Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Sao cậu biết?”
Diệp Thiếu Dương đưa tay kéo cổ áo, đem vai trái lộ ra, trên làn da có một loạt dấu răng, đã sưng đó.
“Sao lại thế! Cậu không sao chứ!” Tạ Vũ Tình nhìn thấy vết thương, nhất thời khẩn trương hẳn lên.
“Không sao thì không sao, nhưng nó lúc ấy là muốn hút máu, nếu là người thường, tám phần có thể bị nó một hơi hút khô máu thịt.” Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách một cái, cảm khái nói, “Cũng là trùng hợp, chúng tôi chạy tới, vừa lúc gặp được thứ này giết người đào tẩu, về sau nó lại đem lão đại người sói của bọn nó triệu hồi tới đối phó tôi, đáng tiếc để hồn phách nó chạy mất.”.
Nhớ tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy rất tiếc nuối.
Tạ Vũ Tình trở nên trầm ngâm, ánh mắt lơ đãng từ trên mặt Bẹp Đầu đảo qua, nhíu mày lại, nói: “Đây là ai?”
“Ồồ, một đồ đệ anh mới thu, em gọi hắn Bệp Đầu đi, Bẹp Đầu đây là Tạ cảnh quan, bạn tốt của chúng ta.” Lão Quách vội vàng cười ha ha, trái lại không phải sợ Tạ Vũ Tình biết thân phận Bẹp
Đầu, chỉ là trong lúc nhất thời nói không rõ, hơn nữa Kỳ Thần ở đây, sợ bọn họ hỏi đông hỏi tây. “Bộ dạng hắn thật kỳ quái nha.” Tạ Vũ Tình tiến lên bắt tay đẹp Đầu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, luôn cảm giác hẳn không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói rõ.
Lão Quách ho khan hai tiếng: “Nói chính sự, người sói, còn có loại doi mau này, đều là tà vật tây phương, sao có thể tới chỗ chúng ta, hơn nữa mục đích giết người của bọn hắn là gì?” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Có một loại khả năng, có lẽ chuyện này còn có liên quan tới đệ.”
“Với cậu?” Tạ Vũ Tình và lão Quách đều giật mình nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương đem tình huống có liên quan Diêu Mộng Khiết, cùng chuyện mình làm cận vệ cho cô ấy nói một lần.
Tạ Vũ Tình dù sao xuất thân hình cảnh, nghe hắn nói như vậy, lập tức nghĩ tới loại khả năng nào đó: “Cậu là nói, đám người sói doi dung các thứ, chính là tà vật muốn đối phó Diệu Mộng Khiết?”
“Tôi hoài nghi vô cùng có khả năng, bằng không không có đạo lý đột nhiên một đám tà vật tây phương đến đây như vậy, gây án khắp nơi, hơn nữa thời gian xuất hiện không sai biệt lắm với Diêu Mộng Khiết, muốn nói giữa hai người không quan hệ, tôi thực không tin.”
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy điều này vẫn quái, những tà vật này muốn đối phó là cô ấy nhỉ, cần gì lâu như vậy không đi tìm cô ấy, ngược lại muốn giết những người xa lạ này làm gì?”
Vấn đề này, ba người ai cũng không trả lời được. Tạ Vũ Tình vốn định hỏi Diệu Mộng Khiết, nhưng Diệp Thiếu Dương cho rằng Diệu Mộng Khiết là sẽ không nói: nếu cô ấy muốn nói, đã sớm không cần cho tới bây giờ.
Diệp Thiếu Dương quyết định mình trở về từ từ nói với cô.
Lão Quách mang theo Bẹp Đầu lái xe đi, Tạ Vũ Tình còn cần chạy về xử lý vụ án, Diệp Thiếu Dương tự mình gọi xe trở lại trong nhà Diêu Mộng Khiết.
Vùng núi nào đó dã ngoại Thạch Thành, rừng rậm bao trùm, dệt kín không kẽ hở, một hư ảnh xuyên qua cây cối, tới chỗ sâu nhất của rừng rậm, ở dưới tàng cây một gốc cây to nhất, có một khu đất trống bên trên cành lá sum xuế giống như cái ô bao trùm.
Một thanh niên nam tử mặc đồ tây màu trắng đứng dưới tàng cây, mái tóc vàng cẩn thận tỉ mỉ chải sau đầu, trong tay bưng một ly rượu vang để cao, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi chói lọi, dáng vẻ cao quý, trên mặt như giếng cổ không gợn sóng, không có một tia biểu cảm.
Ở phía sau hắn, bảy người mặc áo choàng màu đen đứng, mũ thật dài che khuất mặt.
Quỷ ảnh bay đến trước mặt hắn, lập tức quỳ trên đất, cả người run rẩy, kêu một tiếng: “Điện hạ.”
Nam tử cúi đầu nhìn quét hắn một cái, nói: “Nói.”
“Ta dựa theo điện hạ phân phó, phái dơi máu tiếp tục chế tạo vụ án linh dị, kết quả lúc đào tẩu, gặp được một pháp sư Hoa quốc, thiếu chút nữa đem nó giết chết, sau đó liều chết cho ta biết, ta tự mình tới, không ngờ pháp sư kia thủ đoạn cực kỳ cao, thuộc hạ không địch lại, bị chém mất thân thể thiếu chút nữa hồn phách cũng bị bắt, liều chết chạy thoát trở về, hướng điện hạ phục mệnh.”
Nam tử hơi nhíu mày một chút, nói: “Ngươi không phải đối thủ của hắn?”
“Kém rất xa.”
Nam tử cúi đầu nhìn hắn.
Quỷ ảnh hiểu ý, suy nghĩ nói: “Cho dù tám đại người sói chúng ta đồng thời xuất động, cũng không nhất định có thể đánh thắng hắn.”
Những người trùm áo choàng kia phía sau nam tử nghe thấy lời này, khuôn mặt che giấu phía dưới mũ đều lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng. Có người phát ra hừ lạnh, tỏ vẻ không tin.
Trên khuôn mặt không có biểu cảm của nam tử lại xuất hiện một cái mỉm cười. “Hẳn chính là hắn rồi. Người theo dõi hắn chưa?”
“Ta đã phái đỉa theo dõi, hắn là pháp sư Hoa Hạ, không quá hiểu biết tình huống chúng ta, hẳn là sẽ không bị phát hiện.”
“Tốt.” Nam tử hài lòng gật gật đầu, nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ trong ly, hướng phía sau vẫy vẫy tay, bảy nam tử áo choàng đi đến phía trước, khom mình hành lễ.
“Các người cùng nhau đi qua trước, căn cứ địa nhắc nhở, tập trung mục tiêu, đêm nay thì hành động.”
Bảy người lĩnh mệnh, vừa muốn đi, lại bị nam tử gọi lại, hướng quỷ ảnh lúc trước quỳ mọc trên đất trước mặt nói: “Người thân là người sói, không có thân thể, cũng liền không còn tác dụng, đã tới lúc cống hiến ra linh hồn của người rồi.”
Nói xong, búng vang ngón tay, bảy nam tử áo choàng ùa lên, ở trong một mảng tiếng kêu gào thê thảm, tay không đem hồn phách nam tử xé rách, đều tự nuốt vào…
Nam tử không thèm nhìn, lắc lư ly rượu, chăm chú nhìn chất lỏng màu đỏ tươi trong ly. Ly thủy tinh soi ngược một khuôn mặt gần như hoàn mỹ của hắn.
Đột nhiên, trên ly thủy tinh lại chiếu ra một khuôn mặt, phải nói là một mảng khí đen hình người, từ trong lòng đất bốc lên, phát ra thanh âm như hư không: “Điện hạ muốn bắt đầu hành động sao?”
Nam tử quay đầu đi, nhìn một mảng khí đen nồng đậm phía sau, “Đi thăm dò một chút, được thì được, không được lại nghĩ biện pháp khác. Làm phiền.”
“Đông phương pháp sư, ta thật ra rất muốn kiến thức một chút.” Khí đen giọng điệu rất bình thản, lại mang theo một sự miệt thị mơ hồ.
Nam tử cười nói: “Có người ra trận, tất nhiên thành công.”
Diệp Thiếu Dương trở lại trong nhà Diêu Mộng Khiết, từ phòng khách đi vào, nhìn thấy hai em gái ngồi ở phòng khách, ánh mắt đảo qua, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười: “Tiểu Như em đến rồi!”
Chu Tĩnh Như cũng cười đi tới, nói: “Catherine đem sự tình đều nói cho em biết rồi, vừa lúc em hôm nay hết bận, cố ý đến thăm anh một chút nha.”
Diệp Thiếu Dương cũng một thời gian dài chưa gặp cô, rất vui vẻ, đánh giá cao thấp cô, thấy cô mặc một bộ quần áo tây trang trong tự nữ sĩ, nhìn qua rất gọn gàng lanh lẹ, cảm giác rất chuyên nghiệp hóa, không quá giống với trước kia.
Chu Tình Như nghiêng đầu hỏi hắn: “Nhìn em mãi làm cái gì, còn ngây người.”
“Không có cảm thấy em bây giờ so với lúc trước trưởng thành hơn nhiều.”
Chu Tĩnh Như nhún vai, “Trái lại cũng không phải trưởng thành, chỉ là hiện tại việc của gia tộc, em xử lý nhiều hơn, thật sự rất bận rộn, có đôi khi cũng là không tự làm chủ được, dù sao em chỉ có huynh đệ tỷ muội một mình.”