Diệp Thiếu Dương biết hỏi cũng hỏi vô ích, dứt khoát từ bỏ vấn đề này, hỏi cô: “Là ai sắp tới?”
“Eva, là thông linh sự của gia tộc tôi.” Diệu Mộng Khiết suy nghĩ một phen, cảm thấy cần phải phổ cập một chút, vì thế nói, “Gia tộc bọn tôi lúc trước chấp chính, có một gia tộc thông linh sư, đời đời đều phục vụ cho chúng tôi, xem như ngự dụng đi, tuy gia tộc xuống dốc, đã không còn quyền lực chính trị, nhưng những người hầu này vẫn rất trung thành thực hiện chức trách, Kim tiên sinh là vậy, Eva cũng vậy. Hơn nữa cô ấy là bạn tốt tri kỉ của mẹ tôi, rất có pháp lực.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô ấy nói như vậy, đại khái cũng hiểu, nghi hoặc hỏi: “Nói như vậy cũng là pháp sư lợi hại, vậy vì sao cô không để cô ấy bảo hộ cô?”
Diêu Mộng Khiết bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, “Vô dụng, đối thủ quá mạnh, tôi cảm thấy cô ấy không phải đối thủ, cô ấy dù sao cũng là bạn tốt của mẹ tôi, tôi coi cô ấy là dì, tôi không muốn liên lụy cô ấy, cho nên lần này đến Hoa quốc, tôi chưa nói cho cô ấy biết, không ngờ cô ấy vẫn đã chạy đến.”
“Ồ, không có gì, thêm người thêm trợ thủ.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.
Diệu Mộng Khiết chần chờ một phen, nói: “Thiếu Dương ca, tôi nói thật với anh, Eva khá tự phụ, hơn nữa trừ đối với tôi, đối với bất luận kẻ nào còn lại cũng mang đối địch, một người rất cũ kỹ, đến lúc đó nhỡ đâu trên lời nói đụng chạm anh, hy vọng anh có thể nể mặt tôi thông cảm một chút.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.
“Tôi muốn đi sở cảnh sát trước một chuyến, tán gẫu với Vũ Tình một phen về vụ án linh dị, nghe một chút chuyện là thế nào, về sau lại đi cầm một ít pháp khí tới đây, cô nếu sợ một mình có nguy hiểm, cô đi theo tôi.”
Diêu Mộng Khiết nói: “Vụ án cái gì, tôi cũng không tiện dính tới, ban ngày không có việc gì, hơn nữa tôi cần đi gặp Eva, ban ngày cô ấy cũng có thể bảo vệ tôi, anh yên tâm đi đi.”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, ba người cùng nhau ra ngoài, Diêu Mộng Khiết bảo Kim tiên sinh cho hắn một cái chìa khóa chỗ ở cùng thẻ ra vào. Kim tiên sinh lái xe, đem Diệp Thiếu Dương đưa đến sở cảnh sát thả xuống.
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô đi ra đón mình, kết quả Tạ Vũ Tình là mang theo Tuyết Kỳ đi cùng, đem hắn dẫn đến một văn phòng, đem mấy phần hồ sơ đặt ở trước mặt hắn, để hắn tìm hiểu trước một chút về vụ án.
“Nếu cậu ngại xem cái này phiền toái, để Tuyết Kỳ nói cho cậu đã xảy ra chuyện gì là được, cho nên tôi hôm nay đem cô ấy mang đến.”
Tuyết Kỳ day day khuôn mặt, lườm Tạ Vũ Tình một cái nói: “Cô lần sau đừng mang tôi đến đây, khuôn mặt đều bị gã này véo đau rồi.”
Tạ Vũ Tình bật cười nói: “Tốt bao nhiêu chứ. Nói rõ mọi người đều thích cô.”
Tuyết Kỳ cười lạnh một tiếng: “Ha ha, lần sau cô lại mang tôi đến, tôi sẽ nói với người ta tôi là con gái tư sinh của cô với Thiếu Dương.”
“Chuyện liên quan tôi cái chim à!” Diệp Thiếu Dương nhảy lên, “Cô đừng thương tổn tới người vô tội chứ!”
Tạ Vũ Tình cười phá lên, “Nói đi tôi không sợ.”
Tuyết Kỳ cười xấu xa nói: “Tôi thấy cô là rất chờ mong loại chuyện xấu này.” Sau đó quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương, “À, mấy ngày hôm trước Vũ Tình buổi tối ngủ gặp mộng xuân, gọi tên của cậu.”
Diệp Thiếu Dương đang uống trà, ‘Phốc’ một tiếng phun đầy bàn.
Tạ Vũ Tình xấu hổ đỏ mặt, đi lên véo tai Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ từ phía dưới bàn chuồn qua.
Diệp Thiếu Dương gõ bàn, “Các cô đem tôi gọi về, chính là xem các cô ở đây đùa à, mau nói chính sự!”
Tạ Vũ Tình liền đem tình huống mấy vụ án linh dị nói một lần, đều xảy ra ở trong vòng hai ba ngày gần nhất, tình huống đều không sai biệt lắm, người chết đều là người thường, cũng không có gì liên hệ với nhau, vụ án đều là xảy ra ở nơi hẻo lánh, bình thường là ở trong phòng, có một người chết gọi điện thoại báo cảnh sát, hoặc là thông báo bạn bè người thân đến, đi liền bị người chết giết chết, sau đó người chết lại báo cảnh sát, chờ cảnh sát chạy tới, chỉ có thể nhìn thấy thi thể bị xé nát…
“Người chết gọi điện thoại gọi người, sau khi giết người lại báo cảnh sát?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô.
“Nói từ trên logic, quả thật là như thế, người chết báo cảnh sát, trải qua giám định đều là tử vong mười ngày nửa tháng trở lên, nhưng rõ ràng nửa ngày trước còn có người tận mắt thấy, tất cả đều bình thường.”
Tuyết Kỳ bổ sung nói: “Là bị nháy mắt rút cạn máu thịt, thân thể hư thối, nhưng trên người là không có thi khí, không phải cương thi, mà là tà vật nào đó đoạt xá, sau đó giết người. Lúc chúng tôi đến, tà vật đoạt xá cũng đã đi rồi.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, kết hợp Tạ Vũ Tình lúc trước kể lại, trong lòng quả thực hoang mang tới cực điểm, lẩm bẩm: “Nhìn như vậy hẳn là tà vật giết người tà tu, nhưng không có lý do gióng trống khua chiêng như vậy, bình thường mà nói tà vật giết người, đều phải cực lực che giấu, lo lắng sự tình ầm ĩ, bị giới pháp thuật phát hiện, tôi còn chưa từng thấy loại cố ý muốn để người khác biết đến thế này.”
Tạ Vũ Tình nói: “Nhìn từ tình huống bây giờ, tên giết người chính là muốn làm to chuyện, như thích bị người ta phát hiện. Thật ra tôi cảm giác tà vật giết người, giống với tội phạm, đều là muốn che giấu, nhưng cũng có một loại tình huống đặc thù, ví dụ như có một số phần tử phạm tội, mục đích giết người chính là vì chế tạo hỗn loạn, còn có kẻ gọi nhịp với cảnh sát, đều là một số kẻ bệnh tâm thần hoặc là tâm lý bệnh hoạn, tà vật giết người này sẽ không phải cũng là kẻ điên như vậy chứ?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười khổ, “Tà vật không có bệnh tâm thần, cũng không có bệnh tật tâm lý.”
“Vì sao?” Tạ Vũ Tình nhíu mày, “Nếu là bệnh tâm thần chết rồi, tinh thần chẳng lẽ liền bình thường?”
“Theo chị nói như vậy, người mù nếu đã chết, thành quỷ cũng không nhìn thấy gì? Vừa chết bách bệnh tiêu, quỷ là không có cách nói về bệnh tật.”
Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, trong lúc nhất thời đối với loại vụ án linh dị này cũng không có biện pháp gì hay.
“Như vậy đi, nếu lại xảy ra vụ án linh dị, chị lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi với chị cùng nhau đi qua hiện trường nhìn kỹ rồi nói.”
Tạ Vũ Tình đáp ứng, cô muốn Diệp Thiếu Dương trở về thật ra cũng chính là vì cái này. Nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, tôi cũng sắp hết giờ làm rồi, mời cậu ăn bánh bao thịt to đi.”
“Ặc… Tôi đã nói với Diêu Mộng Khiết, buổi tối cần cùng nhau ăn cơm với cô ấy, tôi bây giờ là bảo tiêu của cô ấy.”
Tạ Vũ Tình bĩu môi.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy cười nói: “Nhưng tôi chỉ phụ trách an toàn của cô ấy, có thể không cùng ăn cơm, đi thôi.”
Tạ Vũ Tình cười lên, đem Kỳ Thần gọi vào, phân phó một số công việc, sau đó mang theo Diệp Thiếu Dương và Tuyết Kỳ cùng nhau rời khỏi, lần này vẻ mặt cười xấu xa hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cận vệ, cận kiểu như thế nào?”