“Không phải có vẻ, mà đúng là cổ trùng.”
Thành Quân nói:
“Là Ôn Hoa Kiều hạ mệnh cổ, không có cách nào giải trừ, ngay cả Lý Ông tế ti cũng bó tay không có biện pháp.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, nói: “Anh làm sao biết là Ôn Hoa Kiều hạ cổ?”
“Là Lý Ông nói, trong cơ thể bà ấy có một con cổ trùng. Ôn Hoa Kiều trước khi chết dùng máu của bản thân hạ, ả sau đó chết đi, cổ này cực kỳ lợi hại, ngoài bản thân ra không có cách nào giải trừ, ngay cả Lý Ông cũng không làm được.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, càng thêm kinh ngạc không thôi: Ôn Hoa Kiều biết hạ cổ? Bà ấy không phải người Hán sao?
“Ôn Hoa Kiều vì sao phải hạ cổ hại mẹ anh? Hai người họ không phải bạn tốt sao?”
Diệp Thiếu Dương nói ra nghi vấn quan trọng nhất trước.
“Không biết.”
Thành Quân lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết ả vì sao ác độc như vậy, Ôn Hoa Kiều đã chết, mẹ tôi điên rồi, tôi cũng không biết đi đâu để hỏi.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Lời này anh nói không đúng, người ta làm việc chung quy phải có mục đích, bà ấy nếu hại mẹ anh, tất nhiên có nguyên nhân.”
Thành Quân chủ động nói về một đoạn chuyện cũ:
Đó là buổi tối ngày nào đó lúc Ôn Hoa Kiều sắp chết.
Trước đó không có dấu hiệu gì. Thậm chí Ôn Hoa Kiều hôm đó vẫn khỏe mạnh.
Tố Khiết bình thường theo Ôn Hoa Kiều học thêu, buổi tối ngày đó bản thân ở nhà thêu đồ, vừa đúng lúc gặp chỗ khó thêu, muốn gặp mặt hỏi Ôn Hoa Kiều một chút.
Hai nhà cũng không xa, vì thế Tố Khiết đi tới nhà bà ấy để hỏi.
Chuyện này vốn rất đỗi bình thường.
Vừa tới đầu ngõ nhỏ nhà Ôn Hoa Kiều, Tố Khiết liền nhìn thấy Mộ Thanh Vũ hoang mang rối loạn chạy tới, nói là Ôn Hoa Kiều sinh bệnh cấp tính, muốn đi mời đại phu.
Tố Khiết vội vàng đến thăm.
Lúc ấy Mộ Thanh Phong vừa lúc lên núi hái thuốc, không ở nhà.
Sau đó... chờ Mộ Thanh Vũ về nhà, Ôn Hoa Kiều đã chết, Tố Khiết cũng điên rồi.
Kể xong đoạn chuyện cũ này, Thành Quân hừ một tiếng nói:
“Cậu nói xem, lúc ấy chỉ có hai người họ ở nhà, không phải Ôn Hoa Kiều trước khi chết hạ cổ thì là ai? Lý Ông về sau đã kiểm tra, nói trên người mẹ tôi trúng cổ, chính là loại Ôn Hoa Kiều bình thường nuôi. Lý Ông và Ôn Hoa Kiều nói như thế nào cũng từng là mẹ con, nếu không phải có chứng cớ vô cùng xác thực, hắn sao có thể nói ra những lời này?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Không đúng, anh nói mẹ anh trở về thì điên rồi, vậy tình huống trước đó bà ấy đi nhà Ôn Hoa Kiều, anh làm sao biết được?”
“Là huynh muội Lý Ông nói cho tôi biết.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói:
“Ôn Hoa Kiều là một người Hán, bà ấy biết hạ cổ?”
“Biết. Bằng không tôi sao có thể đổ oan cho bà ta. Bà ta và mẹ tôi quan hệ rất tốt, chuyện này người khác không biết, tôi lại biết. Lão tế ti sau khi mất đã đem sách gia truyền liên quan đến vu thuật giao cho bà ta, vốn là để bà ta sau này giao lại cho Lý Ông.”
“Bà ta một mình nuôi sống đứa nhỏ, khá nhàm chán nên đi học vu thuật trên quyển sách đó. Đây là điều chính miệng bà ta nói cho mẹ tôi biết, bởi vì có một thời gian mẹ tôi hạ cổ, mệnh ở sớm tối, chính là bà ta ra tay cứu giúp nên hai người bọn họ mới có quan hệ tốt như vậy. Chuyện bà ta biết vu thuật, ngoài người nhà Lý Ông, cũng chỉ có nhà chúng tôi biết.”
Thì ra là thế...
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi rồi nói:
“Theo những điều anh nói, anh hoài nghi Ôn Hoa Kiều hại mẹ anh, đều là một mình Lý Ông nói, anh hoàn toàn tin lời hắn nói như vậy?”
Thành Quân có chút giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương, trên nét mặt còn có một tia bất mãn.
“Nếu không thì sao, tôi cũng không biết vu thuật, Ôn Hoa Kiều cũng đã chết, tôi tìm ai để hỏi chân tướng? Lại nói, Lý Ông và Ôn Hoa Kiều tốt xấu gì cũng là mẹ con, nếu không có chứng cớ vô cùng xác thực, hắn sao có thể bôi nhọ mẹ kế của mình? Chỉ với nhân phẩm này, những điều hắn nói tôi đều tin tưởng.”
Diệp Thiếu Dương cười cười:
“Lời này không đúng, nếu quả thật là Ôn Hoa Kiều gây ra, Lý Ông cố kỵ mặt mũi mẹ kế, dù sao chết không có đối chứng, hắn vì sao phải nói cho anh chân tướng?”
Thành Quân nhìn hắn, dùng ngữ khí khẳng định nói:
“Cái này cũng cho thấy hắn làm người thẳng thắn thành khẩn. Đây cũng là chỗ tôi bội phục hắn nhất nên chuyện này tôi để trong lòng, chưa nói với bất cứ kẻ nào, tránh để cho Lý Ông tế ti khó làm người.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
“Hơn nữa, trong lòng Lý Ông cảm thấy áy náy đối với mẹ tôi, thường xuyên tới đây cho bà ăn thứ gì đó, còn giúp bà ấy xem bệnh. Đối với một người tốt như vậy, tôi không muốn bôi bẩn hắn.”
Thái độ của Thành Quân lạnh lùng đi:
“Cậu năm lần bảy lượt dẫn đường tôi hoài nghi hắn, rốt cuộc có rắp tâm gì, chẳng lẽ muốn châm ngòi nổ giữa chúng tôi?”
Diệp Thiếu Dương biết hắn có quan niệm thâm căn cố đế, vốn dĩ nói không thông, nghĩ một chút, kích hoạt hồn ấn Qua Qua ở lòng bàn tay, bảo Thành Quân chờ một chút.
Ước chừng qua vài phút, Qua Qua từ ngoài cửa sổ bay vào, đáp ở bên người Diệp Thiếu Dương.
Thành Quân nhìn thấy đứa nhỏ này thế mà biết bay, tròng mắt suýt chút nữa rơi xuống đất, dù là hắn đối với các thứ như vu thuật tin tưởng không nghi ngờ nhưng dù sao cũng là người thường, nào từng thấy quỷ quái linh tinh thật sự.
Lập tức đứng dậy, chậm rãi lui về phía sau, lại quan tâm an nguy của mẹ, đứng ở cửa không chịu đi, cũng không dám động đậy, bị dọa hai chân run lên.
Đúng là đứa con có hiếu.
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.
“Lão đại, ta đang muốn tới tìm ngươi, có rất nhiều tin tức muốn nói cho ngươi biết!”
“Chờ đi, ngươi giúp ta xem một chút cho người này trước, nhập vào thử xem trong cơ thể bà ấy rốt cuộc bị làm sao.”
Lúc trước, sau khi Trương Tiểu Nhị trúng cổ, hắn cũng từng bảo Qua Qua làm như vậy, nhập lên người cảm nhận tình hình cổ trùng, nhưng vì cổ trong cổ quá mức ác độc, không thăm dò được cổ trùng.
Qua Qua sợ tâm mạch của Trương Tiểu Nhị bị thương, không dám tự tiện hành động.
Trước mắt, Diệp Thiếu Dương cũng thật sự không có chủ ý, mới nghĩ đến cách này, có thể nói cũng là biện pháp cuối cùng.
Qua Qua đồng ý ừm một tiếng, thân thể hóa thành khói, chui vào trong cơ thể Tố Khiết.
Nó là quỷ yêu, dù sao khác với quỷ bình thường có linh vô hình, ở nhân gian, thân thể có thể tùy ý biến ảo vô hình.
Toàn thân Tố Khiết khẽ run lên, đột nhiên ngồi dậy.
“Mẹ!” Thành Quân kinh hô.
“Đừng kích động, nhập vào mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, thấy Tố Khiết lại nằm trở lại trên giường, cả người run rẩy.
Một lát sau, lại là run lên một chút, một làn khí đen bay ra, Qua Qua hóa ra thân thể, đáp xuống đất.
Tố Khiết lại khôi phục bộ dáng ngây dại ra.
“Thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Qua Qua nghiêng đầu, gãi sau gáy, nói:
“Kỳ quái, trong cơ thể bà ấy có hai con cổ trùng, một con như là con nhện, một con khác giống một con côn trùng...”
“Con nhện chính là bản mạng cổ trùng của Ôn Hoa Kiều!”
Thành Quân nhịn không được chen vào một câu, mới vừa rồi trải qua những điều này, làm hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng mơ hồ dâng lên một tia hi vọng.
Nhất là nghe được Qua Qua nói đến con nhện, càng cảm thấy có hi vọng, nhịn không được chen vào một câu.
Qua Qua không để ý đến hắn, tiếp tục nói với Diệp Thiếu Dương:
“Con nhện kia phun ra một loại sợi tơ màu đen, đem ba hồn bảy vía bà ta che kín lại, hình thành một cái kết giới ở bên trong...”
Thành Quân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hắn tuy không hiểu vu thuật nhưng lời Qua Qua nói ý tứ rõ ràng: là con nhện bản mạng của Ôn Hoa Kiều đã áp chế ba hồn bảy vía của mẹ, làm bà ấy biến thành người điên.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng nói thầm, chẳng lẽ Tố Khiết nổi điên thật sự là do Ôn Hoa Kiều gây ra? Bà ấy vì sao phải làm như vậy?
Không đúng, không đúng, việc này chắc có chỗ kỳ quái!