Mất mấy ngày, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường bay ra khỏi rừng sâu núi thẳm. Tuy nhiên một đường đi tới, Dương Khai tuy rằng đụng phải không ít sinh linh, nhưng đều là một ít yêu thú chưa khai hóa, căn bản không thể dò xét nghe điều gì từ trong bọn họ, điều này làm cho hắn rất bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể ký thác hy vọng vào phía trước.
Dương Khai vừa cùng Hạ Ngưng Thường bay vù vù khắp nơi không mục đích, hắn vừa thả ra thần niệm dò xét bốn phía. Thế rồi, hắn như có phát hiện, chỉ vào một phương hướng nói:
- Bên kia có chút động tĩnh, chúng ta đi qua nhìn một chút.
- Được. Hạ Ngưng Thường đương nhiên không có dị nghị. Hai người mới hạ xuống, sóng vai bước vào phương hướng mà Dương Khai vừa mới chỉ. Không bao lâu, thân hình của một đội võ giả ước chừng hơn mười người liền ập vào trong mi mắt. Trên người của những võ giả đó tản ra khí tức cuồng dã, cùng năng lượng phản ứng trong cơ thể của nhân loại võ giả bình thường có khác nhau rất lớn, hơn nữa mỗi người bọn họ đều hoặc nhiều hoặc ít có một ít thân thể đặc thù của yêu thú.
Một đội mười mấy võ giả đó rõ ràng là Yêu tộc! Dưới người của bọn họ cưỡi một loại yêu thú có hình dáng như con sói, phê kim giáp duệ, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm. Bọn họ đang thúc giục vật cưỡi dưới thân điên cuồng chen chúc nhau lao tới. Mặc dù chỉ có ít ỏi mười mấy người, lại như dòng thác lũ kiên cường, thanh thế thật lớn. Thần niệm quét qua trên người bọn họ, Dương Khai phát hiện một tên có tu vi cao nhất của những võ giả Yêu tộc đó bất quá Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi, không đủ gây cho hắn sợ hãi. Cho nên hắn dẫn Hạ Ngưng Thường thoải mái đi lên trên. . Đam Mỹ Sắc
- Quấy rầy chư vị rồi. Đợi cho tới gần, hắn cung tay về phía một tên Yêu tộc cầm đầu, trên mặt mang nụ cười ôn hoà. Đối phương hiển nhiên cũng sớm phát hiện hắn, cưỡi yêu thú hình dáng con sói nhảy đến trước mặt hắn, cư cao lâm hạ mắt nhìn xuống hắn. Trong ánh mắt trắng đục đó hơi có chút lộ ra một cỗ mùi vị khinh miệt cùng thẩm thị một cách tự nhiên. Yêu thú của hắn ngồi thở hổn hển, phà khí tức khó ngửi lên trên mặt Dương Khai, dường như còn muốn đưa đầu qua, ngửi xem Dương Khai ngon miệng hay không...
Dương Khai mỉm cười, không vì chuyện này mà động lòng. Nơi này là Đế Thần Tinh, là thiên hạ của Yêu tộc, cho nên Yêu tộc lúc đối mặt sinh linh của chủng tộc khác, đều có một loại cảm giác ưu việt trời sanh. Bọn họ cảm thấy không có chủng tộc nào có thể chí cao vô thượng so sánh với Yêu tộc, bất kỳ chủng tộc nào trước mặt Yêu tộc cường đại, đều chỉ có thể cúi đầu xưng thần, làm kẻ hầu người hạ!
- Loài người sao? Yêu tộc cầm đầu liếc Dương Khai, nhìn một cái liền nhận ra thân phận của hắn. Yêu thú hình dạng sói mà hắn ngồi đánh lỗ mũi vang lên, dường như đã nhận ra vẻ không thích trong lòng của chủ nhân, vây quanh lòng vòng quanh Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường. Sau khi lần nữa về tới vị trí vừa rồi, võ giả Yêu tộc đó mới hừ lạnh hỏi:
- Hai người loài người các ngươi chạy đến nơi đây làm gì?
- Ha ha, không cẩn thận lạc đường, xin hỏi một chút, nơi đây là địa phương nào?
- Nơi này là Xích Nguyệt Lĩnh! Võ giả Yêu tộc đó ngạo nghễ đáp:
- Là khu vực quản hạt của Xích Nguyệt lĩnh chủ vĩ đại. Các ngươi không biết nơi này là địa phương nào thì chạy tới làm gì?
- À, ta biết nơi này là địa bàn của Xích Nguyệt lĩnh chủ. Dương Khai cười ha hả:
- Ta muốn hỏi chính là, một tòa thành trì khoảng cách gần nhất ở địa phương nào? Nếu là thuận tiện, có thể nói cho ta biết, hành cung của Xích Nguyệt lĩnh chủ ở nơi nào hay không?
- Ngươi muốn nghe được vị trí hành cung của lĩnh chủ đại nhân ư? Võ giả Yêu tộc nghe vậy, biểu lộ lạnh lùng, càng thêm bất thiện trông lại phía Dương Khai:
- Ngươi nghe cái này làm gì? - Cũng không có gì, có bằng hữu ở trong hành cung của Xích Nguyệt lĩnh chủ, ta muốn đi gặp nàng. Dương Khai thuận miệng đáp.
- Bằng hữu... Võ giả Yêu tộc sửng sốt một chút, ngay sau đó cất tiếng cười to nổi lên, trong tiếng cười tràn đầy đùa cợt, liên đới những võ giả Yêu tộc khác cũng truyền ra tiếng cười.
- Này loài người kia, ta khuyên ngươi nên từ bỏ tâm tư đó đi. Hành cung của lĩnh chủ đại nhân, nếu không được gọi về, bất kỳ kẻ nào đều không được đến gần, mặc dù là Yêu tộc ta cũng giống vậy, huống chi các ngươi những người nhân loại này! Nhưng mà ngươi yên tâm, lĩnh chủ đại nhân đối với nhân loại từ trước đến nay coi như nhân từ, bằng hữu đó của ngươi trong hành cung làm tôi tớ, hẳn sống không tệ. Hắn theo bản năng nghĩ đến bằng hữu trong miệng của Dương Khai, bên trong hành cung của Xích Nguyệt lĩnh chủ chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng. Đây là rất bình thường, loài người bên trong hành cung của lĩnh chủ đại nhân, đều là mỹ nữ tuấn nam trải qua tuyển ra, cũng không làm gì khác, chính là một chút thân phận tạp dịch mà thôi. Trên lãnh địa của Yêu tộc, loài người từ trước đến nay không có địa vị gì.
- Ừ, đa tạ bằng hữu nhắc nhở, ta vẫn muốn biết vị trí hành cung của Xích Nguyệt tiền bối. Dương Khai kiên trì ý của mình.
- Loài người đều một dạng tự cuồng tự đại như ngươi vậy, cho nên ta mới không thích! Võ giả Yêu tộc hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nói: - Nói cho ngươi biết cũng được, nhưng không thể nói không cho ngươi biết, mang vật gì để đổi đi.
- Có thể!
Dương Khai gật đầu, thuận tay vẩy ra một bao thánh tinh. Võ giả Yêu tộc nhận lấy, mở ra nhìn một cái, đột nhiên mừng rỡ như điên, cả kinh kêu lên:
- Thánh tinh thượng phẩm! Một lời ra, rất nhiều võ giả Yêu tộc đều lộ ra thần sắc tham lam, nhìn một chút tới cái túi kia, lại nhìn nhìn Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường. Có pha lẫn ánh mắt không có hảo ý trong đó.
- Bây giờ có thể nói chưa? Dương Khai cười híp mắt nhìn đối phương.
- Ừ, loài người ngươi coi như thức thời, ta sẽ nói cho ngươi biết. Võ giả Yêu tộc trầm ngâm một phen, biểu lộ từ từ trở nên bình tĩnh lại, bắt đầu báo cho Dương Khai tin tức mà hắn cần. Chốc lát, Dương Khai cung tay về phía một nhóm võ giả này, dắt Hạ Ngưng Thường ung dung rời đi.
- Đại nhân, nhân loại này vừa nhìn rất nhiều của cải a, vì sao thả bọn họ đi? Một tên võ giả Yêu tộc thoạt nhìn tuổi tương đối nhỏ, tiến tới trước mặt người cầm đầu, hồ nghi hỏi thăm.
- Hừ, ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra hắn nhiều của cải sao? - Thế vì sao không giữ lại bọn họ? Nơi đây rừng núi hoang vắng, cho dù Xích Nguyệt đại nhân không cho chúng ta sát hại nhân loại, ở chỗ này làm cũng không có người biết được a.
- Ngu xuẩn! Thật sự phải động thủ, chết chỉ sợ cũng không phải hai người bọn họ, mà là chúng ta.
- Ách... Đại nhân, không đến nỗi như vậy chứ? Yêu tộc thanh niên có chút không tin.
- Không có gì không đến nỗi. Hắn nhiều của cải như thế, nhưng lúc đối mặt với chúng ta đông người như vậy, có từng toát ra nửa điểm tâm tình sợ hãi hay sao? Thậm chí ngay cả cô gái nhân loại bên cạnh hắn cũng không kinh hoảng chút nào, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hai người bọn họ căn bản không coi chúng ta vào đâu! Ngươi tên ngu xuẩn này chỉ có thấy hào quang của thánh tinh, lại sơ suất sự cường đại của bọn họ. Chính bởi vì nơi này là rừng núi hoang vắng, ta mới không dám tùy tiện động thủ, nếu không...
Nghe hắn vừa nói như vậy, Yêu tộc thanh niên không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, có chút lưu luyến nhìn Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường rời đi, thở dài nói:
- Cô gái kia vừa nhìn da mịn thịt mềm, nếu là có thể cắn một cái...
Võ giả trong Yêu tộc, trong đó có một phần là từ yêu thú hóa thân mà thành, cho nên còn vẫn duy trì thân là yêu thú, có thói quen ăn tươi nuốt sống. Bất quá tổng thể mà nói, số lượng võ giả như vậy không phải là rất nhiều, võ giả Yêu tộc, sinh ra chính là hình người, chỉ có điều còn cất giữ lại một chút dấu vết của yêu thú mà thôi.
Người thanh niên Yêu tộc này, vừa nhìn chính là do yêu thú hóa thân mà đến, cho nên hắn không có gì hứng thú với dung nhan giấu bên dưới hắc sa của Hạ Ngưng Thường, nhưng thật ra thèm nhỏ dãi vạn phần đối với da thịt trắng noãn cùng máu thịt trong suốt của nàng. Máu thịt của loài người, một mực rất rất ngon miệng, nhất là máu thịt của những cô gái Nhân tộc trẻ tuổi...
- Không cần phải nói nhảm nhiều, tiểu công tử của Thiên Nhãn đại nhân cũng đã ở trên đường, chúng ta cần thăm dò hành tung của hắn, sau đó truyền tin đi trở về, bên phía lĩnh chủ đại nhân sẽ phái người tới đón tiếp. Đây mới là nhiệm vụ chuyến này của chúng ta, không chấp nhận được nửa điểm sai sót. Võ giả Yêu tộc trầm giọng nói, tuy nhiên rất nhanh, giữa hai lông mày lại xông lên một tầng lờ mờ, âm thầm cắn răng nói:
- Lại không biết sẽ có bao nhiêu cô gái trên lãnh địa phải gặp thủ đoạn thâm độc của tiểu công tử này. Nghe bọn hắn nói đến tên tiểu công tử của Thiên Nhãn đại nhân, tất cả võ giả Yêu tộc đều câm như hến, tựa hồ bộ dáng rất kiêng kỵ đối với tên đó.
.. - Sư đệ, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Hạ Ngưng Thường đi sát phía sau Dương Khai, nhẹ giọng hỏi. - Đi tới thành trì gần nhất đi. Dương Khai thở dài một tiếng, tuy rằng hắn thực dễ dàng dò thăm được vị trí hành cung của Xích Nguyệt lĩnh chủ từ trong miệng của võ giả Yêu tộc đó, nhưng muốn đến bên ấy đi tìm Phiến Khinh La lại là không thể nào. Võ giả đó nói rất rõ ràng, không được gọi về, bất kỳ kẻ nào đều không được đến gần hành cung của lĩnh chủ đại nhân, nếu không giết không tha. Ngay cả Yêu tộc cũng không dám lấn tới, huống chi Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường còn là loài người.
Xích Nguyệt một trong 10 đại lĩnh chủ trên Đế Thần Tinh, ở trong hành cung đó, Dương Khai cho dù tự tin đi nữa, cũng không dám ở trước mặt bà ta lỗ mãng, người ta là cường giả Hư Vương Cảnh, nghe Bích Lạc nói, dường như còn là một vị Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Tùy tiện xông qua, nhất định là tìm đường chết! Phải nghĩ biện pháp thật tốt mới được, tốt nhất là có thể truyền tin tức miệng cho Phiến Khinh La, để nàng ra gặp mình. Dương Khai rơi vào trong trầm tư. Một ngày sau, hắn cùng Hạ Ngưng Thường đã tới trước một tòa thành trì của Yêu tộc.
Huy Nguyệt Thành, cùng thành trì mà Dương Khai trước đây thấy qua có chút bất đồng. Kiến trúc bên trong tòa thành trì này hiển lộ ra hết phong cách thô cuồng hào dã của Yêu tộc, cũng không tinh xảo, lại cho người một loại cảm giác tương đương tức giận. Bên trong thành trì dĩ nhiên không phải tất cả đều là Yêu tộc, cũng có thân ảnh của loài người ra vào. Xích Nguyệt lĩnh chủ làm trên điểm này so những lĩnh chủ khác đều phải xuất sắc. Đó chính là trên lãnh địa của nàng, bất kỳ Yêu tộc đều không được vô tội sát hại loài người. Tuy rằng loài người có địa vị thấp, nhưng loài người có ưu thế của mình, Xích Nguyệt chính là nhìn trúng loài người có ưu điểm, mới có thể cho họ không gian sinh tồn.
Chín vị lĩnh chủ khác, lại không nhìn xa trông rộng như nàng. Nhất là Cuồng Sư lĩnh chủ thích giết chóc nhất, trên một phần ba đất của lão, căn bản không thấy được dấu vết sinh tồn của loài người. Các huynh đệ dưới tay cũng tuân theo ý niệm của lĩnh chủ đại nhân, gặp được loài người lập tức trực tiếp giết chết, chia nhau mà ăn. Điều này đưa tới trên lãnh địa của lão, vốn là loài người tồn tại, đều đã chạy trốn tứ tán, rối rít tràn vào địa vực của Xích Nguyệt Lĩnh là nơi đối với nhân loại mà nói tương đối an toàn. Tổng thể mà nói, Huy Nguyệt Thành nhân yêu hai tộc ở chung hòa thuận, dĩ nhiên, địa vị của nhân loại thủy chung kém một bậc.