Tiêu Dật Vân và Chanh Tử có chức quan trong người, không tiện lưu lại ở nhân gian quá lâu, hàn huyện với bọn họ một hồi, lưu luyến không nỡ đi trước. Chanh Tử vốn còn muốn thơm một cái ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấu động cơ trước, sợ Tiêu Dật Vân xấu hổ, tránh đi.
“Lão đại.” Bánh Bao đột nhiên nhảy đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, hé miệng, phun ra một thứ lấp lánh màu xanh giống như bông tuyết.
Hồn tinh…
Bánh Bao là thực vật thành yêu, hồn tinh tự nhiên cũng là màu xanh lục
“Đây là…” Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Lão đại người đã nói, chỉ cần ta thật sự theo người tới thời đại của ngươi, ngươi liền thu ta làm môn nhân, hiện tại tới lúc rồi.”
Nơi đây tĩnh lặng không tiếng động, đoàn người đều nhìn Diệp Thiếu Dương. Hồn tinh đã phun ra, Diệp Thiếu Dương nếu không thu, vậy lập tức héo rũ. Diệp Thiếu Dương đành phải mở bàn tay, để hồn tinh rơi ở bên trên, ở lòng bàn tay hóa thành một đường màu xanh lục. Song song với mấy đường khác, tuy đều là tối màu, nhưng cũng muôn màu rực rỡ, hơn nữa những đường này giăng ngang dọc, giống như hợp thành đồ án nào đó…
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ một hồi, cũng không nhìn ra đầu mối gì, thu liễm tâm thần, nhìn Bánh Bao nói: “Vậy, người đã chính thức thành môn nhân của ta, ta cũng không có gì để dặn. Liên Minh Tróc Quỷ chúng ta có cái truyền thống, chính là không lớn không nhỏ, không có tôn ti khác biệt, mọi người đều quan trọng giống nhau!”
“Có một vấn đề, làm nhị ca ta hỏi ngươi!” Qua Qua ngồi ở trên vai Diệp Thiếu Dương khoanh hai tay, tư thái ở cao nhìn xuống bộ dáng nghiêm túc nói: “Nếu lão đại mang chúng ta đi đánh Địa Tạng Vương Bồ Tát, người phải làm thế nào?”
(Địa Tạng Vương Bồ Tát?” Bánh Bao ngẩn ra, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói. “Vậy làm sao đánh thắng được!”
“Chính là đánh không lại đó, khi đó người phải làm thế nào?”
“Ta… Khuyên can lão đại đừng đi chịu chết?”
“Sai rồi!”
Qua Qua nhảy xuống, đứng ở trước mặt nó, lớn tiếng nói. “Lão đại đã muốn đi đối phó Địa Tạng Vương, vậy tất nhiên có lý do của hắn, còn khuyên can, khuyên can cái em gái người, chúng ta những kẻ làm tiểu đệ này, tự nhiên phải đi theo, mặc kệ đối phương là ai, cho dù là Địa Tạng Vương, chúng ta cũng phải mở một đường máu!”
Bánh Bao Sợ hãi, nói: “Nhưng mà đánh không lại.”
“Đánh không lại, vậy thì cùng chết!” Tiểu Thanh tiếp nhận đề tài, nói từng chữ một. “Trên trời dưới đất, không có ai có thể giá lâm trên đầu chúng ta, đối tốt với chúng ta, chúng ta liền đối tốt với bọn họ, muốn đối phó chúng ta, cho dù là đại đế và Địa Tạng Bồ Tát, chúng ta cũng phải đánh trở về!”
Bánh Bao giật mình, quay đầu nhìn mọi người, đều là vẻ mặt kiến nghị giống nhau, ở sâu trong lòng mơ hồ đã hiểu được một vài thứ.
Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng rất cảm động, Liên Minh Tróc Quỷ của bọn họ, có thể đặt chân ở trong tam giới, có thể tăng lần lượt đấu với các đối thủ pháp sư bình thường nghe được tên đã bị dọa tè ra quần, dựa vào chính là loại tinh thần này.
Đây là đạo của toàn bộ bọn họ.
Đạo còn đó, không đâu địch nổi.
“Được rồi, nên giáo huấn giáo huấn rồi, về sau là người một nhà.” Qua Qua tiến lên vỗ vỗ bờ vai của nó, làm bộ như nhị ngũ bát vạn. “Gì nhỉ, ngươi xếp hạng rất nhỏ đó, người ở phía sau Tiểu Cửu, ngươi là… Lão Thập!”
Đoàn người đều tiến lên trêu đùa nó.
“Ngươi rõ ràng là một cây thực vật, vì sao gọi là Bánh Bao chứ? Ai đặt cho ngươi cái tên ngu ngốc như vậy hả?” Tiểu Bạch nghiêng đầu nói.
Diệp Thiếu Dương đỏ mặt lên…
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương mang theo đoàn người cùng nhau về nhà mình. Tứ Bảo đã hẹn Vương Húc Văn, thấy bọn họ nói xong chính sự, vội vã bước đi. Tạ Vũ Tình cùng Tuyết Kỳ cũng về nhà.
Tạ Vũ Tình tuy hưng phấn khó mà nhẫn nại, nhưng Diệp Thiếu Dương đã trở lại, tự nhiên sẽ không đi mất nữa, còn nhiều thời gian, cô biết Diệp Thiếu Dương còn đang chờ Đạo Phong đến để bàn luận công việc, không muốn quấy rầy hắn.
Hơn một tháng không về, trong nhà cũng chưa có gì biến hóa. Diệp Thiếu Dương nhìn mọi thứ trong nhà, lại có loại cảm giác xúc cảnh sinh tình.
“Thiếu Dương, đây là đồ của đệ, sau khi đệ đi, tiệm chụp ảnh đưa tới. Ta sợ đánh mất liền đưa tới nơi này cho đệ.” Lão Quách từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thùng.
“Tiệm chụp ảnh?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lập tức ý thức được bên trong là ảnh chụp áo cưới của mình cùng Lãnh Ngọc, trái tim nhất thời có chút quặn đau.
Lão Quách phi thường lý giải vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Không cần khó chịu, tương lai chờ đệ và Lãnh Ngọc bên nhau, lại quay đầu xem này trải qua, đều là ngọt ngào tài phú.”
Diệp Thiếu Dương biết hắn là an ủi mình, cười cười, cũng chưa mở ra thùng xem ảnh chụp bên trong, mà là lại đặt lại trong ngăn tủ.
Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, đã sớm hết pin, ở thời điểm tìm cục sạc để nạp pin, ngoài cửa sổ chợt nổi lên gió âm, quay đầu nhìn, Đạo Phong bay vào, vẫn là bộ dáng trước đó, mái tóc dài phiêu dật, áo dài màu xanh, giày vải dệt thủ công Bắc Kinh, ăn mặc tựa như Tây Môn Xuy Tuyết.
Dương Cung Tử toàn thân trắng như tuyết đi theo phía sau, phía sau Dương Cung Tử, còn một người nữa đi theo, thế mà lại là Tiểu Mã lấm la lấm lét.
“Hắc, Tiểu Diệp Tử!”
Thấy Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã lập tức hô lên, đi lên thân thiết chào hỏi.
“Thành chủ đại nhân, sao cậu cũng đến đây?”
“Tới cái em gái cậu!”
Tiểu Mã hướng trước ngực Diệp Thiếu Dương đánh một chưởng, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn chưa có chuẩn bị, thiếu chút nữa bị hắn đánh bay, lui về phía sau hai ba bước mới đứng lại, quát: “Cậu thích chết à!”.
“Xem cậu yếu ớt kia. Tôi nói, tôi nghe Phong Thần nói cậu đã trở lại, tự nhiên phải đến thăm cậu một chút. Tôi nói cậu đi lâu như vậy là đi những đâu? Bảo gia có phải ở chung một chỗ với cậu hay không, người đâu?”
“Đi tán gái rồi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Đạo Phong cùng Dương Cung Tử. Trên mặt Dương Cung Tử mang theo mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, bộ dạng này, thật sự có chút cảm giác điên đảo chúng sinh.
Diệp Thiếu Dương đằng hắng cổ họng, cố ý nói giỡn: “Tẩu tử chị cũng đến đây.”
Dương Cung Tử có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Ngươi trở về lúc nào?” Đạo Phong hỏi.
“Không lâu trước đây.”
“Từ Phúc đâu?”
“Hắn…” Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ ngồi trước, bản thân đem tình huống mình đi dân quốc nói đơn giản một lần, ba người nghe xong, cũng thổn thức không thôi. Tiểu Mã tò mò các kiểu, hỏi chi tiết hắn xuyên việt, cực kỳ hâm mộ, hối hận mình lúc ấy không có cơ hội đi cùng
“Tiểu Diệp Tử, cậu lần sau trước khi phải xuyên việt, nhất định phải nói trước cho tôi biết, mang theo tôi đi cùng nha, tối nằm mơ cũng muốn xuyên việt!”
“Cậu hiện tại cũng thành quỷ rồi, còn có thể nằm mơ sao?”
“Minh tưởng, giống như nằm mơ, chờ cậu chết rồi cậu sẽ biết!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, hỏi Đạo Phong. Ta nghe nói người giúp Từ Phúc cùng nhau cướp Chiểu Ngục, cứu ra Bạch Khởi, ngươi cần gì phải giúp hắn?
“Vì hắn có thể thêm một trợ thủ, đối với người cũng có lợi.”
“Vậy ngươi vì sao không bảo hắn đưa người đi tìm ta chứ!”
“Từ Phúc nói người phải ứng kiếp, hoàn thành sứ mệnh của mình ở bên kia, nếu hắn không phải muốn hại người, ta tự nhiên cũng yên tâm.” Đạo Phong không thích tán gẫu những thứ vô dụng, chuyển đề tài, nói: “Ngươi muốn đi xông vào lối trì?”