Nhưng hắn dù sao cơ sở nông cạn, so sánh với tuyệt thế cường giả vẫn kém một đoạn. Quan trọng nhất là, Thanh Vân Tự lựa chọn hắn chưởng quản son môn, thực tế nhìn trúng không phải thực lực của hắn, mà là năng lực ở phương diện quản lý của hắn. Duyệt Nhiên từ nhỏ tu hành ở trên Hiên Viên sơn, trải qua mười mấy năm, tuy không phải người mạnh nhất trong bảy đại đệ tử, nhưng pháp thuật công hội đã để cho hắn ra mặt, nói rõ cũng là tín nhiệm thực lực của hắn, ở trên thực lực cứng tự nhiên mạnh hơn Tô Khâm Chương không ít, mấy đại tông sư mắt thấy, thật sự có chút giận dữ, nhưng cũng đã dự liệu được kết quả.
“Duyệt Nhiên sư điệt, không thể tổn thương hòa khí.” Trương Vô Sinh nhịn không được lên tiếng, trong lòng phi thường khó chịu, nhưng cũng không có cách nào cả, lấy địa vị cùng bối phận của hắn, thật sự không tiện tự mình động thủ với Duyệt Nhiên.
Duyệt Nhiên tự nhiên cũng biết một điểm này, biết đám tông sư này đều sẽ không động thủ với hắn, bởi vậy mới sẽ gióng trống khua chiêng khiêu khích Tô Khâm Chương.
Tô Khâm Chương tuy thực lực không được, nhưng dù sao cũng là mặt mũi của Mao Sơn, chỉ cần thắng gã, chuyện này rất nhanh sẽ truyền ra ở giới pháp thuật: thân là chưởng giáo tạm quyền Mao Sơn một trong những môn phái lớn nhất giới pháp thuật, thế mà đánh không lại một đệ tử trẻ tuổi nhất của pháp thuật công hội, đối với cả giới pháp thuật mà nói, cũng là một chuyện rất tổn thương sĩ khí, đối với Mao Son mà nói, càng là sỉ nhục…
Thủ ấn hai người cách không va chạm, lại hút vào nhau, tiêu hao tu vi đối phương.
Duyệt Nhiên vẻ mặt tự nhiên, Tô Khâm Chương lại dần dần cố sức, gương mặt ửng đỏ hẳn lên…
“Tô đạo trưởng, ngươi cũng đừng nhường ta…” Nụ cười trên mặt Duyệt Nhiên nhìn qua càng
thêm gợi đòn. Tô Khâm Chương dùng hết toàn lực, đau khổ chống đỡ, nghiến răng nói: “Ta chung quy là ngoại môn đệ tử, ức hiếp ta không tính là bản lĩnh, đáng hận chưởng môn sư huynh ta không có mặt…”
“Ngươi là nói Diệp Thiếu Dương?” Duyệt Nhiên bật cười, “Đáng tiếc hắn đã mất tích, bằng không, ta trái lại muốn chiến một trận với hắn, nhân gian đệ nhất thiên sư, a…”
Thần Đạo Thanh khẽ mỉm cười, nhìn một màn này, nói với Duyệt Nhiên: “Điểm đến là dừng, chưa chút mặt mũi cho Mao Son, dù sao cũng là đạo môn đệ nhất tông phái…”
Lời này của hắn nghe như là khuyên giải, trên thực tế càng là châm chọc đối với Mao Sơn. Duyệt Nhiên nhớ lại, khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, liên tục biến ảo ba cái thủ ấn, pháp lực điên cuồng phun ra. Tô Khâm Chương rất cuộc không duy trì được, lảo đảo lui về phía sau, suýt nữa ngã xuống, một bàn tay ôm ngực, oán hận nhìn Duyệt Nhiên, vừa muốn mở miệng, cổ họng chợt ngọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Thua rồi… Tô Khâm Chương lòng như tro tàn, trong lúc nhất thời nghĩ đến không phải mình, mà là danh tiết của Mao Sơn, muốn nói chút gì đó, lại sợ như vậy càng cho người ta cơ hội trào phúng, trong lúc nhất thời đứng ở tại chỗ, quẫn bách không biết làm sao bây giờ mới tốt.
“Mao Sơn chưởng giáo, cũng chỉ vậy mà thôi.” Duyệt Nhiên nhẹ nhàng cười, “Ồ, chưởng giáo tạm quyền Mao Sơn.”
“Ngươi.”
Tô Khâm Chương vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy sau đầu nổi gió, quay đầu nhìn lại là một tà áo xanh, từ phương hướng sơn môn bay thẳng lên, trong lòng run lên, chẳng lẽ là…
Áo xanh bay tới, đáp ở phía sau Tô Khâm Chương.
Tô Khâm Chương kích động hầu như muốn khóc, vội vàng bái nói: “Đại sư huynh!”
Kẻ đến chính là Đạo Phong.
Mặc một đạo bào màu xanh thật dài, góc áo và tóc dài trùm vai nhẹ nhàng bay múa ở trong gió, nhìn vẫn đẹp trai như vậy, làm màu như vậy.
Từng là đạo thần nhân gian.
“Đạo Phong!” Đám người Trương Vô Sinh đều hết ngược vào một hơi.
Ngọc Cơ Tử và Từ Tâm sư thái theo bản năng liên hướng phía sau đám người trốn tránh, sợ bị Đạo Phong nhìn thấy. Một trận chiến Huyền Không quan, bọn họ đều từng nhìn thấy thủ đoạn sấm sét của Đạo Phong, Đạo Phong thời điểm đó, đã có thể bất phân thắng bại với Vô Cực Thiên Sư, lúc này lại tu hành thêm một đoạn thời gian, lời đồn tu vi hắn càng gần thêm một bước…
Nhưng, bọn họ lo lắng là dư thừa, Đạo Phong căn bản không chú ý tới bọn họ, ánh mắt dừng ở trên người Duyệt Nhiên, nhìn qua có chút khí định thần nhàn, nhìn thẳng vào gã, thản nhiên nói: “Mao Son ta khai phái tới nay, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám đánh lên sơn môn, ngươi là kẻ đầu tiên… Người cho rằng Mao Sơn ta không có người sao?”
Duyệt Nhiên hơi ngẩn ra, trong lúc nhất thời không thể mở mồm.
Đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đạo Phong. Trước kia chỉ là từng nghe nói tên gã, trong lòng cũng có mang tâm tư khiêu chiến, nhưng thật sự gặp được, hắn cũng không biết vì sao, Đạo Phong tay cái gì cũng chưa làm, nhưng có một loại khí chất đặc thù, khiến hắn cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu, cảm giác này rất không thoải mái, Duyệt Nhiên nghiến răng một cái, đối chọi gay gắt nói: “Đạo Phong Tử ngươi đã nói như vậy, muốn như thế
nào?”
Đạo Phong căn bản chưa trả lời, bóng người khẽ động, nâng lên một tay, trong tay cầm lấy một pháp khí hình roi xanh tươi, lóng lánh thần quang, cứ như vậy hướng hắn đập xuống.
Đả Thần Tiên!
Không có gì hoa mỹ, cũng không dùng pháp thuật nào, cứ như vậy trực tiếp hướng đầu gã nện xuống.
“Sợ ngươi sao?”
Duyệt Nhiên tuy nhìn không ổn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, vì mặt mũi, nghiến răng một cái, lại lần nữa kết ấn, tế ra Phật môn đại thủ ấn, đỡ Đả Thần Tiên.
Hình như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Duyệt Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Nhân gian đạo thần, cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Khóe miệng Đạo Phong cong lên, lộ ra một cái mỉm cười khinh miệt, dùng thêm một chút sức, Đả Thần Tiên đem Phật môn đại thủ ấn Duyệt Nhiên tế ra mạnh mẽ ép xuống.
Duyệt Nhiên lúc này mới chấn động phát hiện mình căn bản không có lực lượng chống lại.
Ở bên Thần Đạo Thanh cũng cả kinh, nhưng cũng không tiện nhúng tay, vội vàng chắp tay nói: “Phong chi cốc chủ, người đã không phải người của Mao Sơn, làm như vậy sợ là không ổn.”
Đạo Phong nhìn cũng không nhìn một cái, vẫn nhìn chằm chằm Duyệt Nhiên, nói: “Người cho rằng Mao Son ta không có người sao?”
Giọng điệu rất nhẹ, tựa như chỉ là bình thản nói chuyện với người ta, nhưng nghe vào trong lỗ tai Duyệt Nhiên, lại là đặc biệt khủng bố.
“Ta…” Giọng điệu Duyệt Nhiên mền đi một chút, sau đó nghiến răng một cái nói: “Đạo Phong, sư phụ ta là Tinh Nguyệt Nô, ta không tin người dám giết ta!”
Đạo Phong hơi sụp mi mắt xuống.
Duyệt Nhiên cho rằng hắn bị đả động, nhếch miệng vừa muốn cười, Đạo Phong lại mở mắt, dùng thanh âm càng thêm dứt khoát phun ra một câu:
“Kẻ nhục sơn môn ta, tội không thể tha.”
Đả Thần Tiên dùng sức đập xuống.
“Đạo Phong người dám!” Thần Đạo Thanh kinh hãi, cái gì cũng không để ý tới nữa, nháy mắt lao lên, tựa như một cơn gió mạnh thổi qua.
Đạo Phong phân ra một tay, mở bàn tay, phóng ra Tam Thanh Quy Phù, nghênh đón, đem Thần Đạo Thanh nháy mắt cuốn lấy, đồng thời Đả Thần Tiên trong tay nặng nề hạ xuống, nện ở trên đầu Duyệt Nhiên…
Phành một tiếng, không có bất cứ điều gì ngoài ý muốn, óc Duyệt Nhiên vỡ toang, hồn phách bị pháp lực Đả Thần Tiên khu đuổi, vào thẳng trong lòng đất, ngay cả một giây cũng chưa dừng lại, trực tiếp đi về phía lục đạo luân hồi.