Diệp Thiếu Dương cảm thán hồi lâu, cuối cùng vẫn tỉnh táo lại, thật cẩn thận thử thổ nạp, dù sao mặc kệ nói như thế nào, chữa trị Đan Điền là nhiệm vụ cấp bách nhất của mình trước mắt.
Sau ba ngày, Diệp Thiếu Dương liền ở lại nhà của Thúy Vân, tuy cùng một quả phụ xa lạ ở trong một nhà, có chút không quen, nhưng Diệp Thiếu Dương và dưỡng thường, cũng không biện pháp gì. Cũng may Thúy Vân đối với hắn người xa lạ này chiếu cố rất không tệ, trong lòng Diệp Thiếu Dương phi thường cảm kích, vì thế đối xưng mình là một đạo sĩ, bởi vì đạo quan bị thổ phỉ chiếm, trốn xuống núi, lưu lạc đến nơi này, bởi vì không quen đường, đi làm đến trong núi, kết quả gặp đàn sói, may mình thân thủ tốt mới thoát ra, sau đó hoảng hốt không chọn đường đến trên trấn nhỏ này…
Với Diệp Thiếu Dương mà nói, cái này coi như là nói dối thiện ý, cô ấy khẳng định sẽ không tin tưởng mình là người từ tương lai xuyên việt đến, đến lúc đó đừng đem mình coi là đồ điên đuổi đi.
Đối với lời nói dối của hắn, Thúy Vân là tin tưởng, dù sao trước mắt giai đoạn này, khắp nơi đều là lưu dân chạy nạn, trong đó đạo sĩ cũng không ít, hơn nữa trên người Diệp Thiếu Dương mang kiếm, trong túi còn có linh phù, tiền đồng các thứ, cũng đã chứng minh thân phận đạo sĩ của hắn, nhưng Thúy Vân không tin hắn có pháp lực gì, nhìn hắn cũng chỉ ngoài hai mươi, nhắm chừng cũng chỉ là đứa nhỏ gia đình nghèo khổ, vì ăn cơm, từ nhỏ đưa đến trong đạo quan nuôi.
Ở trong vài ngày kết giao, Diệp Thiếu Dương từ trong miệng Thúy Vân biết được rất nhiều tin tức về thời đại trước mắt này, lại từ trên một bức tranh tết tìm được thời gian năm nay: năm 1922. Cùng thời đại mình sống chênh lệch hầu như một thế kỷ.
Thúy Vân sau khi biết hắn biết chữ, còn tìm đến cho hắn một ít báo chí cũ, dân quốc dùng đều là chữ phồn thể, Diệp Thiếu Dương từ nhỏ đã xem sách cổ, phân biệt không có chút chướng ngại.
Xem vài tờ báo, lại kết hợp Thúy Vân kể, Diệp Thiếu Dương đối với thời đại này cuối cùng có một ít hiểu biết, đây là thời kì chính phủ dân quốc Bắc Dương, thủ đô ở Bắc Kinh, bây giờ tổng thống tên Từ Thể Xương, Diệp Thiếu Dương ở trên sách lịch sử mơ hồ từng thấy cái tên này, nhưng là ai
chẳng biết. 4iện tại quốc gia rất loạn, các nơi đều do đốc quân lớn nhỏ cai quản, thường xuyên đánh trận, thổ phỉ còn nhiều, ở trong loạn thế như vậy, dân chúng sống tự nhiên không được tốt lắm.
Thúy Vân miêu tả, khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ tới trên sách lịch sử định nghĩa cho đoạn thời kì này, bốn chữ: quân phiệt hỗn chiến.
Không ngờ mình thế mà xuyên việt đến trong loạn thế như vậy…
Chỗ mình là một huyện thành của Hoàn Bắc, tên huyện Thường Thái, giáp bờ sông Hoài, bởi vì hiện tại chính phủ là Hoàn quân cầm quyền, cho nên An Huy khu vực này coi như bình tĩnh, nhưng cái này cũng là so với địa phương khác mà nói, nơi này tuy không có chiến tranh lớn, nhưng chung quanh đều là núi, thổ phỉ vẫn là không
Trấn Bàn Cờ, chính là một trấn nhỏ của huyện Thường Thái, ba mặt dựa vào núi, có vài nhóm thổ phỉ ở trong núi, nhưng quy mô không lớn, hơn nữa cũng không quá mức quấy rầy dân chúng như thế nào, bởi vậy cuộc sống của dân bản xứ còn chưa khó khăn.
Thúy Vân ngay từ đầu chỉ là trả lời Diệp Thiếu Dương hỏi, về sau thời gian hai người nói chuyện phiếm càng ngày càng nhiều, Thúy Vân cũng mở ra máy hát, chủ động nói chuyện phiếm với hắn, nói các loại việc nhà. Cô một người quả phụ, ở đây không người thân không chỗ dựa, trừ trồng trọt, bình thường cũng chỉ canh cửi, sau khi thân quen với Diệp Thiếu Dương, cô dứt khoát đem guồng quay tơ chuyển đến phòng của Diệp Thiếu Dương, vừa quay tơ vừa nói chuyện phiếm với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tuy cảm thấy như vậy có chút ái muội, nhưng dù sao người ta là ân nhân cứu mạng, huống hồ mình còn ăn của người ta, bởi vậy cũng không tiện từ chối. Hơn nữa, hắn nhìn ra Thúy Vân là loại hình nhiệt tình thiểu tâm kế, đối với hắn cũng không có tâm tư gì, đoán đại khái là làm quả phụ lâu, chưa từng kết giao như thế nào với nam nhân, trong nhà đột nhiên có thêm nam nhân, có chút mới lạ.
Diệp Thiếu Dương dưỡng vài ngày, mỗi ngày buổi tối thổ nạp, vết thương trên người cũng khôi phục rất nhanh, sau vài ngày đã không có việc gì nữa, Đan Điền tan vỡ cũng bước đầu chữa trị, nhưng hiện tại cương khí có thể chứa đựng cực ít, chỉ tương đương với khoảng một phần mười của trước kia, cũng chính là nói, hắn hiện tại chỉ có thể thi triển ra một phần mười pháp lực ngày xưa.
Điều này làm Diệp Thiếu Dương rất bất đắc dĩ, cũng may hiện tại cũng chưa có chỗ cần dùng pháp thuật.
Trong mấy ngày nay, Diệp Thiếu Dương mỗi ngày đều đang suy nghĩ đồng bạn của mình, mỗi ngày đều đang cân nhắc thế nào mới có thể trở lại thế giới của mình, hắn rất sợ hãi mình sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở đây không trở về được. Tuy Từ Phúc đem mình đưa tới đây, tất nhiên có mục đích, hắn chung quy không thể đem mình cứ như vậy ném ở đây mặc kệ nhỉ, Diệp Thiếu Dương vẫn muốn chủ động chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng là vô kế khả thi.
Có một lần lúc Diệp Thiếu Dương giúp Thúy Vân múc nước, đột nhiên có ý tưởng kỳ lạ, muốn nhảy vào trong giếng làm chết đuối bản thân, không biết có thể trở lại thế giới của mình hay không, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, cho dù có thể trở về, mình nhỡ đâu biến thành quỷ, vậy thật sự mất nhiều hơn được.
Diệp Thiếu Dương sau khi khôi phục, trong lúc nhất thời cũng không có tính toán nào hay, hơn nữa trong túi không có một xu, đành phải tiếp tục ở lại trong nhà Thúy Vân, xấu hổ ăn cơm bao nuôi, hắn chủ động đề xuất muốn giúp Thúy Vân làm việc. Thúy Vân là người tốt, sợ thân thể hắn chưa khôi phục, kiên trì không cho. Diệp Thiếu Dương đành phải ở lại nhà, mỗi ngày giúp đỡ làm chút việc vặt, tựa như cô dâu nhỏ.
Sau khi thân thể khôi phục, Diệp Thiếu Dương mỗi ngày đều đi dạo trên trấn, tình huống nhìn thấy, hoàn toàn không giống với loạn thế trong tưởng tượng của mình, không có khổ như mình tưởng tượng, trên đường buôn bán cũng không thiếu, cũng rất có trật tự, vô cùng náo nhiệt. Chỉ là xin cơm quá nhiều, còn có rất nhiều lưu dân tìm việc làm khắp nơi, dân bản xứ cũng đã quen, bởi vậy cũng chưa đặc biệt chú ý tới Diệp Thiếu Dương.
Về phần huyện thành, bởi vì không cần thiết, Diệp Thiếu Dương tạm thời cũng chưa từng đi.
Hôm nay, Diệp Thiếu Dương lại không có mục đích đi dạo ở trên trần, tự hỏi mình cần làm như thế nào mới có thể thay đổi hiện trạng, kết quả ở trên thị trấn nhìn thấy một đạo sĩ đoán chữ tính mệnh, treo một biển hiệu rách tung toé, bên trên viết bốn chữ ma y (áo vải đay) thần tướng.
Loại thầy bói này, ở đường thời hẳn là rất thông thường, cũng chưa dẫn tới người nào chú ý. Đạo sĩ này an vị ở trong một góc trên trần, không vội vàng hấp tấp, nhìn qua có một loại bộ dáng chờ người nguyện mắc câu.
Diệp Thiếu Dương đánh giá một phen, đạo sĩ này năm mươi mấy tuổi, râu đen, mang một đôi mắt kính nhỏ tròn xoe, đạo bào trên người vừa bẩn vừa cũ, nhưng Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn ra, đây là đạo bào Long Hổ
Đối với người thường mà nói, toàn bộ đạo bào hẳn đều là giống nhau, cho dù có thể nhìn ra khác biệt, cũng nhìn không ra chiêu trò gì.
Trên thực tế đạo bào từng môn phái, đều có khác biệt rất nhỏ.