Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mọi người lái xe trở về trường đại học, tuy nhiên gặp phải khó khăn khi sắp xếp cho Phùng Tâm Vũ.

"Tôi không thể ôm cô ta mãi được!". Tiểu Mã nói: "Giả làm bạn gái của tôi cũng không sao, gương mặt rất đẹp, mấu chốt là chúng ta không thể vào trường, càng không nói đến vào ký túc xá, người không biết sẽ tưởng tôi có ý đồ bất chính nên chuốc say cô ta!".

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát, hỏi lão Quách: "Vậy đưa thi thể đến nhà huynh nhé, được không?"

Lão Quách vội vã xua tay: "Nghìn vạn lần không được, nhà của ta có một con cọp mẹ hay ăn dấm chua đầu thai, ta không thể giải thích rõ ràng với cô ấy, hơn nữa ngộ nhỡ người nữ kia tới giành lại thi thể, ta cũng không thể đánh thắng nàng. Tiểu sư đệ, thi thể này đệ tự giữ đi!".

"Đệ biết giữ như thế nào, ngay cả chỗ ở đệ cũng không có."

"Thế này đi, ngươi cứ tới nhà ta ở!". Tạ Vũ Tình không cam lòng nói.

"Nhà cô?". Diệp Thiếu Dương nhất thời sáng mắt, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng sinh hoạt bay bổng, ngọt ngào cùng Tạ Vũ Tình, thế nhưng Tạ Vũ Tình chỉ cần nói một câu đã chứng minh hắn suy nghĩ quá nhiều.


"Ta có một căn nhà cũ, ngày trước vẫn cho người khác ở thuê, gần đây khách chuyển đi mất, ta chưa kịp đăng quảng cáo, ngươi cứ vào đó ở tạm!".

Diệp Thiếu Dương nhún vai: "Vậy hả, tôi còn tưởng được vào ở nhà cô!”.

"Bớt đắc ý, chỉ cần nhìn phẩm chất của ngươi, người khác không biết còn tưởng ta bắt trộm đem về nhà!"

Diệp Thiếu Dương tức giận nói: "Cô có thấy tên trộm nào đẹp trai như tôi không?"

Lão Quách lái xe của mình về trước, Lý Đa cũng muốn cáo từ, Diệp Thiếu Dương bèn bảo cậu ta đứng đợi có việc. Tạ Vũ Tình mở xe cảnh sát, đưa bọn họ đi đến một nơi, đó là một ngôi nhà cũ hai tầng nằm trong khu vực nội thành.

Nhà của Tạ Vũ Tình có ba phòng ngủ, một phòng khách, tuy rằng trông có vẻ cũ kỹ nhưng điện nước và đồ gia dụng đều đầy đủ, trong phòng vệ sinh còn có máy nước nóng, so với ký túc xá vẫn tốt hơn.

Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Lúc bé cô ở đây sao?"

"Không, đây là nhà cũ của ông nội ta, ông nội ta đã mất, để lại nhà cửa cho cha ta.". Tạ Vũ Tình nói xong lấy chăn đệm trong tủ vật dụng, quay đầu hỏi: "Mấy người ở?".

"Tôi cũng ở đây!". Tiểu Mã xoa xoa tay, cười khì khì: "Tôi đang muốn thuê phòng trọ mà ngặt nỗi không có tiền, ở đây lại được miễn phí, rất tốt rất tốt."

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng: "Tưởng ở miễn phí là dễ lắm sao, ăn ngủ không lấy tiền, nếu ngươi muốn, ta vẫn có thể tống cổ ngươi đi bất cứ lúc nào!”.

Tiểu Mã sợ đến mức liên tục xua tay: "Không có không có, tôi rất hài lòng!"

Mọi người cùng nhau bày giường đệm, Tiểu Mã đem thi thể của Phùng Tâm Vũ đặt lên giường. Tạ Vũ Tình ngồi xuống, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Tiếp theo làm gì?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Nhuế Lãnh Ngọc nói tối nay sẽ có người tới báo cho tôi biết chân tướng, tôi đang chờ, cô đừng lo!”.

Tạ Vũ Tình thắc mắc: "Ai tới báo cho ngươi biết chân tướng? Mà chân tướng gì?"

"Tôi đâu biết!". Diệp Thiếu Dương nhún vai, đột nhiên suy nghĩ, có khi nào Nhuế Lãnh Ngọc sẽ tự mình đến không, đêm còn dài, còn có thể tâm sự được nhiều chuyện, hắn cảm thấy hối hận khi để Tiểu Mã ở lại đây.

"Vậy được, ngày mai ta đợi điện thoại của ngươi. Nhớ kỹ, không được phá hư đồ đạc trong nhà.". Tạ Vũ Tình bỏ lại chìa khóa, nhanh chóng rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động ra, dựa theo dãy số của Nhuế Lãnh Ngọc mà lão Quách cung cấp, gọi tới, sau một hồi mới nghe thấy thanh âm lạnh lùng của nàng: "Ai đấy?"

"Tôi đây, Thiếu Dương ca của em đây!". Diệp Thiếu Dương không chút khách khí làm quen: "Em nói tối nay có người đến tìm tôi, là em sao?"

"Không phải."

Diệp Thiếu Dương nhất thời thất vọng: "Vậy để tôi cho em địa chỉ của tôi..."

"Không cần, hắn có thể tới tìm ngươi!". Nhuế Lãnh Ngọc không thèm chào tạm biệt, lập tức cúp máy.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Lý Đa: "Cậu gọi điện thoại cho Hồ Soái, kêu hắn mau mau tới đây!”.

Lý Đa nói: "Tôi vừa nhắn tin cho hắn, hắn đang chạy tới, Thiếu Dương ca, cậu sắp tụ hồn cho Thanh Thanh có đúng không?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đứng dậy đi tới bên cạnh thi thể Phùng Tâm Vũ, lúc này Phùng Tâm Vũ đang nằm trên giường, làn da trắng nõn, vẻ mặt tự nhiên, dáng vẻ vô cùng thanh khiết, thật làm say lòng người.

"Cô nương xinh đẹp!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu thương tiếc, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay sờ sờ bụng nàng.

Tiểu Mã thấy thế nhảy dựng lên: "Tiểu Diệp tử, cậu… cậu…. cậu đúng là cầm thú, đến thi thể cũng không tha!"

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mã: "Câm miệng, tôi đang tìm vết thương!"

Tiểu Mã sửng sốt: "Nhưng cũng không được làm như vậy!"

"Không làm như vậy thì làm thế nào, cởi quần áo ra sao? Tôi không phải cầm thú!". Hắn đưa đôi tay sờ lên chiếc bụng mềm mại cách một lớp áo, đột nhiên dừng lại, kéo áo sơ mi lên, làn da trắng mịn như tuyết hiện ra, phía trên là một vết thương thật dài từ xương sườn đến rốn, dấu vết rất nhạt, chỉ còn thấy mờ mờ.

"Đây là một vết thương chí mạng!". Ngón tay Diệp Thiếu Dương lướt qua vết thương, nói rằng: "Dấu vết rất nhỏ, chỉ có thể là vết dao giải phẫu hoặc vết kéo rạch một đường dài, đang tự hồi phục.”.

"Tức là…". Lý Đa cả kinh nói: "Nàng không phải đã chết sao, làm thế nào có thể tự hồi phục?"

"Nàng là quỷ thi, thi thể hấp thu âm khí sẽ tự động chữa trị, nếu không răng nanh và móng tay của cương thi làm sao mọc dài ra được!”.

Mười phút sau, Hồ Soái đã đến, Diệp Thiếu Dương bảo hắn đưa ra lá bùa có chứa hai hồn bốn phách của Liêu Thanh Thanh, lá bùa run rẩy một chút, hồn phách của Liêu Thanh Thanh xuất hiện, Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa khác có chứa một hồn ba phách còn lại của cô, dán lên mặt Liêu Thanh Thanh, đọc một lần Quy Hồn Chú.

Một đạo tử quang hiện lên, thân thể của Liêu Thanh Thanh đang trong suốt dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng thân thể trở về giống như người bình thường, chỉ là trên cơ thể tản ra một đạo bạch quang nhàn nhạt, tượng trưng cho quỷ hồn cấp thấp nhất, không tính là u hồn.

"Tạ ơn Thiên Sư cứu tôi, huhuhu...". Liêu Thanh Thanh kích động ôm mặt khóc.

"Đừng khóc, hai ngươi vào phòng ngủ trò chuyện đi!".

Diệp Thiếu Dương đưa một người một quỷ vào trong phòng ngủ, đóng cửa, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản tiếng khóc của hai người, Tiểu Mã và Lý Đa nghe thấy cũng thổn thức không ngớt.

"Quá tốt rồi, tuy rằng là một người một quỷ thế nhưng cuối cùng bọn họ đã có thể ở bên cạnh nhau". Lý Đa vừa cười vừa nói.

Trên mặt Diệp Thiếu Dương thoáng hiện lên vẻ kỳ quái, chỉ bảo Tiểu Mã đi xuống lầu chuẩn bị thức ăn. Tiểu Mã nhìn thấy vẻ mặt khác thường này, cũng không phản đối, cam tâm đi xuống lầu mua thức ăn, mười phút sau, cậu trở lại đem theo một túi cơm lớn và vài chai bia.

Ba người ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn uống.

Diệp Thiếu Dương cầm một chai bia uống trước, biểu tình thập phần ngưng trọng.

Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Cậu kêu tôi mua cơm cho đã rồi không ăn, cứ uống bia giải sầu là thế nào?"

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, uống xong một chai bia, quăng xuống đất, nhìn đồng hồ, từ lúc Lý Đa và Liêu Thanh Thanh bước vào phòng ngủ đã hơn nửa tiếng, trong lòng thầm thở dài, đứng lên, gõ cửa phòng ngủ, đẩy cửa bước vào.

Hồ Soái và Liêu Thanh Thanh đang ngồi tựa vai nhau trên giường, nước mắt rơi lã chã, thấy Diệp Thiếu Dương đi vào, ánh mắt Liêu Thanh Thanh nhất thời tối sầm lại, Hồ Soái vẫn không hay biết, mỉm cười đứng lên, cảm kích nói: "Thiếu Dương ca, đại ân của cậu không lời nào cảm tạ hết được, tương lai nếu có chuyện gì, cậu cứ nói tôi một tiếng!”.

Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú quan sát Liêu Thanh Thanh, sau đó nói: "Lên đường thôi!".

Liêu Thanh Thanh khóc hết nước mắt.


"Lên đường?". Hồ Soái cười cười: "Cậu bảo tôi đưa cô ấy trở về sao, vậy đợi tôi một chút, tôi dẫn mọi người đến quán ăn chiêu đãi một bữa, coi như cảm tạ!”.


Diệp Thiếu Dương chỉ cười nhạt: "Tôi bảo cô ấy ra đi, không phải bảo cậu cùng đi.".


Hồ Soái đang tươi cười lập tức thẫn thờ, vẻ mặt từ từ trở nên ngưng trọng.


Diệp Thiếu Dương thở dài: "Hồ Soái, cậu là người, cô ấy là quỷ, các cậu không thể ở bên nhau…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK