Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có gì để nói, một trận chiến này... Mọi người dốc hết sức, không cho phép có bất cứ thương vong nào.” Diệp Thiếu Dương theo thường lệ phát biểu “tuyên ngôn trước cuộc chiến”, cũng không nói quá nhiều, nhìn quét qua, trên mặt mỗi người đều lóng lánh hào quang hưng phấn, rất là chờ mong đối với chiến đấu sắp đến.

Nhóm người này đều là phần tử bạo lực, với họ mà nói, không có chuyện gì sảng khoái hơn cùng một chỗ đánh nhau.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chuyển qua trên người Chung Quỳ, Chung Quỳ đ ngồi chễm chệ ở trên ghế rồng, ngay từ đầu đã không nói một câu nào.“Chung thiên sư, ngài có cái gì muốn nói?”

“Không có gì không có gì, chơi là được.” Chung Quỳ vuốt chòm râu, hướng mọi người cười cười. Diệp Thiếu Dương lấy ra “hạt đào” long lanh trong suốt kia, nâng ở lòng bàn tay, lúc này có một tướng quân phụ trách thủ vệ bước nhanh vào, đến trước mặt Lâm Tam Sinh, khom người nói: “Đại soái, hoàng để đến đây!”

Hoàng đế?

Đoàn người nhìn nhau, lúc này hắn tới làm gì.

Từ sau khisinh linh nơi này toàn diện thức tỉnh, tác dụng của hoàng đế liền không còn, Lâm Tam Sinh đem gõ đuổi ra ngoài cung ở, phái người theo dõi ( bởi vì gã không có ký ức, cũng không biết bản tôn là gì, Lâm Tam Sinh đối với gã còn nghi vấn), không biết lúc này gã tới làm gì.


“Ngăn hắn, bảo hắn đừng chậm trễ chính sự của chúng ta." Lâm Tam Sinh ra lệnh, kết quả tưởng quân này mới ra cửa cung hoàng đế đã tới. Tướng quân đi lên ý đồ truyền đạt mệnh lệnh, hoàng để duỗi tay, một luồng hơi thở vô hình trực tiếp đem hắn đánh bay ra, ngã xuống đất, hộc máu không dậy nổi.

Thủ tinh ngoài cửa cung cả kinh biến sắc, cùng nhau xông lên, nhưng hoàng đế cái gì cũng chưa làm, chỉ là nâng tay, những người này đã bị đánh bay, từ trên bậc thang phía trước Kim Loan điện ngã xuống.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương đứng hết lên.

Chung Quỳ cũng nhíu mày đánh giá.

Hoàng để đi thẳng đến trước mặt bọn họ, đứng lại, trên mặt mang theo mỉm cười trấn định tự nhiên, không là bộ dáng khúm núm của lúc trước nữa, nhìn qua thật sự có chút phong phạm của ngôi cửu ngù.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện, một con mắt hắn là màu lam, một cái khác là màu vàng, lóe quang như hai viên đá quý.

“Chuyện trọng đại như vậy, các ngươi vì sao không cho ta biết.” Hoàng đế chậm rãi nói.

Phía sau, đột nhiên có mấy bóng người bay tới, trực tiếp đánh vỡ một hàng kết giới Diệp Thiếu Dương bố trí ở ngoài hoàng thành, cấp tốc bay tới, đáp ở phía sau hoàng đế. Nhìn qua đều là nhân loại bình thường, có nam có nữ, mặc kiểu gì cũng có, có mấy người còn là ở trang phục nông dân nông thôn, nhưng toàn bộ mọi người đều mặt không biểu cảm, mang theo một tia hơi thở tà mị.

“Ai, ta cũng không nhìn ra, ngươi là thâm tàng bất lộ, ngươi là người của lão gia Tinh Nguyệt Nô kia nhỉ, muốn đánh nhau?” Tiểu Mã xắn tay áo, đem viên gạch cầm ở trong tay.

Nhóm người này vẫn không nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương ngăn Tiểu Mã, nhìn chằm chằm hoàng đế, nói: “Có chuyện thì nói, muốn đánh báo danh trước, đừng làm màu ở đây.”

Hoàng đế không để ý tới hắn, quay đầu nhìn Chung Quỳ, nói: “Chung đại sĩ tự nhiên biết ta là ai.”

Chung Quỳ hướng phía trước cúi người, hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói: “Miêu sinh cửu diện, nó không bản tâm, ngươi là Cửu Diện Miêu Yêu!”

Cửu Diện Miêu Yêu?

Đám người Diệp Thiếu Dương hồ nghi nhìn nhau, cái tên này, bọn họ mơ hồ đều từng nghe, nhưng không nghĩ ra có truyền thuyết gì cụ thể.

Hoàng đế cười to, thân hình đột nhiên biến hóa, hiện ra hình người, là một nữ tử mặc áo vải, dáng người đặc biệt xinh đẹp, tướng mạo cực kỳ dụ dỗ, duy nhất không thay đổi vẫn là đôi mắt một vàng một lam kia, nhẹ nhàng chớp chớp.

Chung Quỳ lắc đầu thở dài: “Ta bây giờ cái mũi thật sự không được, ta đã sớm cảm thấy trong hoàng cung này có một mùi lạ, lại không ngờ là ngươi.”

“Mấy trăm năm không gặp, nhọc Chung đại sĩ vướng bận."Cửu Diện Mieunhún chân chào.

Chung Quỳ hừ một tiếng nói: “Năm đó người làm loạn ở Quỷ Vực, ta đuổi theo ba trăm dặm cũng chưa thể đuổi kịp ngươi. Không ngờ người lại có chỗ đứng ở Thái m sơn.”

Thái m sơn!!

Trong lòng đoàn người hơi kinh ngạc.

Lúc trước đều cho rằng bọn họ là người của Hiên Viên sơn, không ngờ lại là Thái m son!

Cửu Diện Miêu cười quyến rũ, nói: “May Có Chung đại sĩ lúc trước đuổi theo, nếu không phải người, tiểu nữ tử cũng sẽ không đào vong Thái m sơn, càng không có hôm nay.”

“Mà nay người thành một trong tam hung môn hạ Tạ Thủ, cũng coi như trở nên nổi bật rồi.” Chung Quỳ dùng giọng điệu hơi trào phúng nói, quay đầu nói với bọn Diệp Thiếu Dương, “A là Cửu Diện Miêu, từng là đại yêu Thanh Minh Giới, luôn luôn bất hòa với cửu vĩh

Minh Giới, luôn luôn bất hòa với cửu vĩ hồ, kết quả không thể đánh lại cửu vĩ hồ, bị đuổi khỏi Thanh Minh Giới, về sau lưu lạc đến Quỷ Vực, làm không ít chuyện xấu, sau chạy tới Thái m sơn, trái lại thành nhân vật. Ava bốn đại la sát cùng một cấp bậc.”

Tiểu Mã vừa nghe, lập tức mắt tỏa sáng, hỏi cô ta: “Ngươi gần đây có gặp Ngọc Diện La Sát không?”

“Con đĩ đó, ta không quen ả.”

“Móa, nói cứ như người đứng đắn lắm!” Tiểu Mã rất là bất mãn.

Cửu Diện Miêu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cửu vĩ hồ con nhãi đó tâm cao ngất, thật không ngờ lại sẽ làm yêu phó cho ngươi. Diệp Thiếu Dương, bằng một điều này, ta đã coi ngươi là nhân vật."

“Đừng nói thứ vô dụng, các ngươi nếu là không đánh nhau, có chuyện gì thì nói.” Nếu ở nhân gian, gặp người của Thái m sơn, căn bản không cần phải nói lời thừa gì, trực tiếp đấu võ là được, vốn không đội trời chung, nhưng trước mắt kẻ địch chủ yếu nhất là pháp thuật công hội, nếu lại động thủ với bọn họ, hao tổn quá lớn, với lại bọn họ cứ như vậy lao tới trước mặt, tựa như không phải đến đánh nhau.

Cửu Diện Miêu thấy Diệp Thiếu Dương không động thủ, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nói: “Diệp Thiếu Dương, các ngươi nhóm người này, quả thực cũng đều là cường giả, nhưng trong Cửu Tinh các là sào huyệt của Tinh Nguyệt Nô, trời biết nơi đó có mai phục gì, các ngươi cứ như vậy đi vào, chưa chắc là đối thủ của bọn họ, mà một khi thất bại, tất nhiên chính là toàn quân bị diệt...”

“Ngươi có chuyện cứ việc nói thẳng, không nói thì cút, không có hứng thú nghe người nói nhảm.” Diệp Thiếu Dương tức giận nói.

Cửu Diện Miêu hơi biến sắc, vẫn lộ ra nụ cười, nói: “Nếu các ngươi muốn đi đối phó Tinh Nguyệt Nô, có thể tính thêm chúng ta một phần.”

Mọi người đều cả kinh.

“Ta không nghe lầm chứ? Thái m sơn các ngươi, nguyện ý hợp tác với ta?”

“Trước khác này khác, nói thẳng, chúng ta cũng tương tự bị vây ở chỗ này, cần đi ra ngoài, chỉ có hợp tác, mọi người mới có cơ hội.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh hỏi: “Trước nói cho chúng ta biết, các ngươi vì sao lại ở chỗ này?”

“Ba mục đích, một, đến điều tra chi tiết Thánh Linh hội--

A chưa nói xong đã bị Lâm Tam Sinh ngắt lời: “Điều tra bọn họ làm gì, pháp thuật công hội và giới pháp thuật nhân gian hỗn chiến, các ngươi hẳn là vui vẻ nhất mới đúng?”


Cửu Diện Miêu nói: “Lời là như thế, nhưng chúng ta chung quy cần điều tra pháp thuật công hội đang làm gì, Tinh Nguyệt Nô lại mạnh đến mức độ nào rồi.”


“Kết quả các ngươi đến đây liền không ra được nữa?”


“Chúng ta sau khi đến đây, giống với các ngươi, khởi điểm đều mất đi ký ức, tám phần là đám người kia cũng không biết chúng ta đến từ Thái m son, coi như các ngươi xử lý giống nhau. Ta bởi vì thực lực mạnh, bị tẩy não thành hoàng đế, đám người này, làm lại thân phận cho ta thì thôi, ngay cả giới tính cũng thay đổi, thật sự là đáng chết...”


Diệp Thiếu Dương hởi động tâm, nói: “Trước đó người cũng mãi không nhớ ra mình là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK