Tạ Vũ Tình trầm ngâm, nói:
“Vậy tảng đá người tự sát từng đạp lên này, có tác dụng gì?”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Không bột đố gột nên hồ. Pháp thuật có mạnh nữa, muốn nhanh chóng dưỡng thành một tà linh, cũng là khó có thể làm được, mà loại vật quỷ tín này, oán khí cực sâu, dùng để thi triển pháp thuật, là có thể làm ít mà hưởng nhiều, trong thời gian ngắn nhất sinh thành một tà linh.”
Từ trong phòng nhỏ đi ra, đối diện Lão Quách vừa lúc đang nói chuyện với Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư vẻ mặt ngây thơ nói:
“Người mà lão ba đắc tội vì sao lợi hại như vậy, lại cần trắc trở lớn như vậy để đối phó.”
Lão Quách cười khổ nói:
“Ta cũng không có cách nào, việc đã đến nước này, đành phải liều mạng. Con là người thân nhất của ta, cho nên bọn họ muốn tới đối phó con.”
Tiểu Ngư gật gật đầu nói:
“Vậy lão mẹ thì sao, mẹ cũng là người thân nhất của cha mà, bọn họ sẽ đi thương tổn mẹ không?”
“Cái này... mẹ con mệnh cứng, bọn họ không dám lỗ mãng, con còn chưa trưởng thành, hồn lực yếu nhược, dễ dàng bị nhập vào...”
Lão Quách bất đắc dĩ bịa ra một đoạn lời nói dối lừa gạt cô, hơn nữa nói cho cô bé, ngày mai Thanh Vân Tử làm phép, quyết đấu với Ngư Huyền Cơ, cần “Mãnh hổ xuất canh” để áp chế trận pháp.
Vừa lúc Tiểu Ngư là sinh năm 98, từ góc độ bát tự mà nói, thuộc mệnh thổ đầu thành, chính là “hổ xuống núi”, cho nên đến lúc đó cần cô bé phối hợp.
Tiểu Ngư không hiểu tri thức phương diện pháp thuật, Lão Quách lại nhất quán sở trường lừa dối, Tiểu Ngư tự nhiên rất tin, nguyện ý nghe theo an bài.
“Lão cha, cha yên tâm đi, có sư công và tiểu sư thúc, còn có Lãnh Ngọc tỷ, đại hòa thượng, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau, khẳng định có thể đem Ngư Huyền Cơ này thu phục, việc rất nhỏ, cha không cần quá quan tâm.”
Tiểu Ngư sửa lại tác phong lão cha ngày thường dài dòng bẩn thỉu, rất hiểu biết bắt đầu an ủi.
“Chỉ cần con an ổn, lão cha cái gì cũng không sợ.” Lão Quách miễn cưỡng cười, xoa xoa đầu Tiểu Ngư, xoay người, vừa lúc đối mặt Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hai mắt hắn đỏ bừng, đang cực lực nhịn xuống nước mắt.
Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái về phía hắn, đem tất cả mọi người đều triệu tập lại, thảo luận chi tiết phương án cùng bố trí ngày mai tác chiến.
Thời gian đặt ở đêm khuya mười một giờ rưỡi, giờ tý ba khắc, cũng là thời khắc âm khí nặng nhất trong một ngày, nhưng Càn Khôn cửu biến, âm cực phản dương, tranh phong với lệ quỷ, thời điểm này làm phép ngược lại càng thêm thích hợp.
“Được rồi, đều an bài tốt rồi, ngày mai mọi người cùng nhau, vì bảo hộ Tiểu Ngư mà chiến!”
Tiểu Ngư nhíu mày nói:
“Vì sao không phải lão cha con chứ.”
“Cha con hai người không phải giống nhau sao, hơn nữa ngày mai con chính là mấu chốt làm phép.”
“Ta từng thu lệ quỷ, từng giết tà thần, cũng từng đánh đại yêu, ngay cả thượng cổ dị thú cũng từng xử lý... Chỉ là chưa từng quyết đấu với âm thần.”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, cảm xúc cao vút nói:
“Ngày mai tôi chủ trì làm phép, mọi người phối hợp cho tốt, ai nói âm thần không thể chiến thắng, chỉ cần bọn họ chạy đến nhân gian, chúng ta nhất định có thể đem bọn họ đánh cụp đuôi trở về! Ngày mai, chỉ cho phép thắng, không được thua!”
Diệp Thiếu Dương nâng một tay, lăng không chém xuống.
Các bạn nhỏ ai cũng nhìn chăm chú vào hắn, mắt đều sáng lên. Bản thân Diệp Thiếu Dương cũng là lòng tràn đầy kích động, bị đoạn diễn thuyết dõng dạc này của mình cảm nhiễm.
Đang cảm giác cực độ bành trướng, đột nhiên trên đầu "bốp" trúng một cái vỗ, nhìn lại, Thanh Vân Tử đối diện trợn mắt.
“Giám ở trước mặt ta giả ngưu?!”
Thanh Vân Tử mắng:
“Ngày mai ngươi chủ trì? Chúng ta đều phối hợp ngươi?”
Kháo, bình thường diễn quen rồi, mở mồm là tới, thế mà lại quên sư phụ ở đây, cũng xứng đáng ăn đòn.
Diệp Thiếu Dương nháy mắt đã thay đổi một vẻ mặt, cái tay nhỏ khua như cá hoa cúc, nụ cười nịnh nọt tràn ra đầy mặt.
“Hắc hắc, con chỉ là nói như vậy, cổ vũ sĩ khí mà thôi, sư phụ ngài càng già càng dẻo dai, lưng khỏe cường kiện, thân trải trăm trận, hắc hắc, mặc kệ đến bao nhiêu nữ quỷ, cũng không phải đối thủ của lão nhân gia mà!”
“Ừ...” Trên mặt Thanh Vân Tử lộ ra mỉm cười hài lòng, đột nhiên nhíu mày, lẩm bẩm:
“Nói là lời hay, sao lại nghe như có chút không thích hợp?”
Diệp Thiếu Dương cực lực nhịn cười.
Lão Quách và Lâm Tiểu Hiền lưu lại, tiếp tục hoàn thiện bố trí nơi này, người còn lại tính rời đi.
Tiểu Ngư sợ bản thân Lão Quách ở đây sẽ có nguy hiểm, vốn định ở lại cùng hắn, Lão Quách không đồng ý, đang lúc nói chuyện, chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng vang đinh linh linh.
Lão Quách sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn hướng cái Kinh Hồn linh mình treo ở trên cửa cuốn kia đang kịch liệt lay động.
“Có tà vật đến rồi!” Lão Quách kinh hãi nói.
Đoàn người đều chấn động, đều nghĩ tới cái tên kia: Ngư Huyền Cơ.
“Không thể nào, nhanh như vậy đã tới!”
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức từ trên đai lưng cởi xuống súng diệt hồn, nhắm về phía cửa.
Đám người Tạ Vũ Tình lập tức cũng đều học bộ dáng của cô.
Không khí đột nhiên gian trở nên khẩn trương.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm nũng nịu của một cô nương:
“Ai bày kết giới ở đây, lão đại ở bên trong sao?”
Là thanh âm của Chanh Tử!
Diệp Thiếu Dương nhún vai, bước nhanh đi ra ngoài, thấy Chanh Tử và Tiêu Dật Vân cùng nhau đứng bên ngoài, lập tức buồn bực nói:
“Các ngươi đến rồi sao không đi vào?”
Tiêu Dật Vân mặt căng cứng nói:
“Diệp Thiếu Dương, ta phụng mệnh phủ quân đại nhân, đến cảnh cáo ngươi, việc này chính là việc riêng của Ngư đạo trưởng, phù hợp âm luật, ngươi mau rời khỏi, đi Tuần Du ti nhận sai với Ngư đạo trưởng, có thể không có việc gì, nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cả kinh, thất thanh nói:
“Phủ quân đại nhân thật sự là nói như vậy?”
Thôi phủ quân xem như chỗ dựa lớn nhất của mình ở âm ty, nếu ngay cả Thôi phủ quân cũng ngả về bên Ngư Huyền Cơ, vậy mình ngay cả cơ hội quyết đấu cũng không có, trực tiếp thua rồi...
Đột nhiên phát hiện ánh mắt Chanh Tử nhìn mình có chút kỳ quái, ngưng lại một chút, nháy mắt đã hiểu: hai vị này là đến báo tin cho mình!
Tiêu Dật Vân tiếp tục đằng hắng tạo thế, nhìn Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói:
“Phủ quân đại nhân nói, xem ở trên phần là đồng tông cùng ngươi, đặc biệt đến cảnh cáo ngươi một tiếng, âm ty chính thần, tuyệt đối không phải ngươi có thể làm càn, nếu ngươi dám có gan làm phép trảm linh, âm ty chắc chắn sẽ phái ra mấy vị âm thần tới bắt ngươi, đừng chấp mê bất ngộ.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, lập tức đánh rắn tùy côn, hỏi ngược lại:
“Âm ty muốn phái người nào tới bắt ta?”
“Thôi được, ta sẽ nói cho ngươi, để ngươi biết bản thân nhỏ bé, tốt nhất kịp thời từ bỏ tính toán ngoan cố chống lại!”
Tiêu Dật Vân nghiêm mặt nói:
“Không có gì ngoài bản bộ Tuần Du ti, còn có đạo sư Chung Quỳ, Luân Hồi ti nhị pháp vương, Hàng Ma tôn giả Linh Không pháp sư một đám chính thần dưới trướng Địa Tàng Vương, còn không đối phó được Diệp Thiếu Dương ngươi? Mau theo ta đi Thiên Tử điện xin lỗi!”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi chấn động.
Các bạn nhỏ phía sau cũng trợn mắt há hốc mồm, thậm chí ngay cả Nhuế Lãnh Ngọc cũng biến sắc.