Không phải áo ngủ thì là nội y, còn có quấn khăn tắm, hương diễm ướt át.
Diệp Thiếu Dương không phải loly khống, nhưng nhìn thấy ảnh phòng riêng của Tuyết Kỳ, vẫn nhịn không được chảy nước miếng. Thầm nghĩ một bộ ảnh chụp này nếu tải lên mạng, Tuyết Kỳ nhất định hot.
“Thế nào, nhận ra chưa?” Tạ Vũ Tình chờ hồi lâu, có chút không kiên nhẫn hỏi.
“Ồ ồ, tôi nhìn chút nữa.” Diệp Thiếu Dương nhìn không dời mắt.
Tạ Vũ Tình đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng ghé lên xem, ảnh chụp là Tuyết Kỳ mặc một cái áo ngủ bán trong suốt, tựa vào trên giường, đem hai cái chân trắng như tuyết hướng màn ảnh bên này vươn tới. Khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, sau đó biến thành màu đen, giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Đẹp nhỉ, có muốn liếm màn hình không?”
“Ặc, nói cái gì thế, tôi là trong lúc vô ý lật đến.” Diệp Thiếu Dương nói nghĩa chính nghĩa giải thích.
Tạ Vũ Tình nhướng nhướng mày, ghé lên nói: “Nhìn không ra được, thì ra cậu còn là tên biến thái.”
“Sao có khả năng!” Diệp Thiếu Dương xấu hổ đỏ mặt: “Là nam nhân đều sẽ liếc một cái được không, ừm, thuần túy là góc độ thưởng thức.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng đem di động trả lại cho cô: “E hèm, nói chính sự, trước mặc kệ Ngô Nhạc này là ai trong hai người, có tên thì dễ xử lý rồi, Lưu hiệu trưởng, xem vào ông rồi.”
Lưu Minh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của mình, báo tên họ Ngô Nhạc, để cô lập tức điều tra hồ sơ của học sinh này.
Một lát sau, trên wechat phát đến đường dẫn, Diệp Thiếu Dương lập tức ghé lên nhìn.
Trên mông Diệp Thiếu Dương đột nhiên trúng một cước, lảo đảo, lao vào trong lòng Lưu Minh, phía sau vang lên thanh âm trầm thấp của Tạ Vũ Tình: “Lần này là thay muội muội tôi tặng cho cậu, cậu cho rằng chuyển hướng đề tài, thì có thể thoát được!”
“Muội muội?” Diệp Thiếu Dương xoa mông, hỏi.
“Đúng vậy, chị nhận cô ấy làm muội muội, làm sao vậy?”
“Người ta tuổi thực tế hẳn là lớn hơn chị.”
“Vậy thì thế nào, ai bảo cô ấy nhìn tương đối nhỏ.”
Trương Tiểu Nhị cả giận nói: “Hai người sao cứ nói những cái vô dụng mãi thế, sư phụ chẳng lẽ muốn tỷ muội song phi hay sao?”
Diệp Thiếu Dương phì một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm di động của Lưu Minh.
“Hệ Tiếng Anh 14 cấp... Ngô Nhạc, phòng 706 ký túc xá lầu số 7... Đi thôi, đi ký túc xá xem xem.”
Mấy người sau khi xuất phát, Diệp Thiếu Dương mới nhớ tới mục đích tìm lão Quách đến, bảo hắn đi phòng nước nhìn xem, chờ sau khi cảnh sát hoàn thành lấy vật chứng, “tiêu độc” cho toàn bộ phòng nước đặc biệt là cái ao trữ nước, để tuyệt hậu hoạn.
Tìm được ký túc xá của Ngô Nhạc, cửa chính đóng chặt, từ cửa sổ nhìn vào, bộ dáng cũng không giống có người ở, vì thế xuống lầu tìm quản lý ký túc xá hỏi, lúc này mới biết được, Ngô Nhạc và ba người bạn cùng phòng ở nửa năm trước đã xin chuyển ra khỏi ký túc xá, đi bên ngoài trường thuê phòng.
Chỗ quản lý ký túc xá có đăng ký địa chỉ, ngay tại phụ cận trường học, Lưu Minh lưu vào di động, mang theo bọn họ cùng nhau chạy qua, trên đường còn gọi điện thoại liên hệ phụ đạo viên lớp Ngô Nhạc, gọi điện thoại qua hỏi, biết được Ngô Nhạc và một người khác trên lớp tên Sở Tiểu Long, đã ba ngày không đi học.
“Sở Tiểu Long...” Lưu Minh đột nhiên đứng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Lúc trước chúng ta từ chỗ quản lý ký túc xá nhìn thấy danh sách, trong ba học sinh theo Ngô Nhạc cùng nhau dọn ra ngoài, hình như có cái tên này nhỉ?”
“Có.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Lưu Minh há hốc mồm tại chỗ, tuy còn chưa xác định chân tướng, nhưng đã được tám chín phần mười rồi: hai đệ tử bị hại, chính là Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long này...
“Chuyện lo lắng nhất, vẫn đã xảy ra.” Lưu Minh liên tục thở dài, học sinh ở trường tử vong ngoài ý muốn, sẽ dẫn phát một chuỗi phản ứng đến tiếp sau, làm hiệu trưởng, hắn đau đầu nhất chính là loại sự tình này.
“Một người cũng đã đủ rồi, còn có hai người!”
Dựa theo địa chỉ quản lý ký túc xá cho, Diệp Thiếu Dương đi vào một tòa nhà tự xây, tổng cộng ba tầng, bốn người thuê một phòng xép, ngay tại lầu ba.
Diệp Thiếu Dương dùng sức gõ vang cửa phòng, kết quả hồi lâu không có ai đáp.
“Hai bạn học khác có thể còn chưa trở về, chờ một lát sao, hoặc là tôi thử tìm số di động của bọn họ?” Lưu Minh dò hỏi.
Diệp Thiếu Dương đứng ở ngoài cửa, cau mày.
Tạ Vũ Tình phát hiện dị thường, hướng Lưu Minh làm cái động tác tay chớ có lên tiếng, ở một bên chờ.
“Trong phòng có âm khí, rất nồng đậm!” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua cửa sổ đóng chặt bên cạnh, nói. Cửa sổ từ bên trong kéo mành, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, xoay gạt vài cái, kim đồng hồ ở xoay tròn vù vù, cuối cùng chỉ hướng cửa phòng.
“Nghĩ biện pháp mở cửa!”
Trương Tiểu Nhị đề nghị đem cửa sổ đập vỡ để vào, Tạ Vũ Tình ngăn cô, xuống dưới đi tìm chủ cho thuê nhà, kết quả thật sự tìm được, đòi chìa khóa sơ cua, đi lên muốn mở cửa, Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa cầm lấy, bảo bọn họ lui ra phía sau, tự tay mở cửa.
Sau khi cửa mở ra, một mùi máu tươi, mang theo gió âm đập vào mặt.
Bởi vì bức màn cũng đã kéo, ánh sáng trong phòng rất u ám, Diệp Thiếu Dương tìm được công tắc đèn điện, sau khi bật đèn, quay đầu nhìn lại, gian ngoài là một cái phòng khách, hỗn độn các thứ, trên bàn cơm bày đầy hộp thuốc lá, hộp mì ăn liền rỗng vân vân, góc tường có hai cái giường, bên trên không có người.
Vì thế đi vào bên trong, đẩy cửa đi vào trong, trong phòng cũng đặt hai cái giường, trên giường có hai người nằm, chăn từ đầu trùm đến chân. Mùi máu tươi càng thêm nồng nặc.
Một tia dự cảm không rõ hiện lên ở trong lòng mấy người.
Diệp Thiếu Dương đi qua, xốc chăn lên.
Một người ngửa mặt lên trên nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt biến thành màu đen, không cần kiểm tra, nhìn qua là biết người chết, nhưng trên người chỉ có mùi máu tươi, chưa có mùi thối, nói rõ thời gian tử vong cũng không dài, nhiều nhất trong vòng một ngày.
Tạ Vũ Tình cũng xông lên, xốc lên một cái chăn khác.
Cũng là một người chết.
Sau khi đem chăn toàn bộ xốc lên, lúc này mới nhìn đến, quần áo trên bụng hai người đều dính lượng lớn vết máu, đã khô cạn, dùng hai tay che.
Diệp Thiếu Dương cạy ra hai tay thi thể trước mặt này, phía dưới quả nhiên là một vết thương rất lớn, dùng Diệt Linh Đinh vạch quần áo ra nhìn, mấy người nhất thời ghê tởm muốn nôn:
Trong vết thương của người chết mọc đầy một tầng “mầm thịt” rậm rạp, sau khi bị Diệp Thiếu Dương kéo, một đám vặn vẹo thân thể, chính là sâu bọ giống như đúc nhìn thấy trên khuôn mặt nát lúc trước!
Thi Nha Trùng!
Diệp Thiếu Dương lật lật mí mắt cùng khoang miệng người chết, phát hiện tất cả đều vậy, nói cách khác, thi thể này chỉ là một cái xác không, nội tại đã hoàn toàn bị Thi Nha Trùng chiếm lĩnh.
Diệp Thiếu Dương lại kiểm tra một thi thể khác, cũng giống như đúc.
“Hiện tại an ủi duy nhất chính là, chúng ta không tìm lầm người.” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi nói.
Tạ Vũ Tình nói: “Không đúng, hai người kia không phải Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long, thi thể hai bọn họ bị phát hiện ở trong ao trữ nước, hai cái này sao có khả năng là bọn họ.”
“Đương nhiên không phải, hai người này, là bạn cùng phòng bị ăn.”