Mỗi khi quỷ khí trên người hắn hiện lên hay biến mất, đi lệch khỏi quỹ đạo biên giới, liền quát bắt hắn phải đi đúng đường.
Việc này cũng giống như đạp đất dò mìn, tuy chậm nhưng rất có hiệu quả, hai người một quỷ, cứ như thế đi xung quanh Ẩn Tiên Tập tìm kiếm.
“Đúng rồi, Tiểu Diệp Tử,”
Tiểu Mã vừa quan sát đường đi của tên công tào, vừa cùng Diệp Thiếu Dương nói chuyện phiếm, “Ta muốn hỏi ngươi chút vấn đề, lúc nãy ngươi nói Sùng Trinh hoàng đế là quan gì đó dưới Âm Ty, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chức quan này là có từ trước, hay là sau khi sắc phong cho Sùng Trinh hoàng đế mới có?”
“Từ lúc Địa Phủ hình thành đã xây dựng 72 Ty.”
Tiểu Mã tay gãi gãi: " Vấn đề là, trước khi Sùng Trinh hoàng đế nhà Minh được thụ phong thì chức quan đó là của ai.
Ví dụ như có người nói Bao Công là Diêm Vương gia, chẳng lẽ trước Bao Công, Âm Phủ không có Diêm Vương à.”
“Vấn đề cậu hỏi thực hơi khó giải thích.”
Diệp Thiếu Dương vừa bật notebook để vẽ, vừa nói: “Thực ra người trần luôn thêu dệt về Âm Ty, người tài giỏi chết đi sẽ thành âm quan, chỉ là hư cấu.
Một số chức quan dưới Âm Phủ là bất biến, ví dụ như Phong Đô Đại Đế hay Thập điện Diêm Vương.
Dưới Âm Phủ có rất nhiều sự kiện, trong bảy mươi hai tầng, quan viên cứ trăm năm lại được khảo hạch một lần, biểu hiện tốt thì thăng quan, không tốt thì giáng chức, còn một số thì xin được độ kiếp, muốn tới nhân gian luân hồi mấy kiếp.
Âm quan nhậm chức, so với nhân gian không khác biệt là mấy, chỉ là nhiệm kỳ dài hơn một chút.”
Diệp Thiếu Dương chu môi hướng tên công tào đang chật vật dò đường nói: " Ví dụ như vị lão huynh này, chính là mới vừa mới được thăng cấp, bất quá bị tố cáo thế này, trở về dưới đó tám phần cũng không lên được.”
“Thật là thần kỳ a!”
Tiểu Mã lộ ra vẻ mặt háo hức, “Nếu có dịp ta cũng muốn đi tham quan một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ vào một tảng đá ven đường, nói: “Ngươi tự đập đầu vào đó mà chết, sẽ có cơ hội xuống dưới Âm Ty ngay, muốn tham quan bao lâu cũng được.”
“Ách…… Thế mà ngươi cũng nói ra được.”
Tiểu Mã đảo mắt, “Ta hỏi thêm một chút nữa, dưới Âm Phủ rốt cuộc ai lớn nhất? Diêm Vương Gia, Địa Tạng Vương, hay là Phong Đô Đại Đế?”
“Biết quá nhiều, đối với ngươi sẽ không tốt.”
Diệp Thiếu Dương dơ chân đạp vào mông một cái, “Đừng có nói nhảm, làm chính sự đi.”
Hai người một quỷ, dọc theo triền núi một mạch đi hết hơn mười dặm, Tiểu Mã mệt đến mờ cả mắt, không thể tiếp tục, vì thế Diệp Thiếu Dương lệnh cho dừng lại nghỉ ngơi.
Tên công tào kia bị đánh, sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời, đứng ở một bên không dám nói câu nào.
Trong lúc nghỉ, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tưởng Kiến Hoa, giọng rất kích động nói cho hắn biết kết quả kiểm nghiệm, trong vòng hơn một giờ, mực nước trong thùng nhà nữ nhân kia không hề giảm xuống, trong khi hai nhà khác giảm xuống mấy cm.
Hạn Bạt, cuối cùng cũng tìm được rồi! Diệp Thiếu Dương nghe xong tin này, trong lòng cũng có chút phấn khích, dò hỏi tình huống nhà người kia thì biết được đã kiếm ra chồng của nữ quỷ, cha mẹ đều đã chết, cũng không có con cái, độc thân một mình, ở nhà làm nông.
“Nam nhân này kêu Vương Thanh Sơn, lúc chúng ta điều tra hắn, hắn không biết mục đích của chúng ta, cho rằng chúng ta tới hỏi hắn về việc vợ hắn bị mất tích, biểu hiện tương đối hoảng loạn.”
Tưởng Kiến Hoa nói, “Ta lập tức bắt giữ, áp giải về đồn công an thẩm vấn, nhưng cho đến giờ hắn vẫn giữ im lặng, không chịu nói gì hết.”
Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Nhất định phải bắt hắn nói ra.
Nếu vợ hắn chính là Hạn Bạt, chúng ta phải biết thi thể bị chôn ở đâu, sau đó mới có thể tiêu diệt.”
“Ta sẽ cố gắng tìm cách làm cho hắn mở miệng.”
“Được rồi, bên này ta còn có việc, ông cứ thẩm vấn trước đi, ta sẽ gọi lại sau.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, dặn dò nói: “Trời đã tối rồi, Hạn Bạt sắp tỉnh rồi, các ngươi không được chủ quan, không để rút dây động rừng, cứ nấp ở gần đó là được.”
Tưởng Kiến Hoa "Ừ" một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Nội dung hai người trò chuyện, Tiểu Mã nghe được bập bõm, đoán được đại khái, chờ Diệp Thiếu Dương gác điện thoại, hưng phấn nhìn hắn, nói: “Rốt cuộc đã tìm được Hạn Bạt rồi, có dễ tiêu diệt được không?”
“Ban ngày Hạn Bạt không thể hành động, lẽ ra sẽ không có việc gì, thiêu chết là được, nhưng ta có cảm giác, mọi việc không đơn giản như vậy……”
Cái này không chỉ là trực giác, rốt cuộc Hạn Bạt không phải đơn độc xuất hiện, còn có Diệp Tiểu Thước, rồi còn con quỷ giống gậy gộc kia nữa chứ, thậm chí còn có cả Tà Thần, bởi vậy Diệp Thiếu Dương linh cảm hành động ngày mai, sẽ không thuận lợi như vậy.
Bất quá cho dù có xuất hiện tình huống nào, chỉ có ngày mai mới biết được, nhưng chắc chắn rằng mình sẽ không tha cho con Hạn Bạt đó, nhất định phải tiêu diệt nó.
Nghỉ ngơi hồi lâu, Diệp Thiếu Dương xua công tào tiếp tục lên đường.
Công tào bắt đầu nịnh bợ bắt chuyện làm quen, hỏi han lai lịch của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vốn không muốn nói, nhưng lại sợ Tiểu Mã hiểu lầm là hắn giả bộ, nên trả lời qua loa.
Công tào vừa nghe nói hắn là Thiên sư Mao Sơn, lập tức càng thêm cung kính, vừa đi vừa nói: “Diệp thiên sư, người có biết Âm Phủ gần đây có biến hoá gì không?”
“Đã lâu không đi Âm Ty, chuyện gì vậy?”
“Ở bến Hà Bắc dưới đó, dạo này xuất hiện không ít quỷ lâu la của Thái Âm Sơn, Âm Ty đã phái người đi điều tra, nghe nói đã bắt đầu điều động âm binh, tám phần là phải có hành động gì đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, “Thái Âm Sơn, lại có hành động gì sao?”
Công tào nói: “Chức quan của ta quá nhỏ, những việc này ta không biết rõ, bất quá Thái Âm Sơn đúng là nơi nơi tiếp nhận dã quỷ mang tội không muốn đi Âm Ty, không biết muốn làm gì nữa.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khiếp sợ, trên Thái Âm Sơn kia, nếu thực sự có động tĩnh, nhất định không phải vô cớ, sợ là sẽ khơi lên một trận gió tanh mưa máu, bất quá giặc đến thì đánh, chuyện này đã có các quan chủ quản Âm Ty đối phó, chẳng có gì liên quan gì đến mình.
Mấy thôn quây thành một vòng quanh núi Ngưu Đầu, đã gần 8 giờ tối, cuối cùng cũng quay trở lại nơi xuất phát, Diệp Thiếu Dương liền phóng thích công tào, nếu hắn còn yêu sách đòi hỏi tiền tài, khắc sẽ có người xử lý, không tới phiên mình nhiều chuyện.
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tưởng Kiến Hoa, hỏi han tình hình, biết được ông ta vẫn không thể cạy được miệng tên Vương Thanh Sơn kia, vì thế hỏi địa chỉ đồn công an, nói rằng đích thân mình sẽ qua đó.
Sau khi gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Mã, đi về phía thị trấn.
Cả ngày đi hơn mười dặm đường núi, Tiểu Mã giờ đã mệt đến thở không ra hơi, dọc đường đi liên tục oán giận, lúc sau vào đến thị trấn, lập tức tự đi tìm đồ ăn, rồi nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương xốc lại tinh thần, đi tới đồn công an.
Tại đó, Tưởng Kiến Hoa đã an bài cảnh sát dẫn Diệp Thiếu Dương đi đến trước cửa phòng thẩm vấn, cửa kính trong suốt, chỉ nhìn được từ bên ngoài.
Vốn tưởng Vương Thanh Sơn là một hán tử trung niên, không ngờ rằng hắn còn chưa đến ba mươi tuổi, tuy trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt có chút lo lắng lẫn hoảng loạn.