Đối mặt với bóng đen quỷ dị như thế, hắn không dám công kích để dò xét, mà vừa ra tay đã tung sát chiêu.
Đồ án hoa sen xẹt tới, ngay sau đó liền xuất hiện bên trong cơ thể của bóng đen, hoa sen bắt đầu từ từ nở ra, mà dưỡng chất để nó nở rộ ra chính là lực lượng căn nguyên của bóng đen!
Bóng đen đang cách Dương Khai không tới một xích, bỗng nhiên khựng lại, ngay sau đó ngã xuống đất, hét lên thảm thiết.
Chờ đến khi hoa sen nở rộ ra, thì bóng đen đã sớm biến mất, thay vào đó chính là một đóa Hắc Liên nằm ở đó, ngay sau đó đóa Hắc Liên liền tan rã, tiêu tán mất.
Đến tận lúc này, Dương Khai mới có thời gian rảnh rỗi đi kiểm tra tình hình của những người khác.
La Lam cách hắn gần nhất, khi Dương Khai quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện phía sau vị cường giả Hư Vương nhất tầng cảnh này đang có một bóng đen đứng đó. Bóng đen này giống hết bóng đen mà hắn vừa tiêu diệt, cũng có hình dáng con người, không có ngũ quan.
Giờ phút này, bóng đen kia giống như đang nằm trên lưng La Lam vậy. Từ mặt của nó thò ra một thứ gì đó giống như ống hút, cắn thẳng vào sau gáy của La Lam.
Từ bên trong cơ thể bóng đen kia phát ra một luồng lực lượng tà ác, có tác dụng ảnh hưởng đến trí não của La Lam, kéo thần hồn của nàng vào trong ảo cảnh.
Chỉ có điều, không biết La Lam đang trải qua ảo cảnh gì, mà thân thể mềm mại khẽ run lên, sắc mặt liên tục biến đổi, tóc trên trán bị bết lại vì mồ hôi, hít thở dồn dập, bộ ngực đầy đặn đang không ngừng phập phồng.
- Không ngờ không chỉ có mỗi mình hắn bị ảnh hưởng! Dương Khai thầm giật mình.
Hắn vốn tưởng rằng bóng đen công kích mình và La Lam là một, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này hắn chợt hiểu ra, ở sâu dưới lòng đất này không chỉ có một thứ như vậy.
Nhìn lại cách đó không xa, sau lưng Tuyết Nguyệt và Nghê Quảng cũng giống hệt như La Lam, đều có một bóng đen phủ trên lưng, từ mặt của nó thò ra một thứ gì đó giống như ống hút, cắn thẳng vào sau gáy hai người.
Không ai biết những bóng đen này tập kích lúc nào, bởi vì ngay cả Nghê Quảng cũng trúng chiêu.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ có thể thấy, tình huống của bọn họ cũng không khác gì tình huống hắn vừa trải qua.
Xung quanh, tiếng gió rít ghê rợn vẫn không ngừng truyền tới.
Dương Khai chợt rùng mình, quay đầu quan sát xung quanh, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Trong lúc hắn đang thất thần, từ kẽ nứt ở bốn phương tám hướng xug quanh bỗng nhiên trồi lên chi chít bóng đen. Những bóng đen này vừa xuất hiện đã lao tới Dương Khai, mặc dù chúng không có mắt, nhưng Dương Khai lại có cảm giác như đang bị vô số ánh mắt nhắm tới vậy.
- Nhiều như vậy sao! Sắc mặt Dương Khai tái đi.
Không chút do dự, hắn liền nhanh chóng phóng về phía La Lam, lực lượng thần thức hội tụ thành một mũi nhọn, đánh thẳng tới bóng đen đang nằm sau lưng La Lam.
Lực lượng thần hồn của hắn cực kỳ mạnh mẽ, không kém những cường giả như Nghê Quảng chút nào. Do vậy chỉ sau một đòn tấn công, bóng đen sau lưng La Lam liền run lên một trận, thân thể của nó bị mờ đi không ít, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.
Sau khi Dương Khai đánh ra một đòn công kích thần hồn nữa, nó liền hét thảm một tiếng rồi tan thành mây khói.
Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, hắn liền nhận ra, muốn tiêu diệt những bóng đen này thật ra cũng không khó, với thần hồn lực mạnh mẽ của hắn, chỉ cần công kích hai lần là đủ.
Chỉ có điều... số lượng bọn chúng quá nhiều.
Khi bóng đen bị diệt, La Lam liền rên lên một tiếng, rồi thoát khỏi ảo cảnh. Vừa mở mắt ra đã thấy Dương Khai gần trong gang tấc, hai mắt của nàng lại trở nên mơ màng, tự hỏi không biết đã hoàn toàn thoát khỏi ảo cảnh hay chưa.
Dương Khai nhìn nàng quát lớn: - La tiền bối, không muốn chết thì mau tỉnh lại đi, dùng lực lượng thần hồn đối phó bọn chúng.
- Bọn chúng? La Lam khẽ nhíu mày: - Bọn chúng là ai?
Không đợi Dương Khai trả lời, không ít bóng đen đã gào rít đánh về phía La Lam và Dương Khai.
La Lam cuối cùng cũng kịp thời phản ứng, hú lên một tiếng kỳ lạ, rồi phất tay một cái, lập tức một thanh đoản kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ chợt xuất hiện trước mặt nàng. Thanh đoản kiếm dưới sự khống chế của nàng uốn lượn trông hết sức nhẹ nhàng, nhưng bất kỳ một bóng đen nào tiến vào gần đoản kiếm đều bị một kiếm tiêu diệt, hóa thành không khí.
Rốt cuộc nàng vẫn là một vị cường giả Hư Vương Cảnh, mà thanh đoản kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ kia hiển nhiên cũng không phải là một bí bảo thần hồn tầm thường, nó chính là khắc tinh của những bóng đen này.
Thấy thế, gánh nặng trong lòng Dương Khai liền được giải tỏa, hô lớn: - Tiền bối kiên trì một chút, ta đi đánh thức Nghê tiên sinh và Tuyết Nguyệt tỉnh lại!
- Ngươi nhanh lên một chút! Trên trán La Lam toát mồ hôi đầm đìa, mặc dù mới chỉ giao đấu với những bóng đen này trong chốc lát, nhưng nàng cũng đã nhận ra sự khó dây dưa của những bóng đen này - số lượng khổng lồ!
La Lam vừa đánh vừa lui, cùng với Dương Khai lui dần về phía Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt. Những bóng đen ngăn cản đường lui đều bị Dương Khai dùng lực lượng thần hồn đánh tan.
Mặc dù hắn không có bí bảo thần hồn như La Lam, nhưng tu vi thần thức của hắn cũng rất mạnh, cho nên rút lui khá thuận lợi.
Một lát sau, hắn đã tới bên cạnh Nghê Quảng, lập tức phát ra thần hồn đánh thẳng vào bóng đen phía sau lưng Nghê Quảng.
Sau hai lần công kích, Nghê Quảng đã được cứu tỉnh lại!
Trong khoảnh khắc khi bóng đen bị đánh tan, Nghê Quảng chợt mở bừng hai mắt, ánh mắt hiện lên lửa giận ngút trời, quần áo trên người không gió mà tung bay.
Lão đứng dậy, giận giữ quát lên: - Ma quỷ ở nơi nào lại dám bén mảng đến làm loạn tâm cảnh của lão phu, suýt nữa để ngươi đắc ý rồi!
Vừa thấy khí thế này của lão, Dương Khai liền biết tình trạng của lão so với La Lam tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, mặc dù Nghê Quảng trúng chiêu, những trong lòng cũng biết được tình huống của mình, sở dĩ lão chậm chạp không tự tỉnh lại được, chắc chắn là vì không thể thoát khỏi ảo cảnh.
Sau khi được Dương Khai tương trợ, lão lập tức khôi phục khí thế hùng hồn của mình.
Lão phất tay áo một cái, vô số luồng công kích liền lao đi vun vút khắp bốn phương tám hướng.
- Nghê tiên sinh, những thứ này không sợ thánh nguyên, không sợ bí bảo, phải dùng thần hồn công kích! Dương Khai thấy lão hơi sửng sốt khi không tiêu diệt được bóng đen, vội vàng nhắc nhở.
- Thì ra là thế! Nghê Quảng lập tức sáng tỏ, liền há miệng phun ra một hạt châu hình tròn, hạt châu kia vừa xuất hiện lập tức tỏa ra ánh sáng hết sức rực rỡ mà lại không chói mắt. Trong nháy mắt, dưới lòng đất sâu chợt sáng rõ như ban ngày.
Mà lấy hạt châu kia làm trung tâm, trong phạm vi mười trượng, mọi thứ hiện rõ đến từng đường tơ kẽ tóc.
Tất cả bóng đen lọt vào phạm vi này đều trở nên vặn vẹo, vừa gào thét thảm thiết vừa nhạt dần rồi nhanh chóng tan biến.
Cảnh tượng này tựa như bông tuyết rơi vào miệng núi lửa vậy, chỉ trong chớp mắt đã bị bốc hơi biến mất!
Thấy vậy, Dương Khai hết sức yên tâm, liền đi tới bên cạnh Tuyết Nguyệt, giết chết bóng đen nằm ở sau lưng Tuyết Nguyệt kia.
Tình trạng của Tuyết Nguyệt không thể nghi ngờ là tệ nhất. Tuy nàng là thiếu chủ của Hằng La Thương Hội, có tư chất xuất sắc, tuổi không lớn lắm mà đã đạt tới cảnh giới tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng so sánh với ba người còn lại nàng vẫn không thể bằng được.
Khi La Lam được Dương Khai cứu, nàng chỉ hơi mê man một chút rồi lập tức hiểu rõ tình hình.
Nhưng Tuyết Nguyệt thì ngược lại, sau khi được Dương Khai cứu, hai mắt của nàng vẫn khép chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tuy nhiên, vẻ mặt của nàng lại có biểu hiện hết sức kỳ lạ, miệng khẽ mỉm cười, người nhũn ra trông rất thỏa mãn và hạnh phúc. Dường như trong ảo cảnh nàng đang trải qua chuyện gì đó hết sức sung sướng vậy.
- Tuyết Nguyệt! Dương Khai đặt tay lên vai nàng, vừa lay vừa gọi to.
Sau hai ba lần lay gọi, Tuyết Nguyệt mới nhíu mày một cái, mở mắt ra với vẻ không vui, nhưng khi thấy Dương Khai đang đứng ngay trước mặt mình, vẻ mặt nàng liền giãn ra mỉm cười, rồi đưa tay vén lọn tóc bên tai, dáng điệu hết sức nữ tính. Chỉ có điều, với hình dạng nam nhân lại làm động tác này, thật sự là rất biến thái, nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ. Cũng may là ngoài Dương Khai ra, Nghê Quảng và La Lam đang chăm chú tiêu diệt những bóng đen kia nên không thấy được động tác đó.
Nàng dịu dàng hỏi: - Chằng dậy rồi sao?
- Ta dậy cái gì chứ? Dương Khai ngẩn ra, rồi lập tức quát lên: - Ngươi mau tỉnh táo lại đi!
- Ta sao? Tuyết Nguyệt nhìn Dương Khai với vẻ mờ mịt, ánh mặt tràn đầy hạnh phúc dần dần trở nên thanh tỉnh lại. Ngay sau đó, dường như cuối cùng nàng đã tỉnh táo hẳn, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh.
Vừa nhìn thấy hiện trường, Tuyết Nguyệt chợt hiểu ra, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng, tựa như không muốn thoát khỏi ảo cảnh vậy.
- Những thứ này nhiều lắm, giết mãi không hết, rời khỏi là tốt nhất! Nghê Quảng thấy Dương Khai đã đánh thức Tuyết Nguyệt tỉnh lại, liền vội vàng hô to. Vừa nói chuyện, lão vừa quăng hạt châu đang tỏa ra ánh sánh dịu nhẹ kia về phía trước, rồi phóng theo sát phía sau, quát lớn: - Đi theo ta!
- Các ngươi đi trước đi, thiếp chặn phía sau!
La Lam cũng rất tốt, nàng không vội vã rời đi, mà chủ động lo liệu chặn hậu.
Dương Khai khẽ gật đầu, rồi nắm tay Tuyết Nguyệt bay lên trên. Lúc này La Lam mới theo sát phía sau.
Một nhóm bốn người, với tốc độ cực nhanh chạy như bay, cần phải thoát khỏi nơi thị phi này.
Những bóng đen ở bên dưới đuổi sát theo không tha, từ khắp nơi bên dưới khe núi chi chít bay ra, mỗi một con đều tru lên, phát ra một loại dao động năng lượng giống như công kích thần hồn vậy. Loại công kích này vô ảnh vô hình, một hai luồng công kích thì không mạnh mẽ lắm, nhưng nhiều luồng cùng tập trung vào một chỗ thì không thể khinh thường được. Những luồng dao động năng lượng này đánh sâu vào thức hải, ảnh hưởng đến thần hồn của bốn người, tựa như muốn lần nữa kéo bọn họ xuống vực sâu không đáy vậy.
Nhưng dưới uy lực bí bảo của Nghê Quảng và La Lam, hầu như bọn chúng chưa kịp tới gần đã bị giết chết.
Bất chợt, La Lam đang phụ trách chặn phía sau kinh hãi kêu lên: - Đây là...
Ngay sau đó, nàng liền thét lên lạc cả giọng: - Đi mau!
Âm thanh của nàng nghe hết sức kinh khủng, tựa như đã xảy ra chuyện gì đó hết sức tồi tệ vậy.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, lập tức kinh hãi tái mặt.
Hắn thấy được vô số bóng đen đang đuổi theo phía dưới bỗng nhiên bắt đầu dung hợp lại với nhau, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một bóng đen hình người vô cùng to lớn, hơn nữa, theo những bóng đen nhỏ đang không ngừng dung hợp kia, bóng đen lớn này còn đang tiếp tục lớn hơn nữa.
Bóng đen hình thành với khí thế đầu đội trời, chân đạp đất, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Chỉ trong vòng ba hơi thở, bóng đen vô cùng cao lớn này đã thành hình.