Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thanh Ti nhìn hắn, vừa kiêng kỵ vừa oán hận, nghĩ tới chỗ ủy khuất, khóe miệng nàng xụ xuống, đặt mông ngồi dưới đất nổi cơn tam bành: - Ngươi hỗn đản này, táng tận thiên lương, không bằng heo chó, ta nguyền rủa ngươi chết xuống địa ngục, trọn đời không được siêu sinh...

Dương Khai nghe nói sắc mặt đen xuống.

Đợi một hồi lâu, thấy nàng còn không có ý muốn dừng lại, lúc này Dương Khai mới nổi giận quát một tiếng: - Đủ rồi!

Hoa Thanh Ti giật mình ngừng lại, nhưng không nhịn được nghẹn ngào, vai run run...

- Đường đường là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà mở miệng nói bẩn như vậy, còn thể thống gì! Dương Khai khiển trách.

Hoa Thanh Ti ủy khuất nói: - Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ... Đánh... đánh thì đánh không lại ngươi, còn không cho ta mắng chửi người ư?

- Cô nương ngoan ngoãn nghe lời, đương nhiên ta sẽ không hành hạ cô nương nữa! Dương Khai hừ lạnh nói.

Hoa Thanh Ti gật gật đầu, ngoài miệng nói: - Ta nghe lời, ta nghe lời, ta là nghe lời nhất! Khi nói chuyện, nàng đưa tay lau khóe mắt, hướng về phía Dương Khai nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

- Sớm nên như thế! Dương Khai hừ một tiếng, nói.

Trầm ngâm một hồi, hắn mới chậm rãi bước tới trước mặt Hoa Thanh Ti, đưa một tay cho nàng.

Hoa Thanh Ti theo bản năng rụt ra sau một cái, dường như rất sợ hãi... nhưng thấy Dương Khai cũng không ác ý, liền mím đôi môi đỏ mọng, lấy can đảm vươn tay, để mặc cho Dương Khai kéo nàng lên.


- Đi theo ta! Dương Khai vừa nói vừa thúc dục lực lượng, mang theo Hoa Thanh Ti thuấn di một cái.

Trước mắt chỉ hoa một cái, chờ đến lúc Hoa Thanh Ti lấy lại tinh thần, hai người đã tới trong một lầu trúc.

Lầu trúc đơn sơ, lại thanh nhã tinh khiết.

- Nơi này còn có loại kiến trúc này sao? Hoa Thanh Ti kinh ngạc nghi hoặc, nói: - Chẳng lẽ có người ở nơi này?

- Trước kia thì có! Dương Khai lạnh nhạt đáp.

Nhiều năm trước, hắn từ Thông Huyền đại lục mang các thân bằng bạn hữu của mình tới U Ám Tinh, trong Tiểu Huyền Giới này đã chứa hơn trăm ngàn người.

Trong này tự nhiên lưu lại không ít nhà ở.

- Ngồi đi! Dương Khai đưa tay ra hiệu nói, tự mình cũng ngồi xuống.

Hoa Thanh Ti do dự một hồi, cũng ngồi xuống đối diện Dương Khai.

- Ta hỏi cô nương mấy vấn đề, hãy thành thật trả lời! Đợi nàng ngồi xuống, Dương Khai mới mở miệng nói.

Hoa Thanh Ti gật gật đầu.

- Cô nương ở Phong Lâm Thành, là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Hàn Lãnh phải không? Dương Khai hỏi.

Hoa Thanh Ti do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói: - Đúng!

- Cớ gì? Dương Khai nhìn nàng hỏi.

Hoa Thanh Ti cân nhắc tìm từ một chút, lúc này mới nói: - Hàn Lãnh sư đệ là khí đồ của gia sư. Năm đó lúc Hàn sư đệ trốn ra Tinh Thần Cung, dường như lấy trộm của gia sư một kiện bảo vật! Lần này đi ta ra tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Hàn sư đệ, mục đích chủ yếu nhất là tìm lại vật kia!

- Là vật gì?

- Cụ thể là vật gì, gia sư cũng không có nói rõ, chỉ nói cho ta là một tấm lệnh bài!

- Lệnh bài? Dương Khai nhướn mày lập lại. Bất quá rất nhanh như là nhớ ra gì đó, từ trong nhẫn không gian lấy ra một tấm lệnh bài cổ quái, đưa tới trước mặt Hoa Thanh Ti, hỏi: - Là cái này ư?

Lệnh bài lớn chừng bàn tay, chất liệu đặc biệt, không phải kim loại không phải gỗ, trên mặt có một chữ Long, sau lưng lại khắc rõ một cái đồ án Chân Long bay lượn trên trời cao.

Lệnh bài dĩ nhiên là Dương Khai lục soát được từ trong nhẫn không gian của Hàn Lãnh, chỉ là lúc đó Dương Khai cũng không biết lệnh bài kia rốt cuộc có tác dụng gì, cho nên đặt ở trong nhẫn không gian không để ý đến.

Giờ này lại nghe Hoa Thanh Ti nói nàng chính là phụng mệnh sư phụ, vì lệnh bài kia mà đến.

Lập tức Dương Khai ý thức được, chỉ sợ lệnh bài này không phải vật tầm thường!

Hoa Thanh Ti là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vậy sư phó của nàng tối thiểu cũng là một vị cường giả cấp bậc Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, vật có thể để cho cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh nhớ mãi không quên, nhất định là có giá trị.

- Đây là tìm được từ trong nhẫn không gian của Hàn Lãnh sư đệ ư?

Hoa Thanh Ti hỏi.

- Không sai!

- Nếu như trong nhẫn của Hàn Lãnh sư đệ không có lệnh bài nào khác, vậy thì nó hẳn là mục tiêu nhiệm vụ của ta! Hoa Thanh Ti nhìn lệnh bài kia lộ vẻ mặt cổ quái.

- Nhận được đây là thứ gì không? Lúc Dương Khai hỏi câu này, một mực nhìn biến hóa trên mặt của nàng.

Hoa Thanh Ti đầu tiên là lắc lắc đầu, nhưng lại duỗi tay cầm lên tấm lệnh bài kia, cẩn thận lật qua lại xem hồi lâu, trong mắt từ từ biến hóa, thật lâu, nàng mới chấn động mạnh thân thể mềm mại, đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn kinh hô một tiếng.

- Nói xem! Dương Khai không nhịn được thúc giục.

- Nếu như ta không có đoán sai... Đây hẳn là Long Đảo Lệnh đại danh đỉnh đỉnh! Hoa Thanh Ti cả kinh kêu lên.

- Long Đảo Lệnh? Dương Khai nhướn mày hỏi: - Đó là vật gì?

- Đại nhân chưa từng nghe nói ư? Hoa Thanh Ti đầy mặt kinh ngạc nhìn Dương Khai, dường như rất là ngạc nhiên ngay cả tồn tại như Long Đảo Lệnh này mà hắn đều không có nghe nghe qua, quả thật kiến thức cũng quá nông cạn đi!

Bất quá vừa thấy sắc mặt của Dương Khai, lời nói chế nhạo đến bên miệng lại vội vàng nuốt xuống bụng.

Nàng thận trọng hỏi: - Không biết đại nhân có từng nghe nói về Long Đảo...

- Long Đảo? Chẳng lẽ trên đó có Chân Long? Dương Khai không đáp hỏi ngược lại, ngay sau đó lại cười hắc hắc: - Ta nói đùa!

Hoa Thanh Ti lại lộ sắc mặt căng thẳng, rất nghiêm túc.

- Long Đảo... sẽ không thực sự có Chân Long ở trên đó chứ? Dương Khai hỏi thử dò xét.

Hoa Thanh Ti gật gật đầu.

- Hoang đường? Dương Khai trợn trắng mắt.

Chân Long chính là một trong tồn tại cường đại nhất trong thánh linh thượng cổ. Tồn tại như Chân Long, Thiên Phượng, hẳn chỉ tồn tại trong truyền thuyết và trong điển tịch cổ xưa, căn bản không nên còn sống trên thế gian.

Hoa Thanh Ti khuôn mặt đỏ lên, lườm Dương Khai một cái, nói: - Nếu Long Đảo là thật sự tồn tại, thì quả thật có Chân Long, hơn nữa... không chỉ một con!

Dương Khai khóe miệng co giật một cái, không biết nên nói cái gì cho phải.

Hoa Thanh Ti nói tiếp: - Tục truyền, Long Đảo là một lực lượng thần bí nhất, cũng là một lực lượng cường đại nhất trên Tinh Giới. Bởi vì trên Long Đảo có rất nhiều hậu duệ của Chân Long, thậm chí còn có rồng thượng cổ, rồng viễn cổ... Đó là tồn tại ngay cả 10 vị Đế Tôn đều phải kiêng kỵ. Bất quá Long Đảo rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không, đám người chúng ta cũng không biết, chỉ có các võ giả thực lực cường đại nhất kia mới có thể tiếp xúc được bí mật bực này, cũng chỉ có họ mới có thể tìm được con đường đi tới Long Đảo!

- Long Đảo Lệnh, chính là truyền tới từ Long Đảo! Hoa Thanh Ti nói tiếp: - Người cầm lệnh bài này có thể đi tới Long Đảo, vô điều kiện thỉnh cầu Long tộc làm một chuyện trong phạm vi Long tộc có thể thứa nhận! Tỷ như ta, nếu ta cầm Long Đảo Lệnh này đi Long Đảo, thì hoàn toàn có thể nhờ Long tộc thi triển Chân Long Lực, giúp ta tấn thăng Đế Tôn Cảnh, mà còn không chỉ một tầng cảnh...

Nói đến đây, trong đôi mắt đẹp của Hoa Thanh Ti tràn đầy ý hướng tới, tay đang cầm Long Đảo Lệnh càng thêm dùng sức, hít thở đều có chút dồn dập!

Dương Khai phất tay một cái, Long Đảo Lệnh liền bay trở về lòng bàn tay hắn, liếc nhìn Hoa Thanh Ti một cái, lạnh nhạt nói: - Nói tiếp đi!

Hoa Thanh Ti cười ngượng ngùng, thu lại vẻ cuồng nhiệt trên mặt, nói: - Từ xưa đến nay, Long Đảo Lệnh chỉ lưu truyền ra năm tấm mà thôi! Mà từ rất lâu trong truyền thuyết, có ba tấm trong đó đã được sử dụng. Mà ba tấm Long Đảo Lệnh sử dụng đó, đã làm cho cả Tinh Giới đều chấn động!

Khi nói chuyện, nàng dựng lên một ngón tay, thuộc như lòng bàn tay nói: - Một tấm, tám vạn năm trước, Huyền Sương Môn một tông môn đứng hàng thứ hai ở Bắc Vực trong một đêm bị diệt sạch tận gốc, mấy trăm ngàn đệ tử trong tông không một người nào may mắn thoát khỏi, thậm chí bao gồm tất cả cường giả Đế Tôn Cảnh! Nghe nói cho tới bây giờ, trong di tích Huyền Sương Môn, đều có lưu lại một chút lực lượng của long tức, rất nhiều võ giả thích đi tới đó tìm cơ duyên!

- Tấm thứ hai, năm vạn năm trước, cũng không biết là người nào to gan lớn mật chọc giận thánh linh Thạch Hỏa, kết quả Thạch Hỏa dưới cơn nóng giận, quấy rối toàn bộ Nam Vực long trời lỡ đất, vô số sinh linh tử vong, nhiều tông môn gia tộc bị hủy diệt. Lúc đó thậm chí có 10 vị Đế Tôn tự mình ra tay, cũng không thể ngăn cản Thạch Hỏa cuồng bạo giết chóc, cuối cùng vẫn là Long Đảo ra mặt, làm Thạch Hỏa sợ hãi lui đi... Nếu không Nam Vực nhất định sinh linh đồ thán!

- Tấm thứ ba, ba vạn năm trước, lúc đó cái chết của Phệ Thiên Đại Đế thực lực đứng đầu nhất Nhân tộc, nghe nói cũng có bóng dáng Long tộc nhúng tay, trận chiến ấy thiên địa vỡ nát, tinh tú lệch vị trí, pháp tắc đảo điên...

- Phệ Thiên Đại Đế là bị Long tộc giết ư? Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang Hoa Thanh Ti, nghi hoặc hỏi.

Hoa Thanh Ti thè lưỡi: - Chỉ là truyền thuyết, ta cũng không biết là thật hay giả, nhưng nghĩ đến cũng rất có khả năng. Dù sao lúc đó Phệ Thiên Đại Đế là cường giả lợi hại nhất của Nhân tộc, mặc dù những người khác liên thủ cũng không nhất định có thể đánh chết ông ấy, Long tộc nhúng tay trong đó cũng là có đạo lý!

Nói đến đây, nàng nghi hoặc nhìn Dương Khai hỏi:

- Đại nhân cũng đã nghe nói qua Phệ Thiên Đại Đế?

- Cô nương thật xem ta là kẻ quê mùa ư? Dương Khai lườm nàng.

Hoa Thanh Ti ngượng ngùng cười, nói: - Dù sao ba chuyện đại sự này nghe nói đều có quan hệ với sử dụng Long Đảo Lệnh. Nếu như vật này đúng là Long Đảo Lệnh, vậy đại nhân... phải có kế hoạch sử dụng thật tốt, nó chính là bảo vật vô giá!

- Cô nương quan tâm như vậy làm gì? Dương Khai hừ lạnh nói.

Hoa Thanh Ti bất mãn ngập ngừng nói: - Quan tâm một chút cũng không được sao?

- Cô nương xác định đây là Long Đảo Lệnh? Dương Khai hỏi.

Hoa Thanh Ti lắc lắc đầu: - Ta cũng chưa từng thấy qua hình dạng thật sự của Long Đảo Lệnh, nhưng xem hoa văn cùng chất liệu của nó, hẳn là có khả năng rất lớn. Nếu đại nhân không yên tâm, không bằng tìm một người học thức uyên bác hỏi thăm xem sao, nói không chừng có thể nhận được chút ít đầu mối!

- Long Đảo có phải thật sự tồn tại hay không, mặc dù tồn tại thì ở vị trí nào đều không rõ lắm, bây giờ suy nghĩ tới Long Đảo Lệnh còn hơi sớm! Dương Khai nói xong, lại thu cất lệnh bài kia.

Bất quá trong lòng hắn thật ra có một nhân tuyển có thể thăm dò một chút, nói không chừng thật sự có thể biết được tin tức chuẩn xác.


- Đại nhân... Hoa Thanh Ti vân vê tà áo, bộ dáng dường như đứng ngồi không yên, nhìn Dương Khai ngập ngừng ấp úng nói: - Những gì nên nói ta đều nói... đại nhân xem...


- Chớ hòng mơ tưởng! Dương Khai không chờ nàng nói hết liền nói từ chối.


- Vậy chẳng lẽ đại nhân muốn nhốt ta cả đời ở chỗ này? Hoa Thanh Ti buồn bực nói: - Ta là đến từ Tinh Thần Cung đấy, phụng mệnh gia sư tìm Hàn sư đệ lấy lại di vật, nếu thời gian lâu không trở về phục mệnh, khẳng định gia sư sẽ tự mình đi tìm... nói không chừng sẽ truy xét được trên người đại nhân!


Nói đến đây, nàng gật đầu thật mạnh, khẳng định nói: - Nhất định sẽ truy xét được tới đại nhân, đại nhân cũng không muốn bị gia sư để mắt tới chứ? Ông ấy là tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh! Đại nhân mau thả ta ra, mọi người đều vui mừng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK