Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiếu Dương dẩn đầu hướng Lâm Tam Sinh nhìn lại, Lâm Tam Sinh lập tức nói: “Ta không đồng ý, ta là quỷ, không sợ gì cả, nhưng làm như vậy, đối với người quá mạo hiểm.”

Diệp Thiếu Dương lại nhìn về phía Tứ Bảo, Tứ Bảo nói: “Tôi và quân sự cùng một ý tứ, quá mạo hiểm, ai cũng không biết phía dưới cổ mộ, rốt cuộc có bảo bối hay không, không đáng.”

Tử Côn đạo nhân vừa nghe liền sốt ruột, hứa hẹn các kiểu. Diệp Thiếu Dương ngắt lời gã: “Ngươi ba hoa chích choè cũng vô dụng, ngươi cũng chưa từng xuống mộ, ngươi làm sao biết nhất định có thứ tốt?

Tứ Bảo nói: “Đúng vậy, tôi thấy vẫn là dùng sứu hồn thuật, tra hỏi hắn toàn bộ sự tình, sau đó chúng ta đi hốt đám Chúng Các phái này, về phần bọn giáo đồ kia, cũng không có gì đáng sợ.”

Nói xong quay đầu hướng Tiểu Thanh Tiểu Bạch nháy mắt, hai người lập tức đi về phía Tử Côn đạo nhân. Tử Côn đạo nhân hầu như quỳ trên mặt đất, xua hai tay, hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Diệp chưởng giáo, ta có biện pháp, cam đoan vạn vô nhất thất! Xin nghe ta nói!”

Diệp Thiếu Dương Bảo Tiểu Thanh Tiểu Bạch tạm hoãn hành động, hướng hắn bĩu môi.


Tử Côn đạo nhân nói: “Các vị nếu ngại làm quá trắng trợn, ta ngược lại có cái ý kiến hay, các vị có thể giả ý mời đội khảo sát cùng nhau hợp tác, sau khi xuống mộ, hoặc tìm cơ hội xuống tay, hoặc mượn tay tà vật khác, đem bọn họ xử lý hết, sau đó lấy bảo bối, tùy tiện nộp lên một ít… Thăm dò cổ mộ, tử thương cũng là bình thường, nhà nước cũng sẽ không hoài nghi, cái này không phải là che trời qua biển, thần không biết quỷ không hay?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày trầm ngâm, thỉnh thoảng ngẩng đầu, có chút do dự nhìn đám người Tứ Bảo.

Tứ Bảo do dự nói: “Cậu quyết định đi.”

Tử Côn đạo nhân cũng biết Diệp Thiếu Dương là thủ lĩnh nhóm người này, đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương suy tính mãi, cuối cùng hạ quyết tâm, ánh mắt nhấp nháy nhìn Tử Côn đạo nhân, nói: “Nếu phía dưới không có bảo bối, làm sao bây giờ?”

“Cái này… Không có khả năng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói không có khả năng, nếu bảo bối đủ chia, chia làm ba phần, vị Tứ Bảo pháp sư này, ngươi thấy là hòa thượng, thật ra hắn là Mô Kim Giáo Úy.”

“Đúng đúng, cái này không có vấn đề, tuyệt không có vấn đề.”

Tử Côn đạo nhân vừa nghe nói là Mô Kim Giáo Úy, lập tức hướng Tứ Bảo chắp tay vái chào, trong lòng lại buông xuống cảnh giác: trộm mộ tặc mô kim đổ đấu, chính là làm một chữ “Tài”, người như vậy dễ thu mua nhất.

“Ta còn chưa nói xong.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Nếu bảo bối không đủ chia, Ngư Tràng Kiếm… Ta muốn.”

Tử Côn đạo nhân ngẩn ra, lập tức nghiến răng một cái: “Không có vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi đừng đáp ứng dứt khoát, ngươi có thể làm chủ được?”

Tử Côn đạo nhân nói: “Ta là nội môn đệ nhất đệ tử, bằng không sư phụ cũng sẽ không phái ta tự mình đến đối phó ngươi, ta sau khi trở về, bẩm báo tình hình cụ thể với sư phụ, hắn lão nhân gia tuyệt đối sẽ đồng ý hợp tác, thứ nhất trong cổ mộ cơ quan trùng trùng, có các ngươi hợp tác, xác xuất thành công cũng cao chút, thứ hai…”

Tử Côn đạo nhân cười khổ nói: “Đã đến nước này rồi, chúng ta muốn gạt các ngươi sang một bên, một mình xuống mộ, hiện tại cũng không làm được. Cái khác không nói, bằng vào bên người Diệp chưởng giáo có Cửu Vĩ Thiên Hồ, sư phụ ta cũng tuyệt đối không dám mạo phạm.”

Khi nói chuyện, ánh mắt đi tìm tòi Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại không tìm thấy, lại phát hiện bên người Diệp Thiếu Dương cách đó không xa có một nữ tử tuyệt đẹp mặc nhung bào màu trắng đứng, vẻ mặt nghiêm khắc không thể mạo phạm, hoài nghi là Cửu Vĩ Thiên Hồ biến thành, cũng không dám hỏi nhiều.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngươi rất biết nói chuyện, ta tin tưởng ngươi có thể thuyết phục sư phụ ngươi, nói như thế nào nữa, Chúng Các các ngươi và Mao Sơn chúng ta, cũng là đồng môn cùng gốc gác, đồng khí liền cành. Được rồi, vì tỏ thành ý, ta thả ngươi trở về, ngươi nếu thuyết phục được sư phụ ngươi, thì đi qua tìm ta. Nếu muốn giở thủ đoạn gì nữa, chúng ta phụng bồi là được.”

Tử Côn đạo nhân trực tiếp nói “không dám”, trên mặt mang theo nét mừng như điên không đè nén được, trên đường suối vàng dạo qua một vòng lại đã trở lại, không riêng giữ được tính mạng không nói, còn kéo đến cường viện… Lập tức liên tục thi lễ, sau đó rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: “Trở về!”

Tử Côn đạo nhân ngẩn ra, vội vàng đứng lại, xoay người, có chút sợ hãi nhìn Diệp Thiếu Dương: “Diệp chưởng giáo còn có gì phân phó?”

Diệp Thiếu Dương hướng trong hạp cốc bĩu môi, “Đem tên kia cũng mang về đi.”

Tử Côn đạo nhân nhẹ nhàng thở ra, lại nói lời từ biệt, vào hạp cốc, cũng không muốn chậm trễ thời gian làm phép đánh thức kẻ đó, trực tiếp cõng trên người, hướng phía Bắc chạy vội đi.

Đợi mãi tới khi bóng dáng gã biến mất, Diệp Thiếu Dương hướng trên đất ngồi xuống, thở phào một cái.

Tiểu Cửu đứng ở phía sau hắn, điều này làm Tiểu Thanh Tiểu Bạch bọn họ đều không dám tới gần, chỉ dám đứng xa xa. Tuy nói Tiểu Cửu đứng hạng sau bọn họ, trong lòng cũng biết nàng là người một nhà, nhưng danh tiếng Cửu Vĩ Thiên Hồ, vẫn khiến bọn họ có chút cố kỵ.

Ngay cả Lâm Tam Sinh cũng không dám tới gần Tiểu Cửu, bay tới một bên khác cạnh Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương, một nước cờ này, có chút mạo hiểm.”

Tứ Bảo cũng gật đầu theo.

Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, nhìn quét mọi người, cười hắc hắc nói, “Ta nói, mọi người sẽ không ai cảm thấy, ta là nghiêm túc chứ?”

Đoàn người đều cùng nhau bĩu môi.

Tứ Bảo nói: “Chỉ cái tính cách thối của cậu, chuyện giết người đoạt bảo, cậu cũng không dám làm. Cậu lúc ban đầu vừa nói tôi đã biết cậu muốn cái gì, chỉ là phối hợp cậu diễn tiếp.”

“Mọi người đều diễn không tồi.” Diệp Thiếu Dương từ đáy lòng khen một tiếng, quay đầu nhìn thấy Tiểu Cửu không nói một lời ngồi ở bên mình, đưa tay nắm tay nàng, có chút áy náy nói: “Làm khó ngươi rồi, chủ yếu là mới đầu không biết đối phương có bao nhiêu người, sợ chúng ta không xử lý được, cho nên đem ngươi cũng gọi tới.”

Một bàn tay của Tiểu Cửu bị hắn nắm, không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy mềm mại, ngay cả nàng ở trước mặt chúng sinh, là vạn yêu chi chủ cao cao tại thượng, dù sao cũng là nữ nhi, mấy ngàn năm cô độc, khiến nàng càng thêm quý trọng loại dịu dàng khó có được này.

Tiểu Bạch thấy Diệp Thiếu Dương cưng riêng Tiểu Cửu, bĩu môi nói: “Lão đại bất công, sao anh không nói bọn em cũng là từ thật xa chạy tới giúp anh!”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười, “A, chủ yếu là mọi người đều ở âm ty, qua đây tương đối tiện, hơn nữa người ta là một mình.”

Tiểu Bạch thè lưỡi, “Giải thích cái gì, chính là bất công.”

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, tìm cái lý do cho bản thân, nói: “Người ta là nhỏ nhất mà, tựa như làm cha mẹ, cưng chiều đều là con cái nhỏ nhất…”


Tiểu Bạch còn muốn trách móc, Tiểu Cửu quay đầu, thản nhiên liếc cô một cái, Tiểu Bạch lập tức không dám nói tiếp nữa.


Tiểu Cửu nói: “Thiếu Dương, những việc này của ngươi, ta mặc kệ, ta chỉ là cảm thấy không cần thiết tốn công như vậy, ngươi nên tra hỏi ra đại bản doanh của bọn hắn ở nơi nào, ta trực tiếp đi qua san bằng là được, ta đã khôi phục gần sáu thành tu vi, những giáo đồ đạo sĩ gì kia, đều là con kiến mà thôi.”


Câu này, nói khí phách cỡ nào!


Diệp Thiếu Dương nắm tay cô, cười nói: “Ta biết. Nhưng ta nghĩ, đối với bọn hắn không thể dùng sức mạnh, thứ nhất chúng ta chưa chắc có thể tìm được sào huyệt bọn hắn, thứ hai cho dù tìm được, cũng rất khó một lưới bắt hết, nhỡ đâu lão đại của bọn hắn chạy, về sau càng phiền hơn, hơn nữa rất nhiều chuyện hiện tại còn chưa làm rõ, lui một bước mà nói, có bọn khốn Chúng Các phái ở phía trước mở đường, cho dù ở trong mộ gặp được nguy hiểm, cũng có cái đệm lưng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK