Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiếu Dương sờ lên mặt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt mấy cô nương đều đen lại.

“Cái này…… Tuyết Kỳ, cái này cho cô.”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một cái ngọc như ý lập loè huỳnh quang, đây là hồn khí của Quách Thiếu Di, sau khi cô ta bị Chu Lệ thu đi, vật này rơi xuống trên mặt đất điện thờ phụ, lúc Diệp Thiếu Dương vào tầm bảo đã nhặt cùng.

“Hồn khí này hẳn là vật trên nhân gian, bị quỷ nương nương kia luyện hóa thành hồn khí, cô là quỷ thi, thứ này chỉ cô mới có thể sử dụng, vừa lúc phối hợp với khí chất của cô, dùng thế nào ta cũng không rõ, cô tự mình tìm hiểu đi.”

Tuyết Kỳ tiếp nhận, thử dùng quỷ khí điều khiển, ngọc như ý lập tức sáng lên ánh lục quang, tản ra một luồng khí âm hàn cường đại.

“Thật đúng là thứ tốt.”

Tuyết Kỳ cầm ngọc như ý trong tay, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn.

Hình dáng của này của nàng lại nói ra mấy lời lạnh nhạt này, khiến cho người ta cảm thấy giống như một đứa trẻ cố ý bắt chước người lớn nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương liền nhịn không được mà cười một tiếng.

Tuyết Kỳ hiểu được vì sao hắn cười như vậy, mặt đen lại mà đi ra ngoài.

Mấy người nhìn bộ dáng của nàng, cũng đều cười không ngừng.

“Tiểu cô nương này bộ dáng thật là đáng yêu, lát nữa ta muốn đưa nó đi cắt tóc, mua quần áo, cùng trang điểm cho cô ấy một chút...”


Tạ Vũ Tình cười xấu xa.

“Ta cũng rất chờ mong đây...”

Diệp Thiếu Dương quay sang nhướng nhướng chân mày với cô.

“Được rồi, pháp bảo cũng chia xong rồi, nói chuyện đứng đắn đi,”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Tạ Vũ Tình, “Nói chính sự, cổ mộ đó các ngươi tính xử lý như thế nào?”

“Việc này không là ta quyết định được, ta đã báo cáo tình huống rồi, lãnh đạo vô cùng coi trọng, tính sẽ báo cáo lên chính phủ, nhưng mà……trước hết thì yêu cầu chúng ta xuống đó một chuyến, thu thập lại những thứ mà người thường không nên thấy, ngươi hiểu, những hài cốt cương thi gì đó.”

Tứ Bảo nói: “Mấu chốt là những con yêu thi mặt người kia, phải xử lý hết, lưu lại sẽ thành tai họa.”

“Nếu có chuẩn bị trước, thì chúng nó cũng không khó đối phó.”

Diệp Thiếu Dương nói.

“Ta đã bảo Quách lão chuẩn bị, tí nữa sư huynh sẽ đến, kế hoạch của ta là đổ vôi xuống nước, ép bọn chúng đi lên, sau đó đốt một lượng lớn lượng gỗ đào, áp chế yêu khí……”

Tứ Bảo đơn giản nói ra kế hoạch của mình, Diệp Thiếu Dương nghe xong cảm thấy không có vấn đề, hiện tại mình như thế này không thể đi được, nên nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận một chút.

“Được rồi, mấy người cần làm gì thì làm đi, để ta ngủ thêm một lúc.”

Diệp Thiếu Dương nói xong liền nằm xuống.

Tiểu Mã đi tới bên gường, vẻ mặt nôn nóng nhìn hắn, “Tiểu Diệp Tử, của ta đâu?”

“Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu hắn nói gì.

“Pháp khí đó, ba người bọn họ đều được chia rồi, tại sao không có ta hả?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Không có gì thích hợp với ngươi, ta cũng chẳng còn cách nào, đúng rồi ngươi không phải đã có Toái Hồn Trượng sao?”

“Đó là của Lãnh Ngọc, ta mượn dùng mà thôi, là đồ của người ta, sao ta có thể không biết xấu hổ mà lấy chứ, mà lại hai người……”

Tiểu Mã thấy mọi người đều đã ra ngoài, chỉ còn lại Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, “Ngươi hiểu chứ, đồ của Lãnh Ngọc, sao ta có thể lấy đi chứ.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, cũng đúng à, Toái Hồn Trượng là pháp khí của Nhuế Lãnh Ngọc, để hắn dùng đúng là không thích hợp, đang lúc do dự, thì Nhuế Lãnh Ngọc đi tới, nói: “Ngươi cứ cầm đi, ta từ bỏ.”

“Nhưng mà……”

Lần này đến Diệp Thiếu Dương có chút để ý, cảm giác như pháp khí của nàng lại bị Tiểu Mã mập này dùng giống như có cảm giác khinh nhờn.

Nhuế Lãnh Ngọc hiểu ý của hắn, liền nói: “Toái Hồn Trượng này, sư huynh của ta cũng có một cái, vừa đúng là một đôi.”

“Là ý gì đây?”

“Kim ngọc lương duyên, cho nên cái của ta làm bằng kim loại, cái của huynh ấy làm bằng ngọc thạch.”

Nhuế Lãnh Ngọc dùng lời nói ý vị sâu xa, “Sư phụ ta cho rằng tương lai chúng ta sẽ thành phu thê, cho nên cố ý tặng hai vật như vậy, coi như tín vật đính ước.”

“Phi!”

Diệp Thiếu Dương giận dữ nói, “Sư phụ của cô thật là……”

thấy sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc có chút không đúng, liền cuống quít sửa miệng.

“Sư phụ cô thật đúng là dụng tâm lương khổ mà, nhưng cái chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng, đúng không?!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Thế mà ngươi còn mong ta lấy lại, hợp thành một đôi sao?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, bắt lấy tay Tiểu Mã nói, “Toái Hồn Trượng này đưa cho ngươi, cứ nhận lấy nó đi, là thứ tốt đó, thượng đẳng pháp khí……”

“Lúc này mới nghĩ cho ta sao”

Tiểu Mã trợn mắt, đứng dậy ra ngoài.

“Cuối cùng cũng có thể an tĩnh một hồi.”

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.

“Ta cũng phải đi rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc xoay người rời đi.

Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt tay nàng, bị nàng hất ra, cười nói: “Ngươi vẫn chưa đoán được ba chữ kia à?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, nhún vai, “Cái này còn tính sao?”

“Đương nhiên.”

Nhuế Lãnh Ngọc trả lời rất dứt khoát.

“Nhưng……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Giữa hai chúng ta…… à, cô hiểu mà, ta không hiểu vì sao cô vẫn luôn muốn trốn tránh?”

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống bên mép giường, nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Ta có chút sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Ngươi không hiểu đâu....”

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, đột nhiên hỏi, “Ngươi có tin vào vận mệnh không, ta hỏi một Thiên sư loại vẫn đề này, có phải ngốc lắm hay không?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Lúc trước ta cũng đã nói qua, ta không tin.”

“Trước kia, ta cũng không tin.”

Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài, đây là một trong số ít lần Diệp Thiếu Dương thấy nàng thờ dài, đặc biệt là vì chuyện của chính mình.

“Nhưng kể từ khi gặp ngươi, ta lại tin nó”

Diệp Thiếu Dương khẽ cau mày, “Ta không hiểu lắm...”

“Ta cũng không rõ, cho nên ta muốn tận lực làm cho minh bạch, đến lúc đó mới có thể nói từ đầu cho ngươi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn gật đầu.

“Tin tương ta, ta cũng chỉ nói lúc này thôi, sau này không cần hỏi lại, ta không thích nói quá nhiều về vấn đề này, ta muốn để mọi thứ ở trong lòng, đến lúc nên nói, ta sẽ nói.”

“Được rồi, ta sẽ không hỏi nữa, chờ chính cô nói cho ta biết.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, mỉm cười với nàng, “Giờ mọi việc đã xong xuôi, cô có tính toán gì không, hay là lại muốn đi nữa?”

“Đương nhiên phải đi...”

Nhìn vẻ mặt bi thương của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Chẳng phải ngươi đã đề nghị, sẽ đi Nga Mi Sơn à, không muốn đi cùng ta đi sao?”

“Này, đi đi đi, đương nhiên muốn đi!”

Diệp Thiếu Dương cười ngốc ngốc.

“Ngươi hãy ngủ thêm một lúc đi.”


Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, xoay người ra ngoài.


Diệp Thiếu Dương nằm trên giường bệnh, suy nghĩ mấy lần về cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi.


Khi gặp được mình, liền tin vào vận mệnh…… Nàng nói như vậy, nhất định không phải chuyện tốt hay là duyên phận gì, chẳng lẽ là nàng không nên gặp được mình? Diệp Thiếu Dương càng thêm xác định, trong lòng nàng chắc chắn đang cất giấu một chuyện vô cùng bí mật, là cái gì đây? Diệp Thiếu Dương thấy mình bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng mà bị Chu Tĩnh Như rất cẩn thận, ép hắn phải nằm trong bệnh viện hai ngày, ngày thứ ba nói thế nào cũng không chịu ở thêm.


Ra khỏi bệnh viện, trước tiên Diệp Thiếu Dương quay về Thạch Thành, nói Chu Tĩnh Như không cần an bài khách sạn, đi thẳng về nhà trọ Tiểu Mã thuê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK