Đột nhiên Trần Duyệt nói, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, đến đỉnh núi, bên cạnh có một mảnh rừng trúc, còn có một uông thanh tuyền, hội tụ thành dòng, theo rừng trúc bên cạnh hướng phía dưới núi chảy xuống.
Diệp Thiếu Dương rõ ràng cảm giác được nơi đây linh khí tràn đầy, thật là một địa phương tốt để tu hành, trách không được Thạch Đạo Nhân lúc còn sống chung quy lại đến nơi này.
Chuyện đào mộ, tự nhiên là giao cho Diệp Thiếu Dương làm.
Diệp Thiếu Dương đào nửa ngày, có cảm giác muốn đi tiểu, thế là lấy cớ nghỉ ngơi một hồi, vừa đi vừa xem xét phụ cận xung quanh, đi thẳng vào rừng trúc, phía sau truyền đến thanh âm của Trần Duyệt: “Anh muốn đi làm chuyện xxx thì nên đi xa một chút, tôi không muốn anh làm bẩn nơi đây, nhưng đừng đi quá xa, bên kia có đất lún, cẩn thận lại rơi xuống vách núi...”
Diệp Thiếu Dương lúng túng đáp ứng, đi tới sâu vào trong rừng trúc đột nhiên phía trước có một mộ phần hấp dẫn hắn, trực giác dẫn dắt hắn đi tới.
Mộ phần bên trên không có cỏ, nói rõ thời gian chôn cất chưa lâu.
Diệp Thiếu Dương trong lòng lộp bộp một cái, nghĩ đến cái gì, sau đó đi sang một bên để xxx, sau khi trở lại nói chuyện này với Trần Duyệt, ba người cùng đi đến trước mộ phần.
“Trước đây không hề có mộ phần này... Trên này cũng không có bia mộ, không biết là mộ phần của người nào.” Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương biểu cảm quái dị luôn nhìn chằm chằm vào cô, vội hỏi hắn “Làm sao?”
“Mộ phần kia, có phải hay không chính là mộ phần của cô?” Diệp Thiếu Dương nói ra ý nghĩ của mình.
Trần Duyệt lập tức ngẩn ngơ.”Của tôi?”
“Nơi này chỉ có đạo quan này của cô và sự phụ cô, dưới núi là những hộ gia đình kia, họ cũng không đến mức đem người chết chôn tới tận nơi này A? Hơn nữa mộ này phần đất vẫn là còn chưa khô hẵn, nhìn qua hạ táng không sai biệt lắm cũng chỉ là một tháng...”
Trần Duyệt nhìn lấy mộ phần giật mình, nói rằng: “Nếu như người trong mộ hạ táng là tôi, vậy còn... tôi đang đứng đây là ai?”
Vấn đề này tương đối quái dị.
“Có phải hay không, đào mộ ra nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Qua Qua khuyên.
Việc này tự nhiên lại là giao cho Diệp Thiếu Dương, vừa lúc trên tay cầm xẻng động thủ đào lên.
Đào mộ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, Diệp Thiếu Dương mặc dù thân thể cường tráng, cũng phải mất đến nửa giờ mới đưa đất đào ra, một quan tài màu ám hồng hiện ra trước mắt.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Trần Duyệt, Trần Duyệt có chút khẩn trương đứng bên cạnh, không nói được lời nào.
Diệp Thiếu Dương đem đầu nhọn của xẻng cắm vào phía dưới nắp quan tài, dùng sức cạy một cái, lại dễ dàng cạy ra một khe hở, cái này cho thấy trên quan tài không đóng đinh.
Vòng qua bên cạnh lại đào một hồi, ở phụ cận dọn sạch bùn đất, sau đó đem xẻng cắm vào, giống như đòn bẩy, đem nắp quan tài mở ra ném sang một bên.
Ba người đứng một chỗ mắt hướng vào bên trong quan tài nhìn.
Trong quan tài cái gì cũng không có.
Trần Duyệt thở ra một hơi dài, tại bên cạnh ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy...”
Diệp Thiếu Dương cũng là không hiểu ra sao.
“Cái này có phải đã chứng tỏ, tôi thật sự vẫn chưa chết?” Trần Duyệt lặng lẽ nói rằng.
“Cô vốn chính là người sống.” Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ không hoài nghi về điểm này, người sống trên người có dương khí, bản thân mình là Thượng Tiên nếu như ngay cả dương khí còn không nhận ra được thì chắc không cần phải lăn lộn ở giới pháp thuật nữa.
“Tôi cảm thấy, tất cả những thứ này đều là do sư phụ cô làm.” Diệp Thiếu Dương sử dụng các manh mối từ đầu có được suy nghĩ lại một phen, phỏng đoán, “Đầu tiên, cô vẫn là còn sống, sư phụ cô lại nói cô bị bệnh mà chết hướng mọi người trong thôn báo tin, sau đó mời mọi người dưới sự hỗ trợ chôn cất... Tất nhiên thi thể cô thật ra có ở trong quan tài, thế nhưng sau khi hạ táng, sư phụ cô lại đem mồ đào lên, đem cô lại đem đi, những người trong thôn lại không hề biết chân tướng, còn tưởng rằng cô đã chết thật rồi.
Nếu như tôi đoán không sai, cô chính là từ trong quan tài sau khi đi ra mới tiến vào không gian ảo cảnh của Tinh Nguyệt Nô... Sau đó không lâu sau sư phụ cô cũng chết hơn nữa còn là tự sát, đem chính mình khóa ở trong phòng, thẳng đến khi chúng ta vừa mới phát hiện thi thể của bà... Theo trình tự, chính là như thế.”
Trần Duyệt mờ mịt nhìn hắn một cái, nói: “Sư phụ tôi vì sao phải làm như vậy?”
“Cái này phải hỏi sư phụ cô.” Diệp Thiếu Dương hướng thi thể Thạch Đạo Nhân ra sức bĩu môi.
“Anh... Muốn dùng Sưu Hồn Thuật?”
Diệp Thiếu Dương giật mình một chút, lắc đầu nói rằng: “Tôi chỉ là thuận miệng nói ra, sư phụ cô là đạo sĩ Sưu Hồn Thuật đối với bà ấy không có tác dụng, nếu như bà ấy muốn nói tự nhiên sẽ lưu lại đầu mối chân tướng ở đâu đó để nói cho cô, tất nhiên sẽ không nói trực tiếp thi thể kia chính là không muốn ngươi biết.”
Trần Duyệt nhìn thi thể Thạch Đạo Nhân, đờ đẫn ngẩn người.
“Tôi không biết sư phụ cô làm như vậy là có ý gì, thế nhưng có thể nghĩ đến động cơ chính là tạo ra một hiện trường giả để cô chết đi, đồng thời muốn mượn lời nói của những thôn dân kia, nói cho người khác biết cô là đã chết, bà thông báo người trong thôn tới đưa tang, chính là cố ý cho bọn họ nhìn thấy cô thực sự đã chết, bá ấy tám phần là dùng pháp thuật hoặc đan dược gì đó để cho cô có thể tạm thời ngủ đi trong một thời gian dài, cái này đối với bà ấy chắc cũng không khó làm lắm nhỉ?”
Trần Duyệt yên lặng vài giây đồng hồ, nói: “Sư phụ ta tu là Toàn Chân Đạo Thuật, am hiểu luyện đan, muốn cho người khác ngủ trong một thời gian dài thì chỉ cần dùng đến hồn dẫn là được, cộng thêm lấy pháp lực duy trì vài ngày nữa là không thành vấn đề.”
“chính là như vậy, sau đó chờ hạ táng cô xong thôn dân rời đi, từ đó về sau mọi người ai cũng biết cô là người đã chết.”
“Vì sao?”
“Không biết.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, “Bất quá, tôi có một loại tưởng tượng, tất cả những thứ này đều là cố ý làm cho người nào đó xem, cô nghĩ xem nếu có người đến tìm cô đến trong thôn hỏi thăm mọi người cùng nhau nói cô đã chết, những kẻ đó đều chắc là sẽ không tìm tới nữa, những kẻ đó cũng sẽ nghĩ rằng những thôn dân ở đây cũng không có khả năng cùng nhau liên kết lại để gạt họ, sư phụ cô lợi hại hơn nữa cũng mua không được nhiều người như vậy, cái này là để cho người ta không thể không tin tưởng, lại thêm phần mộ của cô lại còn nằm ở nơi này, đối phương bình thường sẽ không đi đào mộ xác nhận lại chứ nhỉ?”
Chờ Trần Duyệt tiêu hóa một chút, Diệp Thiếu Dương tiếp tục phân tích, “Sau đó, chính sư phụ cô cũng tự sát đây chính là không muốn để lại chứng cứ, nếu như bà ấy còn sống đối phương sẽ tìm bà ấy khẳng định sẽ hỏi cô đã chết thật hay chưa, bà ấy sợ là vạn nhất tự mình lại nói ra hết, dù sao đây là bà ấy một tay an bài hiện trường giả này nhưng chắc chắn vẫn sẽ có kẽ hở, duy nhất chỉ có cách là bà ấy cũng chết thì mới chính thức không có chứng cứ... Tóm lại những thứ này cũng đều là do tôi đoán mà thôi.”
Nói xong lần phân tích này, Diệp Thiếu Dương trong lòng chậm rãi cảm giác được thành tựu, đột nhiên phát hiện bản thân mình cũng rất thông minh nha.
Trần Duyệt suy tư một lát, hỏi: “Cũng chỉ vì lo lắng mình để lộ bí mật, cho nên muốn tự sát à, có chuyện gì nghiêm trọng đến mức bà ấy phải làm như thế ngay cả mạng sống của mình cũng không cần?”
“Không biết, nhưng ta cảm thấy những kẻ kia muốn tìm cô nhất định không phải chuyện gì tốt. Nếu như ta đoán không lầm... Sư phụ cô trăm phương ngàn kế làm tới đây nói cho cùng vẫn là vì bảo vệ cô.”
Trần Duyệt nghe được cái này, nước mắt lập tức lại rơi xuống, một tay che miệng, cố nén bi thương.
“Mẹ! việc đã đến nước này cũng không cần quá khó chịu vẫn là nghĩ biện pháp đem vấn đề làm rõ ràng trước đã.” Qua Qua kéo lấy một tay cô an ủi.