Diệp Thiếu Dương thật ra cũng chỉ là tùy tiện thử một lần, kết quả... Phép thử cho ra kết quả rất bất ngờ: sương khói rất nhạt, nhưng toát ra là khói bình thường.
Đương nhiên không có khả năng là pháp thuật không nhạy, pháp thuật đơn giản như vậy, hơn nữa
thời điểm tác pháp, rõ ràng cảm nhận được linh lực sinh ra, cũng có mộ phần phát sinh tác dụng... Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nghĩ đến một loại khả năng.
Thừa dịp nhóm người hầu đang bồi thêm đất, hắn lại ngắt lấy mấy nhánh cỏ trên mộ phần, lại tác pháp, kết quả vẫn là giống nhau.
Diệp Thiếu Dương trong lòng đã hơi hiểu hiểu, bất động thanh sắc đợi hoàn tất việc bồi thêm đất, thời điểm Bích Thanh gọi hắn trở về, nói với Bích Thanh, mình muốn ở tại đây một đêm, ngày mai mới trở về.
“Ở trong này một đêm? Như vậy sao được a, huynh sẽ sinh bệnh.” Bích Thanh không đồng ý.
“Ngươi để thảm trong xe ngựa lại cho ta là được, ta có một số việc muốn nói với cha mẹ, cũng muốn ở lại nơi này bầu bạn với bọn họ một đêm, không có việc gì đâu.” Lý do này thật sự không được coi là rất tốt, nhưng mà nay là thời Đại Minh, khác với mấy trăm năm sau là thời đại sợ vợ của mình, lúc này nam nhân là người đứng đầu một nhà, hắn lần nữa kiên trì, Bích Thanh tuy khổ sở khuyên bảo, cuối cùng không có biện pháp, đành phải suy nghĩ biện pháp thỏa hiệp:
Cách phần mộ tổ tiên năm sáu dặm có một thôn nhỏ, có nhà cũ của bọn họ, chỉ là lâu rồi không có người ở. Bích Thanh để cho hai người hầu đi tới nhà cũ dọn dẹp một gian phòng, như vậy chờ buổi tối Diệp Thiếu Dương muốn đi nghỉ ngơi, có thể trực tiếp đi về nhà cũ ở.
Diệp Thiếu Dương đồng ý, để cho cô và Qua Qua cùng nhau đi về trước.
Bích Thanh dặn dò các loại, lúc này mới không tình nguyện leo lên xe ngựa, cùng Qua Qua rời khỏi.
“Hai người các ngươi đi dọn dẹp phòng đi, đợi tối rồi tới tìm ta là được.” Diệp Thiếu Dương đuổi hai người hầu đi, ngồi đợi bên cạnh mồ một hồi, trời dần tối.
Hôm nay trời đầy mây, không có ánh trăng, cũng không có sao, trên trời chỉ có một đám mây lớn, che khuất toàn bộ bầu trời.
Diệp Thiếu Dương thắp ngọn đèn người hầu để lại, đặt ở bên cạnh phần mộ, cầm lấy xẻng, bắt đầu đào mộ...
Đúng vậy, hắn phải tận mắt nhìn xem thi thể như thế nào, hoặc là, nhìn xem bên trong có thi thể hay không.
Đào mộ là hoạt động cần thể lực, nhưng hoạt động này chỉ có thể một mình làm, vạn nhất để cho người ta nhìn thấy mình đào mộ phần “Cha mẹ” ra, nhắm chừng sẽ bị trở thành tên điên tội ác tày trời.
Đào nửa giờ, cuối cùng đào được một cái sâu hố tầm nửa thước, bằng phẳng giống như trên mặt đất, lại tinh thần hăng hái đào thêm xuống, đào được chừng hai mươi ly, vẫn là không thấy quan tài.
Diệp Thiếu Dương cảm giác không thể tưởng tượng, dựa theo truyền thống Hoa Hạ, quan tài đều chôn không sâu, có thể sẽ không vượt qua hai mươi ly, đây là điều cần lưu ý trong phong thuỷ học, cho dù thầy địa lý sứt sẹo đến mấy, cũng sẽ không vi phạm quy luật này, trừ phi... Chỉ có một loại khả năng, chính là người chết trước khi được hạ táng, có dấu hiệu thi biến, sau khi xử lý xong, muốn đem quan tài chôn sâu, tránh cho vị trong quan tài kia thật sự thì biến, chôn quá nông có khả năng bò ra ngoài (đương nhiên chỉ là sự lo lắng), nhưng Diệp Thiếu Dương lại không cảm nhận được phía dưới có thi khí.
Ôm theo tò mò, Diệp Thiếu Dương tiếp tục đào, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi: “Thiếu gia, ngài làm cái gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, hỏng rồi, là mấy người hầu đi dọn dẹp nhà cũ, nhưng mình thật sự cũng đã quên chuyện bọn họ sẽ trở về. Hai người hầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt giống như là đang nhìn một tên điên.
"Ta..."
Diệp Thiếu Dương vốn định tìm cái cớ giải thích, cúi đầu nhìn hiện trạng... Trong lúc nhất thời thật sự không thể tưởng được có cái cớ gì có thể chống đỡ việc mình đào phần mộ song thân.
“Các ngươi lại đây, giúp ta một tay.”
Diệp Thiếu Dương mạnh dạn vẫy tay về phía bọn họ.
Hai người hầu như là quỳ mà đi tới, bị dọa mất hồn, run rẩy nói: “Thiếu gia, ngài đang làm gì a, sao
lại."
“Các ngươi đến giúp ta đào đất.” Diệp Thiếu Dương làm như thật, “Ta phát hiện một tình huống, mồ này căn bản không có quan tài!”
Hai người giật mình, cùng nhau đi tới.
Người lớn tuổi trong đó nói: “Sao lại như vậy được, lúc trước lão thái thái hạ táng, là ta nâng quan tài, sau đó lão thái gia mất, ta cũng hỗ trợ hợp táng.”
Lúc đi đến trước mộ phần, nhìn đến Diệp Thiếu Dương đào ra hố đất trống trơn, đành đem những lời kế tiếp nuốt trở lại. Một người khác cũng là trợn mắt há hốc mồm, mông ngã xuống đất, thất thanh nói: “Kẻ trời đánh nào đã trộm quan tài của chúng ta đi!”
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, hai người này nhìn một người hơi năm mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi, lúc trước Bích Thanh có nói, hai người đều là lão nhân trong nhà, từ nhà cũ mang tới.
Bỗng nhiên trong lòng vừa động, hỏi: “Năm đó thời điểm phụ mẫu ta mất, lúc hạ táng các ngươi đều Có mặt?
Hai người cùng nhau gật đầu, “Thiếu gia ngài quên rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương trèo khỏi hố đất, ngồi trên mặt đất, ôm hai tay, nhìn hai người kia, nói: “Ai sẽ trộm quan tài chứ, cho dù là trộm mộ, cũng không có khả năng ngay cả thi thể cùng quan tài cũng trộm đi?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, đi vài vòng quanh hố đất, thật sự không nghĩ ra đây là chuyện gì.
Tuy hố rất nhỏ, nhưng đã đủ chứng minh tình huống, dù sao vị trí quan tài là điều đáng lưu ý, nhất định là ở ngay dưới nấm mồ, không có khả năng chốn đi nơi khác.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi một ít chi tiết lúc hạ táng, hai người đối đáp trôi chảy, cũng không có khả năng nói dối, Diệp Thiếu Dương một lần nữa nhảy xuống hố, kiểm tra mọi nơi một phen, từ tình huống thổ nhưỡng bốn phía, cũng không có dấu vết cho thấy được đào lấp, thổ nhưỡng một khi đào ra lấp lại, trong vòng mấy chục năm, đều sẽ có khác nhau rõ ràng. Phát hiện này khiến cho Diệp Thiếu Dương hoang mang không thôi.
Chẳng lẽ là bị sai vị trí phần mộ?
Cái này trên cơ bản không có khả năng, trước mộ phần có bia, mặt trên có khắc tinh danh người chết, sinh thần kị nhật, hơn nữa đều là hôm hạ táng mới lập bia, tuyệt đối không có khả năng tính sai, nhưng mà, phía dưới mộ lại không có quan tài, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất kỳ quái.
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương không có cách nào khác giải thích, lúc đó chỉ có thể nhảy khỏi hố, ngồi ở bên cạnh mộ phần đau khổ suy tư. Hai người hầu cũng không có chủ ý, đứng ở một bên trừng to đôi mắt nhỏ, bọn họ vẫn cảm thấy quan tài là bị người ta trộm, bởi vì lúc trước bọn họ đều tham dự hạ táng, tin tưởng vững chắc tuyệt đối không có gì sai lầm.
“Gần nơi này, còn có phần mộ nhà nào khác không?”
“Trên ngọn núi phía đông có rất nhiều, đều là phần mộ tổ tiên của mấy thân phụ cận.” Người hầu lớn tuổi kia nói.
Diệp Thiếu Dương nắm lấy xẻng trên mặt đất, kêu bọn họ dẫn mình tới đó.
Hai người không rõ ràng lắm hắn muốn làm gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, sau khi xuống núi, đi tới ngọn núi đối diện, trên đường nhìn thấy không ít nấm mồ. Diệp Thiếu Dương chọn nửa ngày, tìm một cái mả mới vị trí có vẻ khuất, để cho hai người giúp hắn cùng nhau đào.