Hai bên trái phải của mặt nó có ba vết máu.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy được, hít vào một hơi: Cấp bậc của thi sát sẽ căn cứ theo vết máu ở trên mặt để phân loại, ba vết máu có nghĩa, nó là tam đoạn thi sát, tu vi cực mạnh.
“Quả nhiên là ngươi.”
Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn nó, trầm giọng nói.
Mười mấy năm trước, khi chinh mình còn nhỏ đã cùng nó là kẻ thù truyền kiếp, thầm nghĩ nếu một ngày tìm được nó, sẽ tiêu diệt nó, hôm nay cuối cùng cũng tương ngộ, đương nhiên không thể để nó chạy thoát.
“Diệp Thiếu Dương……”
Đứa trẻ khẽ nhếch miệng, phát ra một âm thanh tràn đầy cừu hận, trong miệng không có hàm răng, mà chỉ có một tròng mắt màu vàng, theo miệng mở ra, chảy xuống nước dãi màu vàng.
Nếu đã gặp được, không cần phải nói nhiều.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn mọi người, nói: “Tứ Bảo lại đây, Nhạc Hằng trấn thủ bên ngoài.”
Nhạc Hằng nhíu mày nhìn hắn, có chút buồn bực vì sao hắn không được chiến đấu.
“Vạn nhất hắn có đồng bọn, ngươi phải chú ý.”
Diệp Thiếu Dương nói Nhạc Hằng vẫn tỏ ra khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, cứ đứng sừng sững bất động tại chỗ, tập trung cảm nhận khí tức biến hoá.
Anh Sát kia tuy có tu vi cao, nhưng mắt thấy Diệp Thiếu Dương kéo theo Tứ Bảo, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, còn có Qua Qua cùng nhau tới gần, biết mình không phải đối thủ, lập tức rống lên một tiếng quái dị, rồi bay nhanh về phía cửa.
Diệp Thiếu Dương phất tay, đánh ra bốn lá linh phù, bay đến trước mặt nó, nó liền phun ra một ngụm sát khí màu đỏ, ăn mòn linh phù.
Diệp Thiếu Dương lập tức vung Câu Hồn tác, vung tới.
Anh Sát quanh thân mình tỏa ra sát khí cường đại, hình thành một đạo kết giới, Câu Hồn tác không cách nào tới gần, anh sát dựa vào sát khí bám trên người, cùng Diệp Thiếu Dương đấu qua đấu lại.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhàn rỗi, lấy ra Toái Hồn Trượng, tiến lên, phối hợp với Diệp Thiếu Dương, cùng nhau đánh, sau đó Uông Ngư cũng tiến vào.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ, cầm phi hổ trảo trong tay, móc lấy cổ Anh Sát, kéo ra ngoài.
“Rống! Diệp Thiếu Dương!”
Anh Sát kêu to lên, “Ngươi có dám cùng ta đấu pháp một chọi một không!”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Ngươi có hay không bị ngốc, hiện tại bọn ta người đông thế mạnh, đánh hội đồng không tốt à, mà lại một mình đấu với ngươi, ta đâu có bị bệnh?”
Anh Sát cũng biết chuyện này không có khả năng xảy ra, lại kiên trì được một hồi, kết giới bên ngoài cơ thể ngày càng rách nát, bên trong thất khiếu chảy ra máu màu xanh.
“A------!”
Nó bỗng nhiên kêu to một tiếng, sát khí trong cơ thể bùng nổ, kịch liệt đánh bay mấy người Diệp Thiếu Dương ra ngoài, rồi vội vàng lao ra cửa phòng, đột nhiên, một vật hình cái chén bay tới, toả ra một vòng kim quang, đem Anh Sát ép xuống phía dưới.
Là cái bát kim sắc của Tứ Bảo.
“Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba la không!" Tứ Bảo kết thủ ấn Phật gia, kim bát toả ra kim quang, bao trùm lên Anh Sát mà úp xuống, tựa hồ muốn nhốt nó ở bên trong.
Anh Sát quỳ rạp trên mặt đất, thân hình run rẩy, toàn thân vỡ ra, quỷ huyết chảy ra, hóa thành sát khí nhè nhẹ, bay lên về phía trước, đối kháng với thần uy của Kim Bát.
Kim Bát kịch liệt rung lên.
“Lợi hại như vậy?”
Tứ Bảo khiếp sợ, đi lên vài bước, hai tay ấn vào đáy bát, không ngừng vẽ Pháp ấn bên trên, dùng sức đẩy ra phía trước.
Nếu chỉ có mình Tứ Bảo, thậm chí thêm Diệp Thiếu Dương, thì anh sát cũng không phải là đối thủ, nhưng ít nhát cũng có thể toàn thân trở ra,nhưng mà đối thủ của nó còn có Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, còn có một con Qua Qua có tu vi cũng không có kém nó nhiều lắm, kết cục chỉ có thể là bi kịch! Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư phối hợp rất ăn ý, Uông Ngư tung phi hổ trảo quấn lấy nó cổ, vòng vài vòng, bó thật chặt, Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng, không chút khách khí liên tục đánh vào đầu Anh Sát.
Toái Hồn Trượng đúng là pháp khí hiếm thấy, đánh lên người bọn quỷ quái cấp bậc dưới lệ quỷ, chỉ cần một cái là sẽ tan thành mây khói, đánh lên sau ót Anh Sát, dù mỗi cú đều làm cho một tầng sát khí trở nên xơ xác, nhưng đánh đến hơn mười nhát rồi mà Anh Sát vẫn không bị thương tổn nặng gì, Nhuế Lãnh Ngọc không khỏi ngơ ngẩn, con Anh Sát này, chịu đòn mạnh đến như vậy? “Với cấp bậc của nó, bên ngoài cơ thể có sát khí hộ thể, giống như như mình đồng da sắt vậy,”
Diệp Thiếu Dương, nói: “Phải đánh vào điểm yếu hại của nó, cứ để ta đến!”
Một bước vọt tới trước mặt Anh Sát, Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Đúc Mẫu, dùng sức cạy miệng nó ra rồi nhét vào trong.
Một tròng mắt màu vàng lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn.
“Diệp Thiếu Dương……”
Anh Sát run rẩy, muốn giãy giụa, nhưng bị Tứ Bảo cùng Uông Ngư hai người hợp lực đè xuống, không thể động đậy, mắt thấy không được.
Tuy nhiên, khi mắt của Diệp Thiếu Dương để sát vào tròng mắt màu vàng kia, đồng tử của nó co rụt lại, đột nhiên bắn ra một đạo sát khí, Diệp Thiếu Dương lúc ấy ngay chính diện, không kịp tránh, đành phải hai tay kết thành Khai Dung Ấn, đem sát khi nâng lên, sau đó dùng lực làm tiêu tán nó, quá trình này làm cho hắn không ngừng chảy mồ hôi.
“Thật là thâm hiểm!”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, không để cho nó có bất cứ cơ hội nào nữa, đem Mao Sơn Diệt Linh Đinh dùng sức cắm vào giữa tròng mắt màu vàng.
Tròng mắt này tên Huyết Ma Nhãn, là mệnh môn của Anh Sát.
Mỗi con thi sát đều có một thứ như vậy trên người, nhưng vị trí không giống nhau, có thể trong hốc mắt, có thể ở lòng bàn tay, lòng bàn chân, hoặc bất kỳ chỗ nào trên thân thể.
Giới pháp thuật có câu nói kêu là: dục sát thi sát, trước tiên tìm ra ma nhãn Đối với Diệp Thiếu Dương đây cũng là một sự trùng hợp, thông qua ký ức trước khi chết của Vương Thanh Phong thật sự, trực tiếp thấy rõ vị trí Huyết Ma Nhãn của Anh Sát, bằng không, phe mình tuy thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng còn phải chiến đấu lâu dài, sao có thể nhẹ nhàng như vậy…… liền kết thúc.
Sau khi Huyết Ma Nhãn bị đâm thủng, một bãi chất lỏng ăn mòn phun ra, Anh Sát phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, toàn thân run rẩy, tay chân khua loạn xạ, giống như muốn bắt lấy cái gì, chất lỏng từ bên trong chảy ra ngày càng nhiều, thân thể nó mau chóng mềm xuống.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn chỉ thấy còn lại bộ da của Anh Sát, trong lòng liền hiểu, việc đã làm vướng bận tâm trí mình mười mấy năm qua, gia hoả luôn làm chính mình lo lắng trong lòng, rốt cuộc…… đã chết ngay trước mặt mình.
Trận chiến thắng được một cách nhẹ nhàng, chủ yếu là nhờ người đông thế mạnh, nếu chỉ có một cái pháp sư đánh với nó, con Anh Sát này còn chưa dùng hết một thân tu vi, thì đã ngủm mất rồi.
Cho dù thế nào, thì đối thủ của mình rốt cuộc cũng bớt đi một tên.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở phào, vẽ một tấm Địa hỏa phù, ném xuống thi thể mềm nhũn của Anh Sát, bốc cháy lên.
Mọi người lập tức vây lại quan sát.
Diệp Tiểu Manh mở miệng đầu tiên, hỏi: “Sao nó lại muốn giả làm Vương đại thiện nhân?”
“Vì muốn đánh lén chúng ta từ bên trong”
Diệp Thiếu Dương nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt, nói, “Căn cứ theo tình huống thi thể của Vương Thanh Phong, thời gian tử vong của hắn cũng không lâu, có lẽ là sau khi ta quay về thôn, nó giết chết Vương Thanh Phong, sau đó lợi dụng huyết tinh khí của hắn để ngụy trang, khiến cho ta cũng không thể phát hiện……”