn họ ngủ say tu luyện, chờ thời điểm chúng tôi diễn luyện, sẽ đem phong ấn mở ra, đấu pháp với bọn họ, sau đó lại lần nữa phong ấn...”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, hóa ra những tà vật này đều là bồi luyện nha. 

Trong lòng âm thầm may mắn, may mắn mình nghe lời Tứ Bảo, chưa giết những lệ quỷ này, bằng không thực sự không cãi rõ được.

“Tôi nói: các ngươi cũng thật là, thế mà lại kiếm những tà vật này làm bồi luyện, cũng không hỏi ý kiến bọn họ một chút.”


Một tiểu nha đầu ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Ý kiến gì! Bọn họ theo giúp chúng tôi đấu pháp luyện tập, cũng có thể gia tăng tu vi, còn có thể tích lũy âm đức, sao lại không làm!” 


Thụ yêu lắc mái tóc bím nói: “Ta đồng ý!”


Diệp Thiếu Dương lườm nó một cái nói: “Vậy ngươi cớ gì công kích ta!”


“Chúng ta trừ làm bồi luyện, còn có trách nhiệm trấn thủ cấm địa, lại chưa từng gặp ngươi, ai biết các ngươi muốn làm gì, có phải đến phá hư mắt trận hay không. Ai da ta lỡ mồm!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK