Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả đều đã trôi qua, đoạn thời gian vui vẻ nhất đó, đối với mình trái lại không có gì, dù sao đây là con đường mình lựa chọn, nhưng đối với Thiếu Dương…

Đạo Phong lẳng lặng nhìn những tiểu đạo sĩ này, bọn họ chưa hết nét trẻ con, nhưng tinh thần hừng hực phấn chấn, bọn họ đều là nhân tố bình thường nhất của giới pháp thuật, trong bọn họ, tương lai đại bộ phận đều sẽ trở nên tầm thường, nhưng tất nhiên cũng có một số nhân tài ưu tú sẽ trổ hết tài năng, gánh vác giới pháp thuật đi tới.

Từng thế hệ một, là bước tiếp như thế. Chẳng qua, lập tức cần gánh vác giới pháp thuật đi tới, là mình và Thiếu Dương, Tứ Bảo những người này.

Đi qua từ bên cạnh những tiểu đạo sĩ này, đi thẳng tới hậu son.

Ở phía dưới một loạt đạo quan của hậu son, một tòa linh lung bảo tháp đứng sừng sững, ở dưới ánh trăng phản xạ ra ánh sáng lành lạnh. Yên tĩnh mà nghiêm túc.

Trên một khoảng đất trống phía sau của Linh Lung Tháp, Đạo Uyên chân nhân đang khoanh chân ngồi thiền, toàn thân không nhúc nhích, nếp nhăn khe rãnh trên mặt khiến hắn nhìn qua như là một pho tượng cổ xưa.

Đạo Phong chưa vội đi qua, mà là ở một bên lẳng lặng chờ.


Đạo Uyên chân nhân cuối cùng kết thúc một chu thiên thổ nạp, thở phào một cái, đứng dậy, nói:

“Là Đạo Phong à?” Đây cũng không phải tiểu thuyết võ hiệp, không có ai trâu bò như vậy, không nhìn người đã biết ai tới, Đạo Uyên chân nhân cũng không phải thần tiên. Đạo Phong có chút tò mò hỏi: “Ngươi làm sao biết là ta?

“Ta nhờ Vô Sinh chuyển lời cho ta tìm người, trừ ngươi, sẽ không có ai tìm đến ta, ta đã già tới mức bị giới pháp thuật quên đi rồi.” Đạo Uyên chân nhân nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm, trong giọng nói có chút cô đơn.

Đạo Phong nói: “Ở trong ấn tượng của ta, ngươi tựa như chưa từng trẻ tuổi. Lúc ta còn nhỏ, người đã già như vậy rồi.”

“Nói cái gì.” Đạo Uyên chân nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta so với sự phụ ngươi không lớn hơn bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi tuổi.”

“Người khác đều nói ngươi mấy trăm tuổi.”

“Mấy trăm tuổi, ha ha.” Đạo Uyên chân nhân cười lên, vuốt chòm râu, “Ta là người cuối đời Thanh, đến bây giờ cũng chỉ hơn một trăm tuổi… Mấy trăm tuổi, vậy không phải đã thành tiên.”

“Ngươi bảo ta tới tìm người, có chuyện gì” Đạo Phong không phải người thích nói chuyện phiếm, vừa rồi đã nói chuyện phiếm vài câu, bắt đầu cắt vào chính đề.

Đạo Uyên chân nhân từ trên mặt đất ném cái bồ đoàn cho hắn, để hắn ngồi ở đối diện mình, từ bên người cầm lấy một ấm trà rất cũ kỹ, nói: “Uống không?”

Đạo Phong lắc đầu.

Đạo Uyên chân nhân tự mình rót ra một chất lỏng màu trắng ngà, Đạo Phong vừa thấy ngây ngẩn cả người, “Đây là cái gì?”

“Sữa bò.”

“Sữa bò? Ngươi sao lại uống sữa?”

Đạo Uyên chân nhân rất khinh bỉ liếc hắn, “Người cho rằng thế nào, ta ở đây thủ tháp, nên trải qua cuộc sống thanh đăng hoàng quyển (chong đèn đọc sách)? Sữa rất dinh dưỡng, nếu không phải dinh dưỡng tốt, ta sao có khả năng sống đến tuổi này.”

“Được rồi, người thắng.” Đạo Phong cạn lời.

Đạo Uyên chân nhân uống một ngụm sữa bò, lau vết sữa dính ở trên rầu, nhìn Đạo Phong, chậm rãi nói: “Ngươi là ở nơi nào gặp được Vô Sinh, ta nghe nói nó đã đi Mao Sơn.”

Đạo Phong đành phải đem tình huống trên Mao Sơn nói một lần. Đạo Uyên chân nhân nghe xong, vẻ mặt cũng chưa có gì biến hóa, chỉ là trầm ngâm hồi lâu, than thở: “Ngươi giết người của pháp thuật công hội, phiền toái rất lớn. Tinh Nguyệt Nô sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Binh đến tướng chặn, cũng không sao cả.”

“Tinh Nguyệt Nô… Người biết bao nhiêu về cô ta?”

Đạo Phong lắc đầu, cho dù là hắn, hiểu biết đối với pháp thuật công hội cũng không nhiều.

“Tinh Nguyệt Nô, ta từng có qua lại với cô ta, đại khái… Ừm, sắp một trăm năm rồi, khi đó ta còn rất trẻ tuổi, không khác lắm với người hiện tại… Cô ta đối phó, người chưa chắc là đối thủ của cô ta.”

“Không có gì, chọc cũng chọc rồi, ta cũng không sợ.”

“Đây là chuyện của chính ngươi, ta tìm người đến là muốn hỏi người có liên quan tung tích Diệp Thiếu Dương.”

Đạo Phong không đem Đạo Uyên chân nhân coi là người ngoài, đối với hoá thạch này của giới pháp thuật, trong lòng Đạo Phong cũng tôn kính, cảm thấy lão rất có nguyên tắc, rất thuần túy, bằng không cũng sẽ không nói với lão nhiều như vậy, vì thế đem tình huống nói với lão.

“Dân quốc… Năm 1922.Trên mặt Đạo Uyên chân nhân lần đầu tiên xuất hiện gợn sóng, trầm mặc thật lâu, nói: “Không nói dối ngươi, ta gần đây nằm mơ, luôn mơ thấy một số việc thời điểm trẻ tuổi, cho nên tìm người đến.”

“Ta không biết giải mộng”

Đạo Uyên chân nhân không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Thời điểm ta ở trong mơ làm những việc kia, bên cạnh có thêm một người, chính là Diệp Thiếu Dương.”

Đạo Phong hơi ngẩn ra, mơ hồ nghĩ đến cái gì, hỏi: “Trong mơ của người là một năm nào?

“Đại khái chính là buổi đầu niên đại hai mươi năm cụ thể không biết.”

Ánh mắt Đạo Phong chớp động, suy nghĩ một hồi, nói: “Ta cảm thấy, rất có khả năng Thiếu Dương ở thời đại đó, gặp được người lúc đó.”

“Ta lúc đó.” Đạo Uyên chân nhân trong lúc nhất thời tư duy chưa xoay chuyển được, hỏi Đạo Phong là có ý tứ gì.

Bản thân Đạo Phong cũng nói không rõ, chỉ có thể phân tích cho lão một phen, Đạo Uyên chân nhân nghe xong, thật lâu nói không nên lời.

“Vậy… Ta nên làm gì bây giờ?” Lần đầu tiên trải qua loại sự tình này, bản thân Đạo Uyên chân nhân cũng không có chủ ý.

“Không biết, hình như cái gì cũng không làm được, nhưng người có thể chú ý nhiều thêm tình huống trong mơ, tranh thủ tìm được một ít tin tức hữu dụng, có thể dùng để phân tích.”

Đạo Uyên chân nhân trầm ngâm gật gật đầu.

Chuyện này mặc dù ly kỳ, nhưng thảo luận suông là không có kết quả, hai người cũng đều không phải người dài dòng, sau khi đàm luận một lúc, cũng liền buông xuống đề tài này. Đạo Uyên chân nhân chuyển đề tài, nói: “Ta tìm người đến, là vì một sự kiện, gần đây một đệ tử của Tinh Nguyệt Nô tới tìm ta hy vọng ta có thể đứng ra làm tốt quan hệ với pháp thuật công hội, để bọn họ nhúng tay Long Hoa hội lần này.”

Đạo Phong nhìn lão, chưa nói gì.

“Ta đã từ chối.” Đạo Uyên chân nhân trả lời, ở trong dự kiến của Đạo Phong.

“Nhưng, bọn họ nói cho ta biết một tin tức, bọn họ nguyện ý ở trên Long Hoa hội đưa ra Hiên Viên Kiếm, làm tín vật cho người thắng, thưởng cho đối phương. Đạo Phong, người biết Hiên Viên Kiếm là cái gì hay không?”


Đạo Phong gật đầu nói: “Có nghe nói một chút.”


Đạo Uyên chân nhân thần bí cười cười, nói: “Người từng nghe câu này không, được tiến thiên, gom ngũ khí, mở bản đồ, vào thái âm. Muốn vào Thái m sơn, cần góp đủ năm thanh kiếm thuộc tính khác nhau… Trước mắt Diệp Thiếu Dương đã có được ba thanh, Long Tuyền Kiếm thuộc thủy, Tùng Văn Kiếm thuộc mộc, Ngư Tràng Kiếm thuộc hỏa… Thanh Hiên Viên Kiếm này, cũng là một trong năm đại tiện kiếm, ngũ hành thuộc thổ, còn có một thanh kiếm, ta lại không biết là cái gì.”


Đạo Phong nhíu mày lại, nói: “Đợi chút, Ngư Tràng Kiếm vì sao ngũ hành thuộc hỏa, không nên là thuộc thủy sao?”


Tất cả thần khí, đều có linh tính, phải tìm cái danh mục để đặt tên, trên ngũ hành cũng đều tự có thuộc tính, nắm giữ hơn nữa thuận theo loại thuộc tính này mà nói, tất nhiên có thể đem pháp khí phát huy ra uy lực lớn hơn nữa, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngũ hành thuộc thủy, bởi vậy kiếm quyết khống chế nó, phần lớn có liên quan với thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK