Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta cần không phải cảm tạ, ta là thiên sứ ở nhân gian, địa ngục không trống không thành tiên.”

Diệp Thiếu Dương vuốt tóc đến sau đầu, khoanh tay đứng, bày ra một cái thong dong đạm mạc từ chỗ Thanh Vân Tử học được, quan sát chúng sinh, nhẹ nhàng cười, “Ta sinh ra đã là người đưa đò, xong việc phẩy tay áo bỏ đi, ẩn sâu thân cùng danh…”

Lý Lâm Lâm bĩu môi, lẩm bẩm: “Thật biết làm màu.”

Nhuế Lãnh Ngọc che miệng nhịn cười, hướng cô làm cái động tác chớ có lên tiếng, ý tứ Diệp Thiếu Dương hiện tại tự mình cảm giác tốt, đừng cắt ngang hắn, để hắn tiếp tục làm màu.

Diệp Thiếu Dương cũng muốn tiếp tục làm màu, nếu trong tay có một đóa hoa, lập tức muốn cầm hoa mà cười.

Đột nhiên từ một bên lao ra một người, hướng mông hắn cho một cước, trực tiếp đạp bay.

Diệp Thiếu Dương bò dậy nhìn, là Trường Tiểu Nhị, khí thế hùng hổ lao tới, các loại chiêu thức độc ác ùn ùn xuất hiện, Diệp Thiếu Dương bị đánh trở tay không kịp, chỉ có nước tránh né, còn thỉnh thoảng bị đánh trúng, chật vật không chịu nổi.

“Móa, ngươi muốn khi sự diệt tổ sao, người phản rồi!” Diệp Thiếu Dương vừa chạy trối chết vừa mắng.


“Diệp Thiếu Dương anh không có lương tâm, em giúp anh làm như vậy, quyết chiến cuối cùng anh thể mà lại không cho em biết, chờ em tới đây anh cũng đánh xong rồi, anh –*

Hai người ngươi truy ta đuổi đánh như vậy, rất nhanh đã dẫn tới học sinh qua đường vây xem.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ đành phải ra lệnh Qua Qua và Chanh Tử cùng nhau đem Trương Tiểu Nhị đè lại, xoa chỗ trên mông bị cô đá, cả giận nói: “Ngươi thế mà dám đánh sư phụ, ngươi điên rồi!”

“Anh còn biết anh là sư phụ à!” Trương Tiểu Nhị tức giận hai mắt đỏ bừng, “Nếu không phải em vừa rồi ở bên ngoài gặp được chị Vũ Tình, em cũng không biết mấy người thế mà đánh xong rồi!”

“Ặc ặc, ai bảo em tới chậm.”

“Cái gì, rõ ràng là anh không cho em biết! Anh không đem em coi là người một nhà!” Trương Tiểu Nhị nói xong mắt đã đỏ lên.

“Thật sự không phải, chủ yếu là chuyện xảy ra đột ngột, ngay cả anh ngay từ đầu cũng không biết, em không tin hỏi bọn họ, lúc ấy anh chạy tới, tình huống nguy cấp bao nhiêu.”

Chanh Tử lập tức nói: “Là thật, vừa rồi Lãnh Ngọc tỷ cũng bị bắt đi, chúng tôi đều vội cứu người, nào có rảnh1đi thông báo cô.”

Trương Tiểu Nhị nghe cô nói như vậy, cơn giận hơi tiêu, cũng không đuổi đánh Diệp Thiếu Dương nữa, đem Chanh Tử kéo đến một bên, hỏi tình hình sự kiện, nghe tới mức cả người kích động, chỉ hận mình tới chậm bỏ lỡ.

Diệp Thiếu Dương đối với phần tử cuồng nhiệt này cũng không biết nói gì. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi qua vỗ vỗ bả vai của cô, “Đừng than thở, nói cho em cái tin tức tốt, mấy bữa nữa anh mang em về Mao Sơn một chuyến, chính thức thu em nhập môn.”

“Thật!”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Trương Tiểu Nhị kích động nhảy dựng lên, ở trên mặt hắn hôn ‘Bẹp’ một cái.

Diệp Thiếu Dương lau nước miếng trên mặt, có chút xấu hổ hướng Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lại.

“Không có việc gì, dù sao anh cũng không phải lần đầu tiên để cho người ta hôn.” Nhuế Lãnh Ngọc biểu hiện hào phóng rất khác thường.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, trước đó Tiểu Tô gửi tin tức cho anh trên wechat, nói gần đây đã thu không ít đệ tử, làm5rất náo nhiệt, anh gã chưởng giáo này tuy không quản chuyện gì, ít nhất cũng phải đi để các đệ tử mới đó gặp một lần, dạy dỗ phát biểu các thứ, anh nghĩ thuận tiện đem Tiểu Nhị cũng mang đi, chính thức bái sơn nhận chủ.”

Nói xong chuyển hướng Trương Tiểu Nhị nói: “Sau khi bái sơn, em đã là pháp sư chính thống, phải tuân thủ giới luật Mao Sơn, em nghĩ cho kỹ, bây giờ hối hận còn kịp.”

“Rõ ràng rõ ràng! Em đã làm tốt chuẩn bị làm ni cô rồi!”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun máu.

Diệp Thiếu Dương mang theo đoàn người về nhà, trong nhà vốn thoáng lập tức bị mười mấy người chen chật, có môn nhân có đồ đệ có bằng hữu, cùng một chỗ ầm ầm rất náo nhiệt, Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu. Dù sao những người này đều là vì mình mới tụ tập một chỗ.

Nhuế Lãnh Ngọc đi buồng vệ sinh tắm rửa, đổi bộ quần áo đi ra, mới vừa ngồi xuống ở phòng khách, trong đầu đột nhiên hiện3lên một tia ý niệm không chịu khống chế, trước mắt cũng là đen một chút, tuy rất nhanh đã sáng lên, nhưng cảm giác nhìn đồ vật rất không chân thực, có một chút hoảng hốt, một lát sau mới khôi phục bình thường.

“Chuyện gì thế?” Diệp Thiếu Dương thấy sắc mặt cô có chút ửng hồng, hỏi.

“Không biết.” Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, “Có lẽ là lúc trước bị thương còn chưa khỏe, cộng thêm tắm nước ấm, có chút choáng.”

Diệp Thiếu Dương không yên tâm lại dùng cương khí kiểm tra một lần thân thể của cô, tất cả bình thường, lúc này mới yên tâm, đưa cô đến trong phòng nằm nghỉ ngơi.

Trở lại phòng khách, lập tức bị đám người Qua Qua bao vây, mắt ai cũng phóng lục quang nhìn mình.

“Các ngươi đây là làm sao thế!” Diệp Thiếu Dương bị bọn họ nhìn có chút chột dạ.

“Lão đại, danh sách đâu, lấy ra chúng ta nghiên cứu một chút!” Tiểu Bạch đầy cõi lòng chờ mong.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới chính sự, từ trong túi đem giấy vàng Từ Văn Trường cho lấy ra, mở ra xem,3bên trên là dùng bút lông viết một số chức quan:

Ti chủ, phó ti chủ, đề hạt sứ, phó đề hạt sứ, chủ bộ… Vân vân chức quan lớn nhỏ, phía sau mỗi một chức quan còn có chú giải tương ứng.

“Ti chủ… Ai tới?” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh.

Mấy người đều nhìn nhau không nói lời nào.

Qua Qua nói: “Ta đề danh Tiểu Thanh, Tiểu Thanh có tác phong ti chủ nhất.”

Chanh Tử lập tức phản bác: “Dựa vào cái gì, ta đề cử Mỹ Hoa, Mỹ Hoa lớn tuổi, thành thục, phong phạm ngự tỷ nha. Do tỷ ấy đảm đương ti chủ mới thích hợp.”

Qua Qua nói: “Mỹ Hoa là nữ, sao mà làm ti chủ!”

“U! Nơi này còn có người kỳ thị nữ, nữ nhân làm sao vậy, không có nữ nhân ngươi từ đâu mà ra.”

Qua Qua cười hắc hắc nói: “Không có nữ nhân cũng có ta, ta là thấp sinh, không cha không mẹ.”

Chanh Tử nghẹn lời, rất nhanh lại nói: “Vậy Ngư Huyền Cơ còn là ti chủ Tuần Du ti đó! Dựa vào cái gì Mỹ Hoa không được!”

“Dừng dừng dừng!” Diệp Thiếu Dương bị ồn ào tới5mức đau đầu, quay đầu hỏi Qua Qua: “Ngươi muốn làm ti chủ?”

“Ta không làm.” Qua Qua bĩu môi, ti chủ tuy nghe phong cách, nhưng nó vẫn thích ở cùng Diệp Thiếu Dương, ở nhân gian tự do tự tại.

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Hai ngươi một kẻ không muốn làm, một kẻ không có tư cách làm, ở đây ồn ào cái gì!”

Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua các môn nhân, nói: “Còn có ai không muốn làm quan?”

Tuyết Kỳ nhấc tay nói: “Ta không đi, ta muốn ở lại nhân gian cùng Vũ Tình, ta không đi âm ty.”


Diệp Thiếu Dương lên tiếng, hỏi Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm: “Các ngươi thì sao?”


“Ta không có gì cả, đã xuất sư. Ta trước đó đã nói, sẽ đến làm quân sư cho ngươi, có cái thân phận cũng tốt, tương lai hướng âm ty làm việc, cũng danh chính ngôn thuận.”


Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nghĩ đến âm ty nhiều người nhiều miệng, là chỗ thị phi, đám người Tiểu Thanh tính tình ngay thẳng, giao tiếp với4đám người tinh ranh kia sợ là phải chịu thiệt, đang cần Lâm Tam Sinh người thông minh như vậy đi áp trận. Lập tức hỏi: “Ngươi muốn làm quan gì?”


“Chủ bộ. Ta năm đó ở trong quân chính là chủ bộ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK