“Hiện giờ tôi không thể trở mặt với Mộ Thanh Phong.”
Diệp Thiếu Dương nói ra nguyên nhân đến tìm hắn giúp đỡ, tỏ vẻ bất kể thế nào mình cũng phải đợi Mộ Thanh Phong cứu Trương Tiểu Nhuỵ xong mới có thể bắt đầu triển khai mọi việc.
Muốn Mộ Thanh Phong giúp đỡ, dựa theo ước định mình phải giúp hắn xuống mộ trước đã. Điều tra chân tướng trận lụt, giải quyết cho xong việc này trước.
Ôn Hoa Kiều đương nhiên không có ý kiến gì.
“Nếu như để Thanh Vũ biết được mẹ cô ấy giết chết cha cô ấy, anh trai cô ấy lại giết chết mẹ của hai người thì cô ấy nhất định sẽ sụp đổ mất…
Đến lúc đó cô ấy sẽ không thể bình thường trước mặt Mộ Thanh Phong được. Một khi khiến hắn nghi ngờ, với tâm cơ của hắn thì rất dễ đoán ra chân tướng. Đến lúc đó tình hình sẽ rất rắc rối, vì vậy ý của tôi là muốn trước tiên cứ giấu Thanh Vũ đã...”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Ôn Hoa Kiều:
“Mộ Thanh Phong có coi Thanh Vũ như em gái không?”
Ôn Hoa Kiều trầm tư một lúc rồi nói:
“Có lẽ hắn đối xử với Thanh Vũ không tồi, dù sao hai người bọn họ cũng là anh em mà. Có điều vì bản thân mình, hắn nhất định sẽ hy sinh Thanh Vũ.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Cô đang nói đến chuyện gả Thanh Vũ cho Bảo Ca? Bảo Ca vì sao nhất định phải cưới Thanh Vũ chứ?”
“Thứ nhất là vì bọn họ có hôn ước, Bảo Ca xem như là vị hôn phu của Thanh Vũ. Nếu như bên nữ thoái hôn bên nam sẽ mất hết mặt mũi, càng huống hồ hắn là con trai của tộc trưởng. Thứ hai… ”
Ôn Hoa Kiều cười tự tin:
“Anh có thể tìm thấy cô gái nào trong Thập Bát trại xinh đẹp hơn Thanh Vũ sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai. Lý do này quả thật vừa thô bạo vừa trực tiếp.
“Đại pháp sư, tôi...”
Còn chưa dứt lời, Ôn Hoa Kiều đột nhiên hét lên một tiếng. Thân ảnh lung lay sau đó bay về phía ngoài cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng đánh ra một tấm linh phù thu Ôn Hoa Kiều vào bên trong.
Linh phù trong tay Diệp Thiếu Dương run rẩy kịch liệt. Diệp Thiếu Dương cảm nhân được một luồng sức mạnh vô hình đang ập đến từ bốn phương tám hướng, xâu xé linh lực của linh phù.
Trong chớp mắt linh phù đã tự bốc cháy. Hồn phách của Ôn Hoa Kiều lại một lần nữa bay về hướng cửa sổ, lần này tốc độ còn nhanh hơn nữa.
“Chết tiệt!”
Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, liên tiếp đánh ra sáu lá linh phù, tạo thành một kết giới linh lực cố định Ôn Hoa Kiều lại trong không trung.
Thế nhưng hắn kinh ngạc phát hiện ra, luồng sức mạnh thần bí kia không những không bị cắt đứt mà ngược lại còn ngày càng mạnh mẽ hơn, không ngừng công kích kết giới để cướp lấy tàn hồn của Ôn Hoa Kiều.
Cũng may pháp lực của mình đủ mạnh, nếu không kết giới ngay lúc này đã bị phá nát rồi.
“Đây là sức mạnh gì vậy!” Diệp Thiếu Dương vừa duy trì kết giới vừa kinh ngạc hét lên.
“Là vu thuật. Có kẻ đang dùng thi thể và nguyên hồn của tôi để làm phép. Nhất định là Thanh Phong rồi. Hắn biết sau khi Tố Khiết chết đi tàn hồn của tôi đã được tự do, vì vậy mới lợi dụng thi thể để chiêu hồn... ”
Sắc mặt Ôn Hoa Kiều đau khổ, lẩm bẩm nói:
“Tôi lại quên mất trong vu thuật còn có chiêu này. Vu lực do loại “mượn thi chiêu hồn” này sản sinh ra gần như không thể kháng cự được... ”
“Vậy thì thử xem!”
Diệp Thiếu Dương cũng bị gợi lên ý chí chiến đấu. Trong cơn tức giận, hắn thầm nghĩ nếu như để Ôn Hoa Kiều bị người ta cướp đi ngay dưới mí mắt như vậy thì mặt mũi của mình coi như mất sạch, sau này còn lăn lộn cái khỉ gì nữa.
Sau đó một chân hắn đạp lên trên cửa sổ, lấy ra một đoạn dây đỏ từ trong ba lô, xâu thêm vài đồng tiền Chú Mẫu lớn rồi treo lên cửa sổ đối diện với luồng vu lực kia. Tiếp đó hắn đốt một bó Tạng hương Thiên Mộc rồi ngậm trong miệng, nhai một nắm tro hương sau đó dùng nó để viết hai chữ “Giáp Thân” lên trên tấm linh phù màu trắng trống không, lại dùng Tỳ Hưu ấn đè lên trên cửa sổ.
Hai tay kết ấn làm phép, cấp tốc niệm Đông Nhạc Định Sơn chú:
“Đạo thông tam bảo hữu linh quang. Đông Nhạc đại đế trấn tứ phương. Đỉnh áp tà khí định giang sơn. Tà ma ngoại đạo đều chết hết! Đông Nhạc Đại đế cấp cấp như luật lệnh!”
Hai ngón tay niết dây chu sa, nhanh chóng tước một cái kéo ra một sợi huyết tuyến. Đồng tiền Chú Mẫu treo bên dưới bắt đầu không ngừng xoay tròn phát ra tường quang màu vàng rực, tương hỗ với Tỳ Hưu ấn tạo thành một kết giới vững chắc không gì phá nổi.
Sức mạnh khống chế hồn phách của luồng vu lực kia cũng càng lúc càng mạnh hơn, không ngừng va chạm với kết giới.
Diệp Thiếu Dương lòng không nghĩ đến thứ gì khác, không ngừng niệm chú.
Trong một gian phòng tối đen như mực ở một nơi không xa trên trấn trên.
Sáu vu sư đang vây quanh một đống lửa. Bên trên đống lửa có treo một cái vạc hình vuông, trong đó đang nấu máu tươi không biết từ đâu tới, ùng ục bốc hơi lên.
Toàn bộ căn phòng hôi thối đến mức không ngửi nổi.
Sáu vu sư dưới sự dẫn dắt của Mộ Thanh Phong trong miệng lẩm nhẩm gì đó, tay không ngừng vẽ ra Thần Châu phù rồi ném vào trong cái vạc vuông.
Huyết khí bốc hơi lên bên trên lập tức hoá thành một cái mặt quỷ, không ngừng tăng cường sức mạnh của vu thuật…
Trên trán Diệp Thiếu Dương toát ra một tầng mồ hôi dày đặc. Hắn cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi rã rời.
Qua Qua không giúp được gì chỉ có thể đứng một bên nhìn, trong lòng kinh sợ không thôi. Cậu vẫn cho rằng đối phương chỉ có một người, cách không đấu pháp vậy mà có thể ép được Diệp Thiếu Dương thành thế này, thật là đáng sợ!
Cậu sao biết được sáu vu sư kia trong đó bao gồm cả Mộ Thanh Phong, sắc mặt còn khó coi hơn cả Diệp Thiếu Dương.
Tiền Chú Mẫu càng xoay càng nhanh, kéo căng khiến sợi dây chu sa thẳng đuột dần dần không thể chịu tải nổi.
Trong căn phòng nhỏ kia, máu tươi trong vạc vuông cũng bốc lên lên gần hết.
Đột nhiên “phốc” một tiếng, huyết khí trong chớp mắt tản ra. Thân hình Mộ Thanh Phong lắc lư, sắc mặt đỏ đậm mà thở gấp kịch liệt. Hắn vội vàng vận chuyển vu lực, cũng coi như áp chế được sự phản phệ của luồng huyết quang này.
Năm vu sư sau lưng hắn thì không được may mắn như thế, đều phun ra máu tươi rồi té nhào về phía sau, rên rỉ kêu than ầm ĩ.
Một ông lão tinh thần khoẻ mạnh nghe thấy tiếng động thì bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vô cùng kinh ngạc.
“Có Lý Ông toạ trấn. Năm huyết vu các ngươi, lại còn mượn sự dẫn dắt của bản thân hồn thi mà lại thất bại! ”
Một vu sư giãy dụa ngồi lên, nói:
“Ta chưa từng thấy một pháp sư nào mạnh đến vậy. Đối phương nhất định không chỉ có một người!”
Mộ Thanh Phong hừ một tiếng:
“Dựa vào chút kiến thức ít ỏi ấy của các ngươi thì biết cái gì.”
Ông lão đi đến trước mặt Mộ Thanh Phong gọi một tiếng:
“Lý Ông.”
Mộ Thanh Phong gật đầu, đứng lên đi cùng lão ra ngoài, trầm giọng nói:
“Kế hoạch đối phó với hắn vẫn không thay đổi. Có điều về phía gia tộc đại vu tiên… phải đẩy nhanh tốc độ lên. ”
Ông lão gật gật đầu:
“Sinh tử tồn vong, đều nằm trong đó.”
“Thắng rồi thắng rồi. A ha ha!”
Diệp Thiếu Dương cất tiếng cười lớn. Cách không đấu pháp mình vẫn thắng, hắn trẻ con mà nháy mắt với Ôn Hoa Kiều:
“Đã nói rồi mà. Tôi là một Thiên Sư Đạo môn, nếu như để cô bị người ta mang đi ngay trước mặt thì còn lăn lộn giang hồ gì nữa!”
“Đối thủ cũng rất trâu bò đấy!” Qua Qua than thở.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại quá trình thì có chút không cười nổi nữa, chậm rãi nói:
“Tuy tôi cũng chưa dồn hết sức, có điều đối phương quả thực rất mạnh!”
Sẽ là kẻ nào chứ? Mộ Thanh Phong đương nhiên là đối tượng hoài nghi đầu tiên, thế nhưng hắn có thực lực này sao?
Hắn làm sao mà biết một mình hắn đã đánh với sáu người một lúc chứ...
Những vu sư đối phương kia ngược lại cũng không biết đối thủ chỉ là một mình Diệp Thiếu Dương. Nếu như biết sự thật thì có khi sẽ tức đến tức phun máu mất.
“Thi thể và hồn phách của tôi đều nằm trong tay bọn chúng. Nếu bọn chúng lại làm phép lần nữa… thì không thể phòng bị nổi đâu.” Ôn Hoa Kiều lo lắng nói.