Nhưng giờ Thanh nào có thừa sức chiến đấu với Ma Thánh? Hắn tập trung toàn bộ lực lượng để phát triển, khóa hết cảm giác với bên ngoài, hiện tại Thanh thiêu đốt tinh hoa sinh mệnh tồn trữ mấy chục ngàn năm, một mình phong tỏa đường đi giữa hai giới.
– Ta chẳng qua là Vu Vương mà thôi, Mạc Đa đại nhân cứ phải ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu?
– Ha ha…
Mạc Đa cười khẽ, cười thật vô hại, nếu không phải biết thân phận của hắn, còn cho rằng người này hòa ái dễ gần, hết sức sáng sủa, hoàn toàn không giống Ma tộc cả người tràn ngập ma khí.
– Ngươi tuyệt đối không yếu.
Dương Khai bĩu môi:
– Cũng không mạnh bằng các ngươi, ngươi có chiến trường của ngươi, ta có chiến trường của ta, mọi người tự chơi riêng, không can thiệp nhau, được chứ?
Mạc Đa lộ ra vẻ khó xử:
– Chỉ sợ không được, cái cây lớn của các ngươi có vẻ cổ quái, nếu thật để nó tiếp tục phát triển, chỉ sợ chúng ta không thể kết nối với Ma Vực, cho nên ta phải phá hủy nó mới được. Thật có lỗi.
Dương Khai nghe lời hắn, mặt ngoài không có gì, nhưng trong lòng lại mừng rỡ.
Bởi vì lời của Mạc Đa vô ý lộ ra tin tức, làm hắn biết được Thanh thật sự có năng lực phong tỏa giới đạo, điều kiện là mình có thể tạo cơhội cho hắn tiếp tục phát triển.
– Ôi! Dương Khai thở dài, bất đắc dĩ nói: – Ta hiểu được ý của đại nhân! Com
Mạc Đa vẫn mỉm cười, gật đầu: – Chuẩn bị chết rồi chứ? Dừng một chút, hắn nói:
– Thật ra ngươi cũng có thể đầu phục ta, như vậy chúng ta không cần đánh. N
Dương Khai nghiêm nghị nói:
– Đại nhân cất nhắc, Vụ Ngưu xin nhận, nhưng mà… Vụ Ngưu ta sinh là người Man tộc, chết là quỷ Man tộc, kiên quyết không có khả năng đầu phục Ma tộc.
Lời này để cho người Vu Ngưu Bộ nghe, càng thêm tự hào, nhìn Dương Khai càng thêm cung kính.
Mạc Đa nhún vai nói:
– Vậy không còn cách nấo. Được rồi, không nói nhiều, ta muốn giết ngươi.
Hắn nói chuyện nhẹ nhàng, giống như đồ tể đối mặt dê con.
Dứt lời, liền đưa tay chụp lấy Dương Khai.
Chiều này không có gì lạ, nhưng dưới bàn tay, lại làm pháp tắc thiên địa rung động, Dương Khai chợt sinh ra ảo giác không gian xung quanh bị giam cầm, bản thân như lọt vào vũng bùn, cảng giãy giụa càng chìm sâu.
Ma Thánh, Vụ Thánh, đều là tồn tại cấp bậc Đại Đế, tầng thứ này, giơ tay nhấc chân đều thầm hợp chỉ lý thiên địa, đại đạo pháp tắc, cho nên công kích càng bình thường lại càng ẩn chứa huyền bí sâu vô cùng.
Trên người Dương Khai, lực lượng pháp tắc không gian trào ra, người lóe lên liền biến mất.
Chỗ hắn đứng phát ra tiếng vang kỳ dị, giống như có thứ gì bị đánh vỡ, mọi người nhìn thấy rõ ràng, hư không bên đó có dấu hiệu sụp đổ.
Mạc Đa nghiêng đầu nhìn sang một bên, trong ánh mắt lóe lên hứng thú:
– Thần thông không gian, quả nhiên tuyệt diệu. Ta càng không nỡ giết người. Nếu Đại Ma Thần được người hỗ trợ, phá vỡ giới cạo những đại thế giới khác sẽ càng thoải mái hơn, nói không chừng có thể để bản thân hắn phủ xuống hoàn toàn.
– Không nỡ giết, vậy thì đừng ra tay. Dương Khai lau mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười đùa:
– Mọi người đứng đầy tâm sự thì thật hay, chuyện trên chiến trường giao cho người khác giải quyết.
Mạc Đa lắc đầu nói:
– Nhiệm vụ của ta là giết người hoặc bắt người, cho nên chỉ sợ không thể tiếp tục nói chuyện nữa.
Nói rồi, hắn bấm tay bắn ra, một đạo năng lượng đen thui bắn về phía Dương Khai.
Dương Khai dùng Nguyệt Nhận đón đỡ, va chạm giữa không trung, hai đạo công kích tan thành mây khói.
Dương Khai nhướng mày:
– Thực lực của đại nhân dường như không đúng, đang nương tay với ta sao?
– Ha ha…
Mạc Đa mỉm cười, tay vẫn không ngừng, ma khí tuôn trào, một lưỡi đao ma khí to lớn chém về phía Dương Khai, không chút báo hiệu, vừa nói:
– Đây là toàn bộ lực lượng của ta, không hề nương tay gì cả.
Dương Khai nhíu mày, bản năng không muốn tin, nhưng luôn cảm thấy Mạc Đa không nói dối. Hiện tại hắn bày ra lực lượng dù mạnh, nhưng theo Dương Khai thấy thì còn không mạnh đến mức không thể đổi phó.
Hiện tại, lực lượng của hắn không khác mấy khi mới phủ xuống.
2 năm trước Mạc Đa vừa đến thế giới này, bởi vì đi qua giới đạo, cho nên trả giá đắt, thực lực bị cắt giảm mạnh, để cho Dương Khai thi triển thần thông không gian trốn khỏi tay hắn.
2 năm qua, thực lực của Mạc Đa lẽ ra phải khôi phục đỉnh cao mới phải, nhưng thực tế hắn biểu hiện không khác 2 năm trước, khác biệt duy nhất là không có cảm giác suy yếu.
Lực lượng Ma Thánh tuyệt đối không phải vậy, Dương Khai thầm chú ý.
Thị triển thuấn di, tránh né công kích của Mạc Đa.
Nhưng lúc này, trong mắt Mạc Đa lóe lên tia sáng, nhìn vào hư không vô tận.
Hắn lập tức nắm được bóng dáng Dương Khai, thần thông khônggian không phải làm gì cũng được, dù thi triển có thể đưa bản thân vào hư không bỏ chạy, nhưng ở trước mặt cường giả thì vẫn có quy luật.
Mạc Đa chính là cường giả như thế, hắn đưa tay chỉ vào trong hư không.
Xẹt một cái, hư không như bị xé ra, Dương Khai lảo đảo xuất hiện.
Đồng thời, một cái lưới đen xuất hiện bao phủ hư không, muốn bao trùm Dương Khai.
Dương Khai biến sắc, vung tay đánh ra Tuế Nguyệt Như Toa Ân vềphía trước, lực lượng trào ra.
Am ầm, tấm lưới đen bị ngăn cản, nháy mắt Dương Khai thừa cơ chạy ra, tránh khỏi bao phủ, đứng vững lại, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Mạc Đa ra tay hai lần, lại không có chút hiệu quả, bất đắc dĩ than thơ:
– 5 phần lực lượng, hình như thật không đủ.
2
– 5 phần? Dương Khai trừng mắt, tức điên lên:
– Không phải người vừa nói đây là toàn bộ lực lượng của ngươi, giờ lại nói là 5 phần? Câu nào mới là thật?
Mạc Đa nhàn nhạt nói: – Toàn bộ lã thật.
Hắn giơ tay, vẫy hướng khác.
Dương Khai còn cho rằng hắn thi triển bí thuật thần thông gì, tràn đầy đề phòng, nhưng Mạc Đa vẫy tay lại không thấy có dấu hiệu công kích, mà một đạo hào quang màu đen bay tới, nhập vào người Mạc Đa.
Mạc Đa vốn đã mạnh đến mức Dương Khai phải đau đầu, khí thế lại chợt tăng vọt, lực lượng tăng mạnh làm tâm tính của hắn cũng thay đổi, vẻ mặt luôn cười có thêm một phần dữ tợn, cười khẽ nói:
– Bây giờ là 7 phần!
Dương Khai nghiến răng: – Ngươi là phần thân?
Mạc Đa nói: – Ta chính là ta, không phân chủ thứ, bên kia cũng là ta!
Bên kia, dĩ nhiên là chiến trường của Thánh giá.
Dương Khai thế mới hiểu, không phải Vu Thánh Man tộc sơ suất thả đến đây, Mạc Đa còn ở bên kia đại chiến với các Vu Thánh, đây chỉ là một phân thân mà thôi.
Phần thân này rõ ràng là thủ đoạn khẩn cấp của Ma tộc, sự thật chứng minh thủ đoạn này có hiệu quả rất lớn. Nếu không có Mạc Đa cản trở, Trường Thanh Thần Thụ sẽ không hề chịu quấy nhiễu, nhưng cũng vì Mạc Đa đột nhiên xuất hiện, làm Dương Khai buộc phải cẩn thận khắp chốn, đi trên băng mỏng,
12
Càng làm Dương Khai khó xử, chính là Mạc Đa có thể tự do chuyển đổi phân chia lực lượng giữa chủ thân và phân thân.
5 phần lực lượng, hắn không ngăn cản được Dương Khai thuấn dị, cho nên hắn bất đắc dĩ phải dùng 7 phần. Lực lượng bên này mạnh lên, vậy bên kia cũng sẽ yếu đi.
0
– Ta biết người có ý gì. Mạc Đa tùy ý nói.
– Không phải là kéo dài thời gian với ta, cho cây to này phong tỏa lối đi hai giới. Nhưng hiện tại ngươi không có cơ hội này, bởi vì, ngươi đã không còn là… đối thủ với ta!
Một chữ cuối cùng vừa dứt, Mạc Đa đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai, một tay đâm vào ngực hắn.
Sắc mặt Dương Khai đại biến, trong mắt rõ ràng còn giữ lại hình bóng Mạc Đa, không ngờ công kích của hắn đã tới gần gang tấc.
Trong hốt hoảng, bản năng thi triển ra thần thông không gian, nhưng hoảng sợ phát hiện không gian xung quanh vững chắc, không thể động đậy.
Khóe miệng Mạc Đa toát ra nụ cười hung ác, bàn tay ma khí tuôn trào xuyên qua ngực Dương Khai.
Không có máu tươi phun ra như tưởng tượng, càng không có cảm giác va chạm, Mạc Đa nhướng mày, mới phát hiện thân thể Dương Khaihóa thành hư ảnh mờ đi, tay của hắn xuyên thẳng qua hư ảnh này.
Dương Khai vẻ mặt dữ tợn, giống như chịu đau đớn, thân thể mờ đến sắp dụng nhập không khí nhảy ra sau, thoát khỏi khống chế của Mạc Đa.
Thân thể tái lập lại, Dương Khai giống như bị trọng thương, há miệng phun máu. . ngôn tình tổng tài
Lấy ra năm đan dược, nhét vào miệng, cả người Dương Khai toát mồ hội như thác.
– Đây cũng là thần thông không gian?
Mạc Đa nhíu mày, một chiêu chí mạng chắc chắc, không ngờ lại bị Vu Ngưu hóa giải bằng phương thức không thể hiểu nổi. Dù nhìn đối phương bị thương không nhẹ, nhưng còn kém xa kết cục hắn muốn.
Đây là điều rất ít gặp.
– Thần thông không gian không chỉ có mỗi thuấn di mà thôi.
Dương Khai nuốt vào đan dược, rất sẵn lòng nói chuyện với Mạc Đa lâu hơn, tranh thủ thời gian khôi phục.
– Một chiều vừa rồi, ta gọi là Hư Vô.
– Tự đày bản thân vào hư không, từ đó tránh được công kích mạnh mē.
Ánh mắt Mạc Đa sáng ngời, khen ngợi: – Thần thông thật khá.
Dương Khai nói:
– Nhưng lực lượng của người quá mạnh, dù phần lớn lực lượng không tạo ra tác dụng, nhưng vẫn có một phần đánh vỡ hư không truyền tới người ta, ta suýt bị người đánh chết.
– Thì ra thế!
Mạc Đa bừng tỉnh, lộ ra vẻ suy nghĩ:
– Xem ra, muốn giết người thật là không dễ dàng!
________________