Lão Quách tập tễnh bước tới, ôm ngực nói: "Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là thông linh sư, tiểu thư Nhuế Lãnh Ngọc, còn vị này là tiểu sư đệ của ta, Diệp Thiếu Dương, có nói qua trong điện thoại với muội, đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn, Thiên sư thứ thiệt!".
Diệp Thiếu Dương có chút hả hê vuốt vuốt tóc, giơ tay về phía Nhuế Lãnh Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười tự cho là rất đẹp trai mê người, nói rằng: "Đa tạ đã hỗ trợ."
Không ngờ Nhuế Lãnh Ngọc không thèm để ý, quay đầu nhìn Ngũ hành kỳ trận nói: “Ngươi bày ra Ngũ hành kỳ, mục đích là muốn dẫn dụ nữ quỷ kia tới, có phải không?".
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi mất mặt, đành cố cười cười, trả lời: "Đúng vậy, tôi độ hóa thi thể của nàng, nhất định nàng sẽ cảm nhận được. Tôi vốn định dùng trận pháp để dẫn dụ hồn phách của nàng tới, sau đó chém giết thất phách, không biết vì sao mà vẫn chưa thấy.". Hắn cúi đầu liếc nhìn thi thể quỷ nhi bị chém thành hai đoạn: "Đến con rối của nàng cũng đã chết, thế mà nàng vẫn chưa xuất hiện, thật kỳ lạ!”.
Nhuế Lãnh Ngọc im lặng đi tới trước quan tài, quan sát nữ thi một hồi lâu, sau đó nói: "Ngươi định xử lý thi thể như thế nào?"
"Chỉ cần biết được ngày tháng năm sinh của nữ quỷ, có thi thể ở đây, tôi tự có cách dẫn dụ hồn phách của nàng tới.”.
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu: "Cách đó không sai, muốn hồn phách của nàng vào thân thể, dứt khoát không thể tránh khỏi phải đại chiến một trận. Thế nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là đến âm sào tìm nàng, nơi đó âm khí quá mạnh mẽ, có thể khiến cho tu vi của nàng gia tăng, ngươi chưa chắc đã là đối thủ.".
Diệp Thiếu Dương còn đang mải mê ngắm nhìn hai quả cầu sinh động lấp ló dưới cổ áo da của Nhuế Lãnh Ngọc, đột nhiên phát hiện nàng quay đầu nhìn mình, vội vàng dời ánh mắt đi, ho khan hai tiếng.
Nhuế Lãnh Ngọc khinh bỉ nhìn hắn, nói: "Muốn cho hồn phách của nàng vào cơ thể, trước hết ngươi phải mở phong ấn, đến lúc đó bách quỷ xuất hiện, ngươi cũng phải đại chiến một trận!”.
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cô có hứng thú hợp tác với tôi không? Tôi sẽ trả cho cô một khoản thù lao, ít nhất cũng phải năm vạn”.
Tiểu Mã bật cười, cố tình lấy lòng Nhuế Lãnh Ngọc, nháy mắt với Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, cậu thật quá keo kiệt, lại còn nói cái gì mà giúp người ta báo thù! Cậu được những hai mươi vạn, thế mà chỉ trả cho người ta có năm vạn đồng thù lao!".
Diệp Thiếu Dương xấu hổ, hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Mã: "À được lắm, vậy thì trừ trong tiền thù lao của cậu nhé!”.
Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức đổi bộ dáng tươi cười, cười hề hề với hắn: "Tôi chỉ đùa thôi, khi nào quay lại tôi sẽ tìm lão sắc quỷ đó, kêu hắn cho Nhuế nữ thần nhiều hơn một chút, năm vạn không đủ, phải tám vạn!”.
Nhuế Lãnh Ngọc không để ý tới những lời trêu đùa của bọn họ, chỉ nhàn nhạt nói: "Mùng bốn tháng tư năm Mậu Thìn, giờ Sửu thứ nhất!” (1 giờ sáng).
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Cái gì?"
"Ngày tháng năm sinh của nàng ta.".
"Phùng Tâm Vũ?" Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi lãnh khí, nhíu mày nhìn nàng: "Sao cô biết ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, lại còn biết chính xác cả giờ sinh?".
"Hiện tại không thể nói cho ngươi biết quá nhiều, tối nay sẽ có người đến thông báo cho ngươi chân tướng, ngày mai ta sẽ tìm ngươi!". Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, xoay người rời đi.
"Ớ, Nhuế nữ thần...". Tiểu Mã điên cuồng đuổi theo, hạ thấp giọng, thế nhưng vẫn bị Diệp Thiếu Dương nghe thấy thanh âm nịnh nọt: "Nữ thần ơi nữ thần, pháp lực của cô cao cường như vậy, hay là thu nhận tôi làm đồng tử nhé..."
Nhuế Lãnh Ngọc không thèm nhìn cậu ta một cái.
Quan sát nàng từ sau lưng, tư thái càng thêm mê người, vòng eo thon nhỏ, áo da bó sát hai vầng trăng... Tạ Vũ Tình lắc đầu nói: "Chậc, đúng là một báu vật tuyệt thế!”.
"Dáng người đẹp hơn cô!". Diệp Thiếu Dương cố ý kích động.
Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn hắn, ưỡn ngực nói: "Đẹp hơn ta? Ngươi nói xem, đẹp hơn ta ở chỗ nào, hả?"
Diệp Thiếu Dương càn rỡ quan sát, cười xấu xa nói: "Chưa thấy rõ lắm, hay là… cởi ra một chút đi!”.
Tạ Vũ Tình đạp hắn một cước, Diệp Thiếu Dương lách mình tránh thoát, nét mặt thay đổi, quay đầu nhìn lão Quách nói: "Em gái kia biết rất nhiều chuyện của ký túc xá, rốt cuộc lai lịch của em ấy như thế nào?"
Lão Quách vuốt tay nói: "Đệ ‘soái ca’ như thế mà cô ấy còn lãnh đạm, vậy thì một lão già như ta, đệ nghĩ cô ấy có nói gì với ta không?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Lời này đệ thích!".
Tiểu Mã uể oải chạy về, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nói: "Mã đồng tử, tìm được chủ nhân mới chưa?".
Tiểu Mã ngượng ngùng cười: "Sao có thể chứ, tôi cố ý làm quen với nàng là để giúp cậu tìm hiểu lai lịch của nàng, khì khì, Tiểu Mã tôi vĩnh viễn sẽ là ‘lính’ của cậu."
Diệp Thiếu Dương đảo mắt nói: "Tốt lắm, cõng nữ thi lên đi!".
"Nữ thi?". Tiểu Mã khẩn trương: "Cái…xác đó sao? Cô ta sẽ không làm gì tôi chứ?".
"Thi khí của nàng đã tan hết, hiện giờ chỉ là một thi thể thông thường, tôi còn sợ cậu làm gì nàng ta ấy chứ…”.
"Fuck, tư tưởng gì thế, đây là thi thể đó, khẩu vị của tôi không có nặng như vậy!”.
Tạ Vũ Tình bực bội khoát tay: "Các ngươi đừng có tán gẫu nữa, còn cương thi trên mặt đất tính sao đây?"
"Đốt là xong hết.".
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình đem cương thi xếp vào cùng một chỗ, sau đó đổ xuống một bao lưu huỳnh và rượu gạo, đốt đuốc lên. Ngọn lửa bùng cháy, Thi Du từ trong cơ thể của bọn chúng chảy ra, tựa như nhiên liệu dẫn lửa, làm ngọn lửa cháy mạnh hơn, chờ đến khi Thi Du khô hết, thi thể bọn chúng cũng đã bị đốt thành một đống tro tàn.
Diệp Thiếu Dương đứng trên đống tro thở dài, trận chiến ngày hôm nay tuy rằng hung hiểm thế nhưng kết quả cũng không tệ... ít nhất... cũng đã phá được chỗ nuôi thi, lấy được thi thể của Phùng Tâm Vũ, trận chiến sau này với nàng, đã có thể giảm bớt vài phần áp lực.
Tiểu Mã cõng thi thể của Phùng Tâm Vũ trên lưng, mọi người men theo con đường cũ trở về, tiến vào sơn động, lão Quách quay đầu nhìn lại, cảm khái nói: "Trận đấu pháp ngày hôm nay thật sự quá kích thích, cảm giác như ta đang trở về những ngày tháng đi theo Đạo Phong. Tiểu sư đệ, cám ơn đệ. Bất quá tiền vẫn phải trả!”.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai y, đáp: "Một phần cũng không thiếu, dù sao cũng không phải tiền của đệ!”.
"Tiểu Đa, tiểu Đa."
Vừa đi tới miệng giếng, Tiểu Mã đã ngẩng đầu lên kêu ầm ĩ, sau đó Lý Đa nhanh chóng xuất hiện, vui vẻ nói: "Mọi người đều đã trở về, không sao chứ?"
"Ừ, cậu vẫn chưa chết sao, mau tới đây phụ một tay đi, đưa nàng ta lên!”.
Lý Đa giơ tay kéo thi thể của Phùng Tâm Vũ và lão Quách đang bị thương ra khỏi giếng, sau đó ba người Diệp Thiếu Dương cũng lần lượt leo lên. Lý Đa nghiêng đầu quan sát Phùng Tâm Vũ, thi khí trong cơ thể nàng đã bị tiêu trừ, da dẻ khôi phục bình thường, trông rất sống động, y như một mỹ nhân đang ngủ say, còn Diệp Thiếu Dương thì đang len lén lau một vệt nước miếng.
"Em gái xinh đẹp này là ai?". Lý Đa buồn bực hỏi.
"Gấu của anh đấy, thì sao nào?". Tiểu Mã đắc ý nhíu lông mày.
Lý Đa khinh thường hừ một tiếng: "Cậu thôi đi, bảo gấu của Thiếu Dương ca tôi còn tin.".
Diệp Thiếu Dương cũng vô cùng đắc ý, vỗ vỗ bờ vai của cậu khen: "Nói rất hay, bao giờ về tôi trả cho cậu phí dịch vụ.”.
Tiểu Mã đau lòng nói: "Sao cậu phát thưởng khắp nơi thế, đừng nói muốn trở thành Cái Bang đó nhé?"
"Nói rồi, không phải tiền của tôi!". Nếu Lưu Minh mà nghe được câu này của Diệp Thiếu Dương, phỏng chừng lão sẽ nổ phổi mất.
Từ căn nhà nhỏ trở ra, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới quỷ nhi, quay đầu hỏi Lý Đa: "Nãy giờ cậu canh giữ bên cạnh giếng, có nhìn thấy người nào đi vào không?"
"Người?". Lý Đa nhíu mày.
"Quỷ, hoặc là yêu đấy!". Diệp Thiếu Dương đảo mắt, vì đang mệt mỏi cho nên đầu óc không phân biệt rõ ràng lắm.
"À, không có, không có gì cả!"
Diệp Thiếu Dương gật đầu, xem ra quỷ nhi đã đi đường tắt, vượt qua vách đá dựng đứng để vào khu vực nuôi thi. Vừa nghĩ đến nó, vấn đề lập tức nổi lên: Đến cả quỷ oa nhi cũng biết ở đây phát sinh biến, nữ quỷ chắc chắn không thể không biết, đáng lẽ với tu vi của nàng đã có thể tự mình đến, vì sao lại yên tâm để cho một mình quỷ nhi đi? Mà quỷ nhi đã bị diệt, vì sao nàng vẫn chưa xuất hiện?
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một khả năng, cũng là khả năng duy nhất: Nàng đã gặp chuyện gì đó, có lẽ đã bị người khác quấn lấy, không thể thoát ra được…