Khúc Ba mất hồn mất vía rời đi.
Trương Vô Sinh đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ, hai tay chắp ở sau người, nhìn sân nhỏ ngoài cửa sổ, bên trong có một ao cá, bên trong có mấy con cá chép đang bơi, có mấy cây hoa la đơn sinh trưởng ở trong chậu hoa góc tường, bên cạnh có một bàn đá vuông cùng vài cái ghế đá, đem tiểu viện trang trí rất khác biệt mà có tình thú.
“Lúc ban đầu, ta nghe được câu đố kia, ta đã biết nói là ta, nói thật, ta cũng từng do dự...” Trương Vô Sinh cũng không quay đầu lại, lặng lẽ nói, “Dựa vào cái con mẹ gì để ta hy sinh chứ, ta cũng không trêu chọc ai cả, nhưng yên lặng cẩn thận nghĩ chút, cũng không có gì, dù sao cũng phải có người hi sinh không phải sao, ta một đời sống trộm vui vẻ, không làm việc gì to tát, trước khi chết có thể làm một đại sự ghi vào sử sách như vậy, đáng giá.”
Lâm Tam Sinh không biết nói cái gì cho phải.
“Trường chưởng giáo, ta có chuyện không hiểu, người nói... Tinh Nguyệt Nô có tình với Đạo Uyên tổ sư, vậy vì sao còn phải xuống tay với lão? Còn có, người ít nhất tính là cố nhân của cô ta, cô ta đối với người cũng...”
Đạo Uyên chết ở trên tay Ảnh Mị, tự nhiên cũng là Tinh Nguyệt Nô điều khiển chuyện này.
Trương Vô Sinh quay đầu, nhìn hắn, nói: “Ngươi là người thông minh, người không hiểu ra?
“Cái này... Chặt đứt nhân duyên?”.
“Cô ta muốn lấy nhân gian khai đao, tự nhiên phải chém đứt nhân quả, đây là vì công, vì tư, cô ta muốn chứng đạo, cũng cần chặt đứt tất cả vướng bận, Đạo Uyên là vướng bận của cô ta, với ông ấy mà nói, là vừa yêu vừa hận, cô ta có thể nhẫn tâm giết Đạo Uyên, mới có thể vô yêu vô hận, đối với ta. Vậy đơn giản là lo lắng sự tình tiết lộ, lại thêm thân phận của ta, cố ý bố cục mà thôi, cô ta ngay cả Đạo Uyên cũng có thể bỏ được, còn luyến tiếc ta cố nhân này?”.
Lâm Tam Sinh nghe xong hết hồn, ngay cả người mình yêu nhất cũng có thể giết, Tinh Nguyệt Nô này... Quả thực ác đến trình độ nhất định rồi, đồng thời điều này cũng nói rõ quyết tâm chứng đạo của cô ta.Lần này, chỉ sợ cô ta cũng khai hỏa toàn bộ hỏa lực, buông tay liều một phen, bằng không cũng có lỗi với bản thân giết Đạo Uyên chân nhân. Có lẽ, cô ta chính là muốn dùng chuyện này để khích lệ quyết tâm đập nồi dìm thuyền của bản thân?
Trương Vô Sinh đi thong thả, lại đem ấm trà cầm lên, uống một ngụm, quay đầu nhìn về phía Khúc Ba. Khúc Ba vẻ mặt mờ mịt cùng sợ hãi.
Trương Vô Sinh đem sự tình nói sơ qua với hắn một lần, Khúc Ba nghe xong, nước mắt ào một cái rơi xuống, chỉ ngây ngốc đứng, trừ khóc, một chữ cũng không nói nên lời.
“Đừng khóc, ta đã quyết định hy sinh, lừng lẫy một hồi sao, cũng không có gì ghê gớm cả, vẫn có thể thành quỷ. Ta bảo người ở lại đây, là lo lắng mình nhỡ đâu không thể quay về, ít nhất còn có người Có thể đem chân tướng nói cho mọi người, để đệ tử Long Hổ sơn ta biết, ta không phải bị bọn Diệp Thiếu Dương bức tử, ta là tự nguyện hy sinh. Ừm, sau khi ta chết, các ngươi đi Lôi Minh sơn tìm chưởng giáo Xuân Lôi Tử của bọn họ, ta có một quan môn đệ tử, ở hắn nơi đó bế quan, đạo hiệu Mộ Hàn, các ngươi tìm hẳn kế nhiệm vị trí chưởng môn của ta.”
Lời vừa nói ra, Lâm Tam Sinh và Khúc Ba đều chấn động không thôi.
Khúc Ba ngay cả bị thương cũng đã quên, kinh ngạc nói: “Tiểu sư đệ này... Sao chưa từng nghe nói chứ.”
“Cần các người nghe nói làm gì, hắn là đồ đệ bí mật của ta, các ngươi cứ theo ta nói mà làm là được!” Trương Vô Sinh suy nghĩ một phen rồi nói, “Ngươi nói suông, các sư huynh đệ kia của người khẳng định không tin, ta sau khi chết, người cầm pháp khí của ta đi tìm Long Dương, hắn biết tất cả, người đem sự tình nói cho hắn là được. Đồ ta đều sửa sang lại đặt trong bao quần áo trên giường.”
Khúc Ba lại bắt đầu khóc.
Trương Vô Sinh bảo hắn đi ra ngoài trước, gác bên ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Trương Vô Sinh đi vài vòng ở trong phòng, nói: “Hòm hòm rồi, có thể lên đường rồi. Đúng rồi Lâm đại soái, thành quỷ cảm giác thế nào?”
Lâm Tam Sinh không biết đáp như thế nào, nói: “Ngươi cũng không phải chưa từng làm quỷ.”
“Ta có thai trung chi mê, sớm đã quên cảm giác thành quỷ.”
“Vẫn ổn cả, dù sao ta làm quỷ mấy trăm năm, đã sớm thích ứng.”
“Thật ra, con người vốn đều là quỷ, làm quỷ mới là bình thường, thời gian làm người, chưa chắc dài hơn thời gian thành quỷ...” Trương Vô Sinh tự lẩm bẩm, đột nhiên dùng sức hít một hơi, nói: “Ngươi nếu không muốn nhìn ta chết, người đi trước đi, đi đem Diệp Thiếu Dương gọi tới, nhắm chừng khi các ngươi trở về, đã xử lý xong rồi.”
Lâm Tam Sinh đứng ở phía sau lão, hai tay chắp lại, hướng bóng lưng lão vài ba cái, xoay người ra khỏi cửa, từ bên ngoài nhẹ nhàng đem cửa đóng lại. Hắn đi tìm được Diệp Thiếu Dương, đem sự tình nói ra, Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Đây là tự lão lựa chọn, không có ai ép lão, ta cũng không cố ý tiết lộ cho lão, là chính lão nghe lén được, sau đó gọi ta đi.” Lâm Tam Sinh nghiêm trang nói, “Tuy nhiên, nói thật, ta vốn là tính nói cho lão chân tướng, để lão tự mình lựa chọn.”
Diệp Thiếu Dương suy sụp ngã ngồi ở trên ghế, hồi lâu nói không nên lời, về sau ở dưới sự thúc giục của Lâm Tam Sinh, theo hắn cùng đi tìm Trương Vô Sinh.
Lúc sắp đến cửa phòng ngủ của Trương Vô Sinh, vừa lúc nhìn thấy Khúc Ba từ bên trong đi ra, lau nước mắt, nhìn thấy bọn họ, nức nở nói: “Sư phụ ông ấy...”
“Đừng khóc!” Trong phòng vang lên một tiếng răn dạy.
Diệp Thiếu Dương và Lâm Tam Sinh nhìn nhau một cái, đi vào trong phòng.
Trương Vô Sinh thân hình cao lớn, đứng ở giữa phòng, chỉ là... Thân thể là bán trong suốt, là quỷ mới chết, trong lúc nhất thời còn chưa thích ứng thành quỷ. Thi thể lão đặt trên giường, hoàn hảo không tổn hại gì ngồi ngay ngắn ở trên giường, trừ cúi đầu, nhìn qua không giống một người chết.
Pháp sư tự sát, tựa như trong võ hiệp, dùng chân khí chấn vỡ kinh mạch là được, không cần cắt cổ uống thuốc thắt cổ nhảy lầu thê thảm như vậy.
Thấy một màn này, trong lòng Diệp Thiếu Dương quặn đau một trận.
Trương Vô Sinh dang đôi tay, cúi đầu nhìn hai cánh tay của mình, còn có thân thể, lẩm bẩm: “Thành quỷ thì ra là như thế này, một thân nhẹ nhàng.”
Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương với một cái thật sâu, khổ sở muốn khóc.
Trương Vô Sinh, gã luôn luôn giảo hoạt này, vô luận giới pháp thuật có chuyện gì, lão tuy lập trường kiên định, nhưng dưới tình huống bình thường cực ít khi đứng ra đầu tiên, luôn chờ người khác ra mặt, sau đó làm đồng lõa.
Mọi người đều cho rằng lão là kẻ trơn tuột.
Nhưng ở trước mặt đại nghĩa, lão chưa lùi bước.
“Tử vong việc này, trước khi chết có chút sợ, có chút luyến tiếc, sau khi chết mới biết được, một thân thoải mái.” Trương Vô Sinh chẳng hề để ý cười cười, liếc Diệp Thiếu Dương nói: “Thiếu Dương, tôi chết cũng chết rồi, cậu phải đáp ứng tôi một sự kiện.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, vội vàng gật đầu.