Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài Cửu phong, Dương Khai đích thân tiễn Hồ gia tỷ muội và hai vị Các chủ Song Tử Các đi.

Ngô Pháp và Ngô Thiên đi phía trước, Dương Khai dẫn Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi đi sau, cẩn thận căn dặn vài chuyện.

Hai tỷ muội mới đến thế giới này chưa lâu, nay lại phải tới một nơi khác, quả thực có vài điều cần phải chú ý.

Kiều Nhi và Mị Nhi cứ gật đầu liên hồi, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Nói hồi lâu, Dương Khai dừng bước: - Xin tiễn đến đây thôi, hai người đến đó hãy cố gắng khiêm nhường, đừng gây rối với người khác hết mức có thể, nếu gặp chuyện gì uất ức, cứ về tìm ta, ta sẽ xả giận cho hai người.

- Ờ... Hồ Mị Nhi có vẻ lưu luyến.

Hồ Kiều Nhi thì lại sấn tới, véo chặt vào lưng Dương Khai.

- Ngươi làm gì thế? Dương Khai vẻ mặt thờ ơ, ngạc nhiên nhìn nàng.

- Ngươi còn nói bọn ta là muội muội... Hồ Kiều Nhi nghiến răng. - Mị Nhi thì khỏi tính, muội ấy vốn nhỏ hơn ngươi, ngươi gọi là muội muội cũng chẳng sao, còn ta... có muốn bà đây gọi ngươi một tiếng Dương ca ca không.

Nàng toát lên một vẻ khêu gợi, giọng nói nỉ non, mị thái bộc phát, Dương Khai nghe mà tâm thần dậy sóng, gật đầu: - Được chứ.

- Ngươi còn có thể vô sỉ đến đâu nữa hả? Hồ Kiều Nhi dở khóc dở cười.

Luận tuổi tác thì nàng lớn hơn Dương Khai.

Chẳng qua do nàng và muội muội quá giống nhau, nên ai không biết chuyện đều cho rằng hai người họ là song sinh.


- Như thế chẳng phải tiện giới thiệu hơn ư. Hơn nữa ta nói vậy cũng là đề cao địa vị của hai người, trong lòng ngươi hiểu rõ là được, ai bảo xem là thật? Dương Khai tỏ ra chán nản.

- Biết dụng ý của ngươi rồi. Hồ Kiều Nhi buông tay ra, thần sắc chợt buồn bã, cười bảo: - Nếu thật sự có một ca ca như ngươi, âu cũng không tệ!

Dương Khai ngỡ ngàng.

Thừa lúc hắn đang ngẩn ra, Hồ gia tỷ muội đã bước nhanh về phía trước đi cùng Ngô Pháp và Ngô Thiên.

Hai vị Các chủ Song Tử Các quay đầu lại, chắp tay:

- Dương Thánh chủ, bọn ta xin phép cáo từ tại đây, vấn đề an toàn cho hai vị cô nương này xin ngài khởi phải lo, chỉ cần hai huynh đệ ta còn sống thì sẽ không ai có thể ức hiếp họ đâu.

- Làm phiền hai vị Các chủ. Dương Khai nghiêm mặt đáp lễ.

Kiều Nhi và Mị Nhi liếc nhìn nhau, cũng không biết nghĩ gì mà chợt vẫy tay gọi: - Tạm biệt Dương ca ca, bọn muội sẽ nhớ huynh lắm.

Bóng người càng lúc càng xa.

Sững sờ nhìn về phía họ biến mất, mãi hồi lâu sau, Dương Khai mới chợt giật mình, cảm thấy cả người lạnh run, vội vàng trở về Cửu Thiên Thánh Địa, tìm tiểu sư tỷ kiếm hơi ấm.

Mười ngày sau, tất cả đã an bài thỏa đáng.

Chiến Hồn Điện, các thế lực Đại Hán chung sống hòa bình, công việc xây dựng giai đoạn đầu đã hoàn thành, việc còn lại cũng chỉ cần thời gian, họ đã có thể làm quen với thế giới này.

Trong Thánh địa, nhiều việc Dương Khai cũng không cần lao tâm, đại trưởng lão Từ Hối đều đã xử lý thỏa đáng.

Từ biệt mọi người, Dương Khai một mình lên đường đến Băng Tông.

Hắn muốn đưa Tô Nhan về đoàn tụ cùng mọi người.

Chuyến này hắn không đưa theo ai cả, Lệ Dung và Hàn Phi cũng muốn đi cùng, nhưng Dương Khai không đồng ý.

Đi tìm nữ nhân của mình, còn mang theo mỹ nhân thì ra thể thống gì? Cho dù Tô Nhan rất rộng lượng, nhưng Dương Khai cũng thấy ngại.

Cho nên hắn kiên quyết từ chối yêu cầu của Lệ Dung và Hàn Phi.

Đường đến Băng Tông thế nào, Dương Khai không rõ lắm, nên hắn định đến Thủy Thần Điện một chuyến, xem đó là điểm trung chuyển thì có thể thuận lợi tìm ra Băng Tông.

Thanh quang lướt ngang bầu trời, chớp mắt đã vượt qua trăm dặm, Dương Khai đứng trên Phi Thiên Toa, ung dung bay nhanh.

Vượt qua nói non trùng điệp, đại hà giang lưu, cách Thủy Thần Điện mỗi lúc một gần, tâm trạng Dương Khai càng thêm kích động.

Càng gần Tô Nhan, hắn càng trào dâng tâm trạng xúc động như trở về cố hương.

Cũng không biết hiện giờ Tô Nhan đang ở tu vi nào, có điều Dương Khai ước chừng, với tư chất của nàng và môi trường tu luyện nơi đó, về mặt tu vi thì hẳn là nàng sẽ không thua kém hắn.

Năm đó khi đuổi theo nàng và Hạ Ngưng Thường đến Thông Huyền đại lục, Dương Khai chỉ có một ý nghĩ duy nhất là tìm được hai người họ càng nhanh càng tốt.

Không ngờ mong muốn đơn giản này phải mất đến mười năm mới toại nguyện!

Lúc ấy cũng căn bản không nghĩ rằng hắn sẽ có thành tựu như bây giờ.

Tu vi Siêu Phàm tam tầng cảnh, cảnh giới chân nguyên hóa thánh, thân là Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, nhưng có quyền làm chủ tộc Cổ Ma, còn ẩn giấu thân phận Long Hoàng.

Ngoại trừ công lực vẫn còn hơi kém, có thể nói Dương Khai đã đặt chân đến đỉnh cao của thế giới này, là bá chủ tuyệt đối của một phương.

Còn chuyện công lực thì đó chỉ là vấn đề về thời gian.

Lúc mới đến nơi này, hắn cứ như một tên quê mùa, chẳng biết gì cả, đi theo sau đám người Độc Ngạo Minh, im lặng dùng đôi mắt quan sát thế giới này, thân cô thế cô, không một chỗ dựa, cảm thấy kinh hãi vì sức mạnh của Độc Ngạo Minh.

Nhưng hiện tại, một câu nói của hắn thôi cũng có thể hủy diệt những thế lực như Độc Ngạo Minh, Minh chủ Độc Ngạo Minh Vân Thành còn đắc chí vì được móc ngoéo quan hệ với hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Khai lắc đầu bật cười.

Phía dưới thình lình truyền đến một tiếng thét hốt hoảng, rất nhiều võ giả đang bay ào về phía hắn, trong đó không ít người vẻ mặt kinh hãi, liên tục ngoái đầu lại nhìn, hình như đằng sau có thứ gì đó đang truy đuổi họ.

Dương Khai nhíu mày, giảm tốc độ lại.

Hắn không rõ bên dưới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến nhiều người hốt hoảng bỏ chạy đến vậy.

Phía trước, cách đó ba mươi dặm, có một tòa thành trì, là Thủy Lam Thành, năm đó Dương Khai đi tìm Tô Nhan, đã từng đi qua đây, biết Thủy Lam Thành này thuộc địa bàn của Thủy Thần Điện.

Đưa mắt nhìn qua, lúc này Thủy Lam Thành chướng khí mù mịt, tình cảnh hỗn loạn, bên tai còn văng vẳng những tiếng hét hoảng loạn chói tai.

Dương Khai tối sầm mặt, hóa thành thanh quang biến mất tại chỗ.

Một lát sau, đến khi hắn hiện thân trở lại, đã đứng phía trên Thủy Lam Thành, cúi xuống nhìn, hắn chợt nheo mắt lại.

Toàn bộ Thủy Lam Thành gần như có thể dùng từ địa ngục để hình dung, khắp nơi toàn là máu đỏ, tay chân bị chặt lìa, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Dương Khai ngơ ngác, không biết nơi này đã xảy ra biến cố gì mà lại khiến cả tòa thành ra nông nỗi này.

Nơi này là địa bàn của Thủy Thần Điện, chẳng lẽ Thủy Thần Điện không quan tâm hay sao?

Thả thần niệm ra, Dương Khai nhanh chóng phát hiện ra một số điểm bất thường.

Không ít vị trí bên trong thành có từng luồng khí tức hung ác khiến hắn cảm thấy quen thuộc, chúng bùng phát một cách không giấu diếm, sát khí đó dày đặc, khiến khắp người rét run.

Nhìn về nơi gần hắn nhất, Dương Khai sững sờ ngay tại chỗ.

Ở đó, một bộ hài cốt đứng sừng sững, khắp người nó đỏ thẫm, bên trong còn có tiếng nước chảy róc rách, như thể có máu đang chảy bên trong.

Trong hai hốc mắt đó, cặp mắt xanh biếc như ma trơi bập bùng, trông mà run người.

Bên cạnh bộ hài cốt, có không ít võ giả chết thảm. Lúc này, một lực hút quái lạ truyền đến từ bộ hài cốt này, mắt thường có thể thấy được, những tử thi và thịt nát trên mặt đất hóa thành từng luồng năng lượng tinh thuần, nhanh chóng bị hài cốt hấp thụ.

Sau khi hấp thụ tinh hoa máu thịt của những người chết này, bề ngoài của bộ hài cốt này mơ hồ có thêm một lớp thịt mỏng, phủ trên lớp xương.

Nhìn qua, trông như một người gầy giơ xương, bị tróc mất một lớp da vậy.

Dương Khai kinh hãi vô cùng, thốt lên: - Cốt tộc?

Bộ hài cốt trước mắt này toát lên sức sống bừng bừng, rõ ràng chính là một tên Cốt tộc, chỉ có điều không giống với tên mà Dương Khai nhìn thấy ở Băng Tông và Thiên Tiêu Tông cho lắm.

Y như thể đã hoàn toàn sống lại.

Toàn thân toát ra khí tức của Nhập Thánh nhất tầng cảnh.

Dương Khai khẽ rên rỉ trong đầu, căn bản không thể giải thích nổi hiện tượng quái đản trước mắt.

Ngay trong lúc hắn thất thần, tên Cốt tộc đó đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt xanh như ma trơi dán chặt vào hắn, thần niệm hung bạo khóa chặt lấy Dương Khai.

Chợt, y ngoác rộng cái mồm đầy máu, như hình thành một nụ cười mỉm.

Dương Khai chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, cuối cùng cũng hiểu tại sao cư dân Thủy Lam Thành lại hốt hoảng chạy trốn, ai nhìn thấy cảnh quái dị này có lẽ cũng đều sợ hãi cả.

Huống chi, cư dân Thủy Lam Thành vốn không mạnh là mấy, nhưng tên Cốt tộc này ít nhất cũng là Nhập Thánh Cảnh!

Toàn bộ Thủy Lam Thành, không chỉ có mỗi một tên Cốt tộc trước mặt này, theo thần niệm, Dương Khai phát hiện có ít nhất bốn đến năm nghìn khí tức hung sát, phân tán khắp các ngõ ngách của tòa thành.

Sự xuất hiện đường đột của Dương Khai như đã khiến tên Cốt tộc đó vô cùng hứng thú, y nhìn hắn một lúc, rồi chợt đâm thẳng về phía hắn.

Rõ ràng y không có da, nhưng đi qua đâu cũng đều sạch sẽ lạ thường đến đó, máu chảy trên bề mặt cơ thể y không hề vương vãi ra ngoài, cũng không hề nhỏ xuống mặt đất.

Đi được nửa chừng, tên Cốt tộc đó bỗng hóa thành một luồng huyết quang, biến mất tăm.

Cùng lúc đó, Dương Khai liền tăng phần cảnh giác, chân nguyên nội thể bùng nổ, đẩy một chưởng về phía trước.

Chưởng ấn cực lớn đánh đi như đại sơn sụp đổ, một tiếng va chạm vang lên, tên Cốt tộc vừa biến mất bị Già Thiên Thủ đánh trúng, hiện rõ thân hình.

Từng giọt máu như bảo thạch bắn ra từ người y, lớp thịt vừa ngưng kết bỗng chốc cũng bị đánh tan không ít, rơi vãi trên mặt đất, để lộ từng khúc xương đỏ như máu.

Tên Cốt tộc sững sờ, cặp mắt như ma trơi trong hốc mắt chơm chớp liên hồi, như không ngờ Dương Khai lại có thể ngăn được y.

Khí tức hung bạo hơn hẳn, y ngoác to mồm, phát ra tiếng rống như quỷ khóc sói tru, tiếng thét lướt qua tai, Dương Khai như bị một quả đại chùy đánh trúng, thức hải ầm ầm sóng dậy.

Tiếng tru tréo này của đối phương ẩn chứa đòn tấn công thần hồn cực kỳ mạnh.

Dương Khai lạnh mặt xuống, một thanh trường mâu kim quang rực rỡ xuất hiện trên tay, ném thẳng về phía y.

Vù...


Tru Thiên Mâu hóa thành một luồng kim quang, đâm xuyên cái miệng rộng của tên Cốt tộc đó với tốc độ như chớp giật, bay ra khỏi từ gáy y.


Một lỗ thủng hiện ra, Dương Khai đứng trước mặt tên Cốt tộc, có thể nhìn xuyên qua gáy y.


Tên Cốt tộc này lại tỏ ra đầy thờ ơ, lớp thịt mỏng ở cổ nhu động dữ dội, vết thương lành lại như mới, nhìn không ra là vừa bị đâm xuyên qua.


Dương Khai lập tức cảm thấy bất ổn, tâm trạng nặng nề đi hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK