Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khang chưởng quỹ, Đoàn mỗ khi nào đắc tội ngươi? Đoàn Nguyên Sơn gương mặt mờ mịt nhìn Khang Tư Nhiên.

Nói tới, lão cùng Khang Tư Nhiên trước nay tuy rằng không có tình nghĩa gì, nhưng cũng có nhiều qua lại, dù sao Khang Tư Nhiên coi như là người của Tử Nguyên Thương Hội, lai lịch không nhỏ, ngay cả thực lực không cao lắm, cũng không phải Đoàn Nguyên Sơn có thể xem thường.

Nhưng từ khi Khang Tư Nhiên tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh, Đoàn Nguyên Sơn liền phát hiện thái độ của hắn đối với mình trở nên rất xem thường, nhất là sau khi nghe nói Dương Khai xảy ra chuyện, thái độ đó lại rất ác liệt.

Điều này làm cho Đoàn Nguyên Sơn không hiểu được, đồng thời cũng thầm bực tức, cảm thấy Khang Tư Nhiên vừa cường đại liền không coi ai ra gì.

Thời khắc này trước mặt Dương Khai bị Khang Tư Nhiên khinh bỉ như vậy, đương nhiên Đoàn Nguyên Sơn không thể nhẫn nhịn, trong lời nói đã lộ ra ý tức giận.

- Đoàn thành chủ nói đùa, Khang mỗ có tài đức gì, có chỗ nào có thể để thành chủ đại nhân đắc tội? Khang Tư Nhiên nói nghe không bình thường.

- Ngươi... Đoàn Nguyên Sơn giận dữ.

Lão dù gì cũng là một thành chủ, Khang Tư Nhiên không nể tình còn chưa tính, trong lời nói ngấm ngầm chế nhạo châm chọc, bất cứ người nào trên mặt cũng khó nhìn.

- Hai vị đều ít nói mấy câu đi! Dương Khai vừa nghĩ trong lòng, liền biết vì sao bỗng nhiên Khang Tư Nhiên châm chích Đoàn Nguyên Sơn như vậy, nhìn hắn cười nói: - Tình huống lúc đó, quả thật Đoàn thành chủ không thể ra sức, thành chủ có thể tự giữ mình nhanh chóng rời đi chính là hành động bất đắc dĩ, sai không ở trên người thành chủ đại nhân!

- Còn là Dương lão đệ hiểu chuyện! Đoàn Nguyên Sơn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn.

- Vậy sao? Khang Tư Nhiên nhíu mày, liếc nhìn Dương Khai một cái, lúc này mới hướng về phía Đoàn Nguyên Sơn ôm quyền nói: - Nếu Dương huynh nói như vậy thì Khang mỗ xin lỗi thành chủ đại nhân, là Khang mỗ lỗ mãng hy vọng thành chủ đại nhân không lấy làm phiền lòng!


Đoàn Nguyên Sơn đổi sắc mặt hòa hoãn, nói: - Khang huynh khách sáo rồi!

Trong miệng nói như vậy, đồng thời trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì Khang Tư Nhiên thay đổi thái độ, chính là công lao một câu nói của Dương Khai mà thôi, nhìn xu thế kia, Khang Tư Nhiên như có điểm như thiên lôi, Dương Khai sai đâu đánh đó.

Bằng không hắn là một Đạo Nguyên Cảnh xuất thân từ Tử Nguyên Thương Hội, căn bản không cần thiết tự nhận yếu thế nói xin lỗi mình.

"Giữa hai người này... xem ra không chỉ là quan hệ tốt đơn giản như vậy đâu!" Trong lòng Đoàn Nguyên Sơn hiểu lầm không chừng, đích thực không biết Dương Khai có bản lãnh gì lại làm cho Khang Tư Nhiên cảnh giới ngang hàng mà nghe lời như vậy.

- Đoàn thành chủ, Trang Bàn đâu rồi? Dương Khai bỗng nhiên sắc mặt âm trầm hỏi một câu.

Nếu nói là đầu têu gây họa, không nhất định là Trang Bàn, nhưng hắn tuyệt đối có can hệ lớn lao. Nếu không vì người này quá sợ chết, là người thứ nhất bị hoảng sợ vỡ mật bỏ chạy, thì Huyền Vũ Thất Tiệt Trận cũng không đến mức lập tức liền sụp đổ, với tình huống lúc đó, mọi người ít nhiều có thể chi trì một đoạn thời gian.

Tần Triêu Dương sẽ không bị thương; Đỗ Lập Thân sẽ không chết thảm tại chỗ... Về phần Dương Khai có thể hay không bị ma niệm ăn mòn, ma khí quấn thân, thì đúng là không nói chính xác.

Hơn nữa giữa Dương Khai cùng Trang Bàn vốn có chút hiềm khích từ trước, đối với biểu hiện hành động quá sợ chết của hắn, đương nhiên Dương Khai căm ghét đến tận xương tủy.

- Không biết tung tích! Đoàn Nguyên Sơn trầm mặt đáp: - Chuyện này là Đoàn mỗ không biết dùng người, nếu sớm biết Trang Bàn tham sống sợ chết như thế, bổn thành chủ nói thế nào cũng sẽ không để hắn làm một thành viên kết trận, suýt nữa hại mọi người!

Dừng một chút, lão lại nói: - Sau khi Trang Bàn bỏ chạy cũng không có trở về Phong Lâm Thành. Tuy nhiên với tu vi của hắn, hẳn là bị ma khí ăn mòn rồi, nhưng xem theo tình huống xảy ra sau này, hắn cũng không có chết, chỉ là không biết trốn ở địa phương nào rồi!

- Đừng để ta gặp được hắn, nếu không sẽ làm cho hắn hối hận sinh ra trên đời này! Khang Tư Nhiên hừ lạnh một tiếng, sát niệm như nước thủy triều.

Đoàn Nguyên Sơn nhìn hắn một cái quái lạ, lại nhìn Dương Khai nói: - Đúng rồi Dương huynh đệ! Ngày đó... sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nghe lão hỏi như vậy, Mạc Tiểu Thất cùng Khang Tư Nhiên cũng vội nhìn lại đây, bộ dáng rất là tò mò.

Dương Khai cười khổ nói: - Cái này ta cũng không rõ lắm, lúc đó ta bị ma khí ăn mòn, thần thức hỗn loạn, chỉ cảm thấy một mảng đen tối, đợi đến lúc tỉnh lại, hết thảy đã ổn định rồi!

Hắn sớm đã dự liệu sẽ có người hỏi thăm chuyện này, cho nên trong lòng cũng chuẩn bị trước đáp án.

Khi nói chuyện, hắn làm ra vẻ nghi hoặc nói: - Bất quá lúc đó ta mơ hồ cảm thấy có mấy dao động lực lượng kinh người, nhưng không biết là thật hay giả!

Đoàn Nguyên Sơn tiếp lời nói: - Dương lão đệ cảm giác không sai, là Trần Văn Hạo Trần đại nhân của Thiên Vũ Thánh Địa cùng cường giả của hai đại tông môn khác đến chỗ này, dường như đại chiến một phen với ai đó ở ngoài thành!

- Hả? Dương Khai lộ ra sắc mặt kinh dị: - Vậy ba vị đại nhân giờ này ở đâu, họ có nói gì không?

Đoàn Nguyên Sơn ngượng ngùng nói: - Họ cũng không có tới Phong Lâm Thành, sau trận chiến ấy liền không biết tung tích!

Thân là thành chủ Phong Lâm Thành, nói đến chuyện này cũng thật ngượng ngùng: người ta đều tới đại chiến trên địa bàn của mình, nhưng không có gặp mặt mình, cũng không có nói gì, hiển nhiên là không xem mình vào đâu.

Bất quá lão chỉ là một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đương nhiên không dám chỉ trích các nhân vật Đế Tôn Cảnh kia.

- Nói như vậy, là ba vị đại nhân đó trừ đuổi ma khí? Dương Khai nghiêm nghị nói: - Ba vị đại nhân quả nhiên bản lãnh thông thiên, thực lực kinh người, thành công liền lui đi cũng không làm phiền người... thật là khiến người ta bội phục mà!

Đoàn Nguyên Sơn sắc mặt cũng nghiêm lại, nói: - Phong Lâm Thành ta giải trừ kiếp nạn này, quả thật phải cảm tạ ba vị đại nhân kia!

Ngay cả Khang Tư Nhiên và Mạc Tiểu Thất cũng đều tỏ vẻ đồng ý. Hiển nhiên cảm thấy ma khí sở dĩ đột nhiên biến mất không thấy, tất cả đều là công lao của ba vị Đế Tôn Cảnh kia, không có nửa điểm quan hệ với người khác.

Dương Khai vui mừng nhìn thấy kết quả như thế, tự nhiên sẽ không đi bóc trần sự việc.

- À... Đoàn mỗ tới đây, một là đến thăm Dương lão đệ; hai là... cũng muốn hỏi một một chút: Dương lão đệ có nguyện ý ở lại luôn Phong Lâm Thành ta hay không?

- Ở lại luôn? Dương Khai nhướn mày lập lại.

- Không sai! Đoàn Nguyên Sơn gật gật đầu: - Theo ta được biết, Dương lão đệ cũng không xuất thân từ tông môn thế lực nào thì phải? Dường như cũng không thuộc về gia tộc nào? Nếu Dương lão đệ nguyện ý ở lại Phong Lâm Thành, Đoàn mỗ nguyện tặng ngươi chức phó thành chủ. Dương lão đệ cũng biết, Trang Bàn vốn là phó thành chủ, nhưng hắn lại bỏ chạy, Phong Lâm Thành ta giờ này vừa lúc có một chỗ trống chức phó thành chủ, hơn nữa, với thực lực của Dương lão đệ cũng đủ để đảm nhiệm!

Sau khi nói xong, Đoàn Nguyên Sơn có chút mong đợi nhìn Dương Khai, dường như là muốn nghe hắn đáp ứng.

- Cái này... Dương Khai không khỏi lộ vẻ mặt khó xử. Thời điểm mọi người cùng chung sức phòng thủ Phong Lâm Thành, Dương Khai từ miệng Tần Triêu Dương đã nghe qua tin tức này, nói là Đoàn Nguyên Sơn có ý muốn để Dương Khai trở thành vị phó thành chủ thứ ba của Phong Lâm Thành.

Lúc đó Dương Khai trả lời cũng là ba phải thế nào cũng được, không nghĩ tới giờ này Đoàn Nguyên Sơn lại đích thân chạy tới, ngay mặt hỏi về vấn đề này.

- Dương huynh không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng có lúc rồng bay trên trời cao, Phong Lâm Thành nho nhỏ như thế nào giữ được hắn?

Khang Tư Nhiên bỗng nhiên ở một bên lên tiếng nói.

Đoàn Nguyên Sơn lườm Khang Tư Nhiên một cái, lại nhìn Dương Khai, nói: - Đoàn mỗ hiểu rõ trong lòng!

Dương Khai cười khổ nói: - Thành chủ đại nhân thứ lỗi, chỉ là ta quen một thân một mình xông xáo, cũng không ở lại chỗ nào lâu dài. Cho nên ý tốt của thành chủ đại nhân, ta chỉ có thể tâm lĩnh!

- Không sao, Dương lão đệ có thể cho Đoàn mỗ một đáp án, Đoàn mỗ đủ hài lòng rồi!

Mạc Tiểu Thất ở một bên cười hì hì nói: - Dương đại ca, một ngày kia nếu huynh muốn rời Phong Lâm Thành nói với ta một tiếng, ta cùng đi với huynh, đi xông xáo thiên hạ!

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, trêu đùa: - Có người đẹp làm bạn, tự nhiên là cầu còn không được!

"Xì..." Mạc Tiểu Thất lập tức đỏ mặt, làm mặt nhăn nhó, nói: - Dương đại ca cũng hư hỏng như vậy à!

Đoàn Nguyên Sơn, Khang Tư Nhiên cùng cười to lên. Bất quá khi nhìn về phía cái bớt lớn trên mặt Mạc Tiểu Thất, trong lòng đều thở dài bùi ngùi.

Nếu không có cái bớt này, Mạc Tiểu Thất hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc, mà bây giờ mặc dù có cái bớt, cũng vẫn không thể che giấu vẻ đẹp của nàng, chỉ có điều cái bớt kia quả thật có chút làm hỏng cả hình tượng.

Sau đó, ba người lại hàn huyên một hồi, mấy người Đoàn Nguyên Sơn mới đứng dậy cáo từ.

- Đúng rồi Dương lão đệ... Đoàn Nguyên Sơn đang rời đi trước, bỗng nhiên xoay người, nói: - Có một việc Đoàn mỗ phải báo cho lão đệ một tiếng...

- Cái gì? Dương Khai nghi hoặc nhìn lão.

- Lão già mà lão đệ bảo nhốt lại kia, không biết dùng thủ đoạn gì, biến mất khỏi phòng giam rồi!

Dương Khai nhướn mày, hỏi: - Là lão lừa đảo ư?

- Đúng vậy! Đoàn Nguyên Sơn lộ vẻ mặt kỳ quái: - Tuy nói lúc đó võ giả toàn thành đều bận phòng ngự bảo vệ thành trì, không người trông coi, nhưng nếu đã bị lão đệ tự mình hạ cấm chế phong ấn thực lực, theo tu vi của hắn là hoàn toàn không có khả năng chạy thoát, nhưng sau lại có ngục tốt tới báo: người này biến mất vô ảnh vô tung, không có để lại chút dấu vết nào, thật là quái lạ!

- Ha Ha... Dương Khai mỉm cười: - Ta biết rồi!

Đoàn Nguyên Sơn ngẩn ra, ngạc nhiên nói: - Lão đệ sớm có đoán trước ư?

Thấy Dương Khai cũng không tỏ ra ngoài ý liệu, Đoàn Nguyên Sơn sao không nghĩ tới việc này?

- Cũng chỉ là suy đoán mà thôi! Bất quá bây giờ xem ra, lão già kia thực không đơn giản! Dương Khai giật giật khóe miệng mấy cái.

Lão lừa đảo kia một thân một mình từ Mộc Sâm Thành chạy tới, muốn cầu viện Phong Lâm Thành, chỉ bằng vào thực lực Hư Vương tam tầng cảnh của lão, mà lại có thể bình yên chạy đi trong ma khí vô biên kia... hiển nhiên phải có bản lãnh.

Mà sau khi bị Dương Khai hạ đạt cấm chế, lại thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi phòng giam.

Hư Vương Cảnh bình thường làm sao có thể làm được trình độ này? Cũng không biết trên người lão rốt cuộc có bí mật gì, lại có bản lãnh diệu tuyệt như thế!

- Có cần lùng bắt không? Đoàn Nguyên Sơn lên tiếng hỏi:

- Nếu cần, Đoàn mỗ thật ra có thể giúp chút chuyện!

- Không cần! Dương Khai lắc lắc đầu: - Ta cũng chỉ là nhất thời tò mò mới nhốt lão lại, vốn muốn tìm hiểu một chút bí mật lão có thể tự do ra vào ma khí, xem ngày sau có thể cho võ giả trong thành sử dụng hay không mà thôi! Giờ này nếu kiếp nạn đã giải trừ, cũng không cần làm điều thừa. Lão cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ là thích lừa gạt tiền tài mà thôi!


- Nếu Dương lão đệ nói như vậy, thì tha cho hắn một lần! Đoàn Nguyên Sơn cười ha hả, ôm quyền nói:


- Dương lão đệ mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chúng ta cáo từ!


Dương Khai gật gật đầu, nhìn theo ba người rời đi, rồi quay vào phòng tĩnh tọa.


Sau nửa canh giờ, hắn lại lần nữa mở mắt, thản nhiên nói: - Nếu tới, thì vào đi, ở bên ngoài lén lén lút lút làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK