Người trước khẽ nhíu mày.
Hắn giật mình phát hiện, khí tức của Cổ Kiếm Tâm dường như còn ngưng tụ hơn lần gặp trước.
Lời đồn thật không giả, nếu không có gì bất ngờ, thiếu minh chủ Cổ Kiếm Tâm trong vòng năm ba năm nữa, sẽ có thể xung kích lên Hư Vương Cảnh!
Một khi để hắn xung kích thành công, thăng cấp Hư Vương Cảnh, với thể chất đặc thù Thái Hư Kiếm Thể của hắn, phối hợp với Tả Hữu Kiếm Thị đằng sau, chỉ sợ trong Hư Vương nhất tầng cảnh sẽ không ai là đối thủ, ngay cả Hư Vương lưỡng tầng cảnh cũng có thể đánh một trận!
Quái vật mà! Khó trách phó minh chủ Ngụy Thiên Tông nóng vội muốn diệt trừ Cổ Kiếm Tâm, hiển nhiên hắn cũng nhận ra khả năng trưởng thành khủng bố của hắn.
May mà cơ hội hiếm có lần này, chỉ cần đánh chết Cổ Kiếm Tâm, ngày sau Kiếm Minh sẽ là thiên hạ của phe phó minh chủ, thiên tài chưa trưởng thành, vĩnh viễn không phải là thiên tài chân chính!
- Lệ Minh Hải, bổn thiếu chủ chỉ hỏi một câu! Cổ Kiếm Tâm chắp tay sau lưng, đứng trên sàn tàu. - Rốt cuộc làm sao các ngươi biết, bổn thiếu chủ sẽ đi ngang qua đây?
Lệ Minh Hải híp mắt, lạnh nhạt nói: - Trong lòng thiếu minh chủ đã có câu trả lời, cần gì hỏi lão phu?
Cổ Kiếm Tâm gật đầu: - Xem ra, quả nhiên bên cạnh bổn thiếu chủ có kẻ không đáng tin, tốt lắm, ngày sau, bổn thiếu chủ sẽ lôi hắn ra.
- Thiếu minh chủ không cần phí tâm, ngươi đã không còn sau này! Lệ Minh Hải nói rồi, vung tay quát lớn: - Giết sạch, một cái cũng không được thoát!
Chạy trốn được bất kỳ ai, bọn họ cũng sẽ có rắc rối to, hành động lần này vốn là muốn không chừa người sống.
Theo mệnh lệnh, các võ giả Phản Hư Cảnh bên cạnh Lệ Minh Hải đều bắt đầu hành động, chia nhiều nhóm nhỏ tấn công.
Trong chiến hạm của Cổ Kiếm Tâm, cũng xuất hiện đông đảo võ giả không chút chùn bước xông ra đón đỡ.
Nhất thời, tinh vực gần biển vẫn thạch không ngừng bùng lên hào quang đủ màu, uy năng bí bảo bí thuật không ngừng trào ra.
Số người bên phe Lệ Minh Hải dù không nhiều, chỉ mới 30 người, nhưng mỗi người đều là cường giả Phản Hư lưỡng tầng trở lên, cho nên sức chiến đấu mạnh mẽ. Còn bên Cổ Kiếm Tâm dù đông tới 200 người, nhưng tu vi không đủ, chiến lực cao cấp không nhiều bằng phía Lệ Minh Hải.
Càng mấu chốt, là có Hư Vương Cảnh Lệ Minh Hải trấn thủ, tạo áp lực quá lớn, võ giả Phản Hư Cảnh bên phía Cổ Kiếm Tâm không thể phát huy toàn lực.
Cho nên hai bên vừa đối đầu, liền không ngừng có võ giả chết đi, hơn nữa đều là người bên Cổ Kiếm Tâm, phía Lệ Minh Hải lại không có thương vong.
Nhất thời, bên phía Lệ Minh Hải khí thế tăng vọt, áp đảo làm người phe Cổ Kiếm Tâm kêu khổ thấu trời.
Chiến đấu bùng nổ, nhưng Lệ Minh Hải vẫn không vội ra tay, hắn nhìn hai cô gái bên cạnh Cổ Kiếm Tâm, thần sắc toát ra một tia nghiêm túc.
Hai nữ một nam này, mới là đối thủ mà hắn phải đối đãi nghiêm túc.
Hắn không ra tay, phía Cổ Kiếm Tâm yếu thế tự nhiên cũng không dám hành động bừa bãi, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người thủ hạ ngã xuống, mắt muốn nứt ra.
Hồi lâu sau, Lệ Minh Hải mới nhàn nhạt lên tiếng: - Thiếu minh chủ, ngươi muốn tự xử, hay còn cần lão phu đưa ngươi lên đường?
- Lệ lão cẩu, ngươi cho rằng ăn chắc bổn thiếu chủ? Cổ Kiếm Tâm quát lạnh.
Lệ Minh Hải lắc đầu: - Nếu Lệ mỗ dám ra tay ở đây, tự nhiên đã sớm chuẩn bị. Thiếu minh chủ là rồng trong người, cộng thêm thân là Thái Hư Kiếm Thể, có Tả Hữu Kiếm Thị cùng nhau tu luyện từ nhỏ, tâm ý tương thông với nhau, quả thật cực kỳ khó đối phó, nhưng mà... dù sao thiếu minh chủ còn chưa đến Hư Vương Cảnh. Nếu ngươi đã đến Hư Vương Cảnh, khẳng định lão phu không phải đối thủ của ngươi, đáng tiếc, hôm nay thiếu minh chủ chắc chắn không thể trốn thoát.
- Có thể trốn thoát hay không, ngươi thử xem là biết. Cổ Kiếm Tâm quát lớn, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm trắng như tuyết, người bao bọc trong kiếm quang, nhảy khỏi sàn tàu!
Kiếm quang kia như vầng mặt trời dâng lên, chiếu rọi mặt đất, cực kỳ mãnh liệt!
Hắn vừa có động tác, hai cô gái ở đằng sau hắn cũng hành động,hai người cũng giống Cổ Kiếm Tâm, lấy ra bí bảo trường kiếm, bao bọc trong kiếm quang, đi ngay sau Cổ Kiếm Tâm.
Khác với Cổ Kiếm Tâm, kiếm quang của hai nàng hiện ra dị tượng vầng trăng cùng trời sao, kiếm quang vung lên, tựa như ánh trăng trút xuống, bầu trời đầy sao.
Ba đạo kiếm quang, giữa đường hòa làm một thể, tỏa ra uy thế vượt qua Phản Hư Cảnh, muốn chém nát thiên địa này, kéo theo cái đuôi thật dài chém xuống đầu Lệ Minh Hải!
Trong mắt Lệ Minh Hải tỏa sáng, cũng rung động vì loại bí thuật của Cổ Kiếm Tâm, quát lên: - Bí thuật Nhật Nguyệt Tinh Tam Kiếm Đồng Huy, quả nhiên danh bất hư truyền! Chỉ một chiêu này, thiếu minh chủ ngươi có thể đánh khắp Phản Hư Cảnh không địch thủ! Đáng tiếc... Tu vi Tả Hữu Kiếm Thị của ngươi kém một chút, ngươi cũng không phải Hư Vương Cảnh, để lão phu cho ngươi biết, chênh lệch giữa Hư Vương Cảnh cùng Phản Hư Cảnh lớn cỡ nào!
Vừa nói, lực lượng vô hình trào ra từ trên người Lệ Minh Hải.
Vực tràng!
Lệ Minh Hải thăng cấp Hư Vương Cảnh đến nay đã chừng 500 năm, coi như cường giả Hư Vương Cảnh lâu năm, dù bởi vì tu vi trì trệ không tăng, uy lực Vực tràng cũng không phải quá mạnh, nhưng dù sao cũng là Vực tràng!
Phản Hư Cảnh bị bao phủ trong Vực tràng, nhất định bị áp chế hoàn toàn, không thể làm gì được.
Có điều, Vực tràng của Lệ Minh Hải lại không thể ngăn cản được ba người Cổ Kiếm Tâm, trong kiếm quang hợp nhất trào ra lực lượng khác, nhẹ nhàng đột phá Vực tràng phong tỏa.
Trong mắt Lệ Minh Hải xẹt qua tia sáng, quát khẽ: - Minh Hải Phân Vực Kính! Quả nhiên minh chủ ban cho ngươi món dị bảo này!
Minh Hải Phân Vực Kính, bí bảo cấp Hư Vương, sau khi vận dụng nó, có thể ngăn cản Vực tràng của cường giả Hư Vương Cảnh ở trình độ rất lớn, nếu như đối phương không đủ mạnh, còn có thể tan rã Vực tràng.
Nhìn khắp Tinh Vực, món dị bảo này cũng nổi danh vang dội, dù sao bí bảo có thể ngăn cản Vực tràng, khắp Tinh Vực cũng không có mấy món.
Dựa vào uy lực dị bảo này, Cổ Kiếm Tâm cùng hai Kiếm Thị không bị Vực tràng áp chế, vẫn đánh ra công kích đến trước mặt Lệ Minh Hải.
Đối mặt bí thuật Nhật Nguyệt Tinh Tam Kiếm Tề Huy, Lệ Minh Hải cũng không dám sơ sẩy, lật tay, bí bảo trường thương từng tập kích Dương Khai xuất hiện, truyền vào thánh nguyên hùng hồn, vung lên một mảnh bóng thương, mũi thương phun ra uy năng khủng bố, muốn cận chiến với ba người Cổ Kiếm Tâm.
Âm thanh keng keng vang lên.
Bóng thương, kiếm quang, tràn nập không gian rộng lớn, không thấy được bóng dáng Lệ Minh Hải cùng ba người Cổ Kiếm Tâm.
Đằng xa, Dương Khai kinh ngạc nhìn, tặc lưỡi kỳ lạ.
Phản Hư Cảnh có thể giao đấu với Hư Vương Cảnh, chuyện này không phải tùy tiện làm được, nhưng mà Cổ Kiếm Tâm có thể làm được. Dù hắn còn dựa vào năng lực của hai cô gái khác, nhưng dù sao trong thời gian ngắn cũng không rơi xuống thế yếu.
Hơn nữa, tu vi hai cô gái rõ ràng không bằng Cổ Kiếm Tâm, hình như chỉ khoảng Phản Hư lưỡng tầng cảnh. Nhưng ba người tu luyện một loại bí thuật, có thể ngưng tụ ba cỗ lực lượng làm một, phát huy ra thực lực vượt qua Phản Hư Cảnh.
Thiếu minh chủ Kiếm Minh này, quả nhiên rất giỏi!
Hai bên chiến đấu, Dương Khai cũng chạy khỏi chỗ ẩn thân, đi đến gần sát chiến trường, ẩn giấu thân hình lén lút tra xét.
Hắn đặt tám phần chú ý vào người Lệ Minh Hải, chuẩn bị xem có cơ hội đánh lén.
Đối phó Hư Vương Cảnh như Lệ Minh Hải, nếu không nắm chắc thời cơ, sẽ chỉ làm hắn cảnh giác, cho nên Dương Khai đành phải kiên nhẫn chờ.
Vốn là hắn còn bận tâm đám người Cổ Kiếm Tâm chỉ một chiêu liền thua, nhưng bây giờ xem ra, vị thiếu minh chủ này còn có thể đánh một trận.
Đang tra xét, Dương Khai lại phát hiện có mấy đạo độn quang đang tiến vào trong biển vẫn thạch.
Hiển nhiên là chiến trường bắt đầu mở rộng, có võ giả không chống nổi nghĩ cách chạy trốn, mà biển vẫn thạch trải rộng này là chỗ trốn chạy tốt nhất.
Chạy đằng trước, là hai võ giả thực lực yếu hơn, xem hình thể hẳn là nữ, còn truy đuổi phía sau là võ giả bên Lệ Minh Hải.
Nhìn độn quang, hai cô gái bỏ chạy chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, tu vi như thế quả thật không có tác dụng gì trong chiến đấu thế này.
Còn đuổi theo sau các nàng lại là võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thực lực chênh lệch quá lớn, hai nàng có thể thoát ra khỏi vòng chiến đã là kỳ tích.
Bởi vì Lệ Minh Hải ra lệnh không tha người sống, cho nên võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh này không có ý bỏ qua cho hai nàng, đuổi sát đằng sau, khoảng cách dần rút ngắn.
Cảm tình giữa hai cô gái không tệ, dù là đang trong chạy trốn, cũng không bỏ lại đối phương, bám sát vào nhau. Làm cho Dương Khai bất đắc dĩ, là phương hướng các nàng chạy tới lại là nơi mình ẩn thân.
Nếu không thay đổi, không lâu sau, các nàng sẽ bay đến trước mặt mình.
Thầm thở dài, Dương Khai đã sẵn sàng ra tay.
Một lát sau, hai cô gái chạy trốn bay vụt qua vẫn thạch chỗ Dương Khai ẩn nấp, khoảng cách gần như vậy, hơn nữa hai nàng nhìn ngó xung quanh, tìm chỗ thích hợp ẩn nấp, tự nhiên lập tức phát hiện ra Dương Khai.
Ánh mắt chạm nhau, Dương Khai sững sốt, hai cô gái đối diện cũng ngây ra.
Lúc này, võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh bám theo cũng đuổi tới, trong tay bắn ra ánh sáng đen bao phủ hai nàng.
Nhìn uy lực công kích này, dù cho hai nàng dốc hết sức chống đỡ, cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
Nhưng ánh sáng đen đi được nửa đường liền tiêu tán, như chưa từng xuất hiện.
- Chuyện gì thế này? Võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh ngẩn ra, còn chưa phản ứng, liền thấy trước mắt lóe lên ánh sáng vàng, mơ hồ có gì như sợi tơ vàng cắt ngang cổ mình.
Thánh nguyên hộ thân như giấy, không có tác dụng phòng ngự gì, cảm giác đau đớn truyền tới, trước mắt võ giả này là một mảnh đen tối.