Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi thật là đặt một bàn cờ lớn! Dương Khai hơi chấn động, hắn không ngờ Ô Mông Xuyên truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho không ít người, chỉ là những người khác tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp đều bị cắn trả mà chết.

Dù sao không phải ai cũng có thân thể được như pháp thân.

Hắn thầm may mắn, may mà năm đó mình chống đỡ được dụ hoạch, không tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp này, bằng không chết thế nào cũng không biết.

Tuy rằng hắn tự cho rằng nghị lực không kém, nhưng Phệ Thiên Chiến Pháp quỷ dị quá mức, Ô Mông Xuyên có thể tu luyện đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không đơn giản là vì nghị lực kiên cường, có lẽ năm đó Phệ Thiên Đại Đế để lại một chút kinh nghiệm tu luyện cho hắn tham khảo.

- Nếu có thể tái hiện huy hoàng của tổ tiên, chờ đợi mấy trăm năm có là gì? Ô Mông Xuyên thân thể chấn động, lớn tiếng quát.

Sắc mặt Dương Khai khó coi nói: - Ta thật muốn hỏi, bản chính có khác gì với bản sao?

- Hắc hắc, trên cơ bản hai thứ không khác mấy, nhưng tự nhiên có chút khác biệt. Võ giả tu luyện bản sao chỉ là hạt giống, một khi đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh đỉnh phong, hạt giống này coi như trưởng thành, có thể cho người tu luyện bản chính cắn nuốt, vậy có thể thăng cấp Đế Tôn! Hơn nữa, nếu hạt giống trưởng thành, vậy người tu luyện bản chính có thể từ cực xa cảm ứng được vị trí của đối phương. Ô Mông Xuyên dần trở nên phấn khích.

Dương Khai nói: - Khó trách ngươi có thể tìm được ta trong Toái Tinh Hải, thì ra là có thể cảm ứng được.

Lúc ở trong biển căn nguyên, hắn không thả ra pháp thân, xem ra là bị Ô Mông Xuyên cảm ứng được.

Ô Mông Xuyên vung tay nói: - Vì hôm nay, bổn tọa khổ sở chờ mấy trăm năm, cuối cùng để bổn tọa vén được mây đen thấy trăng sáng!

Dương Khai gật đầu, muốn hỏi đã hỏi, cần biết cũng đã biết.


Sở dĩ pháp thân tu luyện đến bình cảnh, nhưng không cách nào đột phá, thì ra quả thật là vấn đề công pháp, chỉ là không phải công pháp khiếm khuyết, mà vốn là như thế.

Hắn trầm ngâm, nói: - Nếu người tu luyện bản sao cắn nuốt người tu luyện bản chính, vậy sẽ thế nào?

Ô Mông Xuyên nghe vậy sửng sốt, nhưng liền hiểu được Dương Khai có ý gì, cười hắc hắc nói: - Người tuổi trẻ dã tâm không nhỏ, rất tốt rất tốt! Với tư chất của ngươi, nếu không tu luyện thần công, ngày sau nhất định thành đại thế, đáng tiếc... Hiện tại chỉ có thể thành đá kê chân của bổn tọa mà thôi.

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta! Dương Khai nhìn chằm chằm hỏi.

Ô Mông Xuyên hừ nói: - Nếu ngươi thật có thể cắn nuốt được bổn tọa, vậy tự nhiên sẽ là ngươi thăng cấp, có gì mà hỏi.

- Vậy sao... Dương Khai gật đầu hài lòng. - Vậy thì không có gì tốt hơn.

- Tiểu tử còn gì muốn hỏi nữa? Ô Mông Xuyên quát: - Một hơi hỏi hết xong thì lên đường đi, bổn tọa không chờ được nữa.

- Hết rồi! Dương Khai nhe răng cười với hắn.

Nụ cười quỷ dị làm Ô Mông Xuyên ngẩn ra, nghiến răng: - Cố làm ra vẻ!

Nói rồi, liền vận chuyển nguyên lực, muốn ra tay với Dương Khai.

- Chậm đã! Đột nhiên Dương Khai khoát tay.

- Còn gì nữa!

Ô Mông Xuyên không kiên nhẫn quát.

Dương Khai cười quái dị nhìn hắn, nói: - Chẳng lẽ ngươi không hỏi, tại sao hiện tại ngươi không cảm ứng được hạt giống trưởng thành?

Ô Mông Xuyên ngạc nhiên, thầm nghĩ đúng rồi, trước đó hắn còn khó hiểu sao không cảm nhận được dao động của hạt giống trưởng thành, chỉ là bị Dương Khai hỏi này hỏi nọ, kết quả làm quên mất, chờ bị Dương Khai nhắc nhở, hắn mới nhớ tới.

Hắn vội hỏi:

- Tại sao?

- Hắc hắc.... Dương Khai nhe răng cười, dang tay nói: - Bởi vì, bổn thiếu căn bản không có tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp!

- Cái gì? Ô Mông Xuyên biến sắc. - Không tu luyện? Không thể nào!

Nếu như Dương Khai không tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, vậy làm sao trong thời gian ngắn thăng cấp đến Đạo Nguyên tam tầng cảnh? Hơn nữa nhìn thần sắc khí tức của Dương Khai, giống như thời gian thăng cấp không ngắn, tu vi ngưng tụ.

Nếu như Dương Khai không tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, vậy trước đó hắn cảm ứng được dao động hạt giống thì giải thích thế nào?

Hắn rõ ràng cảm ứng được dao động mới vội tới đây, mới gặp được Dương Khai.

Dương Khai nghiêm giọng nói: - Tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, là người khác!

- Kẻ nào! Ánh mắt Ô Mông Xuyên co rụt.

Dương Khai vung tay, vật khổng lồ giáng xuống từ không trung, thân hình khổng lồ che phủ bầu trời, tạo thành cái bóng trải kín mặt đất, rơi xuống làm mặt đất rung lên.

Ô Mông Xuyên há to miệng, ngẩng đầu nhìn thứ to như quả núi này, cảm giác khó thở ập tới, hồi lâu không thở nổi.

Quả núi này vừa hiện thân, cảm ứng biến mất đã xuất hiện trở lại.

Lần này, Ô Mông Xuyên cảm ứng rõ ràng, dao động đó không phải từ trên người Dương Khai, mà phát ra từ quái vật này.

Nhìn kỹ lại, Ô Mông Xuyên không khỏi hít một hơi lạnh.

Quái vật lớn này có tay có chân, cả người đầy đá cứng, nhìn như người đá khổng lồ, cố tình người đá này lại có đôi mắt linh động, trong tay người đá còn cầm Chiến Chùy quấn quanh màu đen, trên đó tỏa ra khí tức làm người ta không thoải mái.

Ma binh! Ô Mông Xuyên liền trợn mắt, thất thần nhìn Chiến Chùy, trong lòng kinh hãi tột đỉnh, thật không tin nổi mắt mình. Đó là ma binh, ma binh thứ thiệt đó.

Trên đời hiện giờ còn có ma binh? Không phải thứ này đã sớm biến mất hay sao? Chẳng lẽ những Cự Ma Đại Ma thượng cổ còn chưa bị diệt sạch?

- Người này nói gì thì ngươi cũng nghe rồi chứ? Dương Khai chỉ vào Ô Mông Xuyên hỏi.

Pháp thân vung Ma Binh Chiến Chùy, ồm ồm nói: - Nghe rất rõ ràng.

- Cắn nuốt hắn, ngươi có thể đột phá bình cảnh hiện tại. Dương Khai cười khẽ.

Pháp thân cũng cười, sang sảng nói: - Ta không thể chờ nữa.

Nói rồi, hắn đi ra một bước.

Oành ầm ầm...

Tiếng vang lớn truyền ra, mặt đất cứng rắn bị pháp thân đạp ra một hố to.

- Cái thứ quỷ gì đây! Ô Mông Xuyên cuối cùng hồi thần lại, không khỏi hô lên: - Ngươi lấy đâu ra nó.

Quái vật lớn như thế, không thể lấy ra từ nhẫn không gian, hắn chỉ thấy Dương Khai vung tay lên, thứ này liền xuất hiện.

Hơn nữa Ô Mông Xuyên không biết thứ này có phải vật sống không nữa, nói là vật chết, cố tình nó còn nói chuyện, có thể trao đổi, nói là vật sống, hắn không có một chút dao động sinh mệnh.

Sống bao nhiêu năm qua, Ô Mông Xuyên không ngờ đến nay vẫn còn có thể tăng thêm kiến thức.

- Ngươi mặc kệ ta từ đâu ra, ngoan ngoãn chịu chết là được, không chống cự còn có thể cho ngươi được dứt khoát, còn chống cự... hừ hừ! Dương Khai đứng một bên cười lạnh không thôi.

- Bảo bổn tọa chịu chết? Ô Mông Xuyên ánh mắt hung ác, giận dữ: - Tiểu tử ngươi còn chưa rõ tình hình, ở trước mắt bổn tọa, ai dám làm càn? Nói rồi, hắn mở rộng bàn tay chỉ về phía pháp thân, quát: - Phệ Thiên Chiến Pháp, cắn nuốt cho ta!

Lực lượng kỳ lạ trào ra, cắn nuốt vạn vật, bao phủ pháp thân.

Thân thể khổng lồ của pháp thân lảo đảo, liền quỳ xuống, sắc mặt đau đớn, phát ra tiếng rên rỉ.

Sắc mặt Dương Khai đại biến, hô lên: - Chuyện gì vậy?

Thực lực pháp thân mạnh mẽ cỡ nào, hắn quá rõ ràng, tộc Thạch Khổi trời sinh thân thể cường tráng, nhiều năm qua pháp thân luyện hóa vô số bảo vật, nắm giữ Ma Binh Chiến Chùy, ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng có thể liều mạng, nếu không phãi hình thể quá lớn hành động không tiện, Dương Khai đã không che giấu hắn.

Nhưng hiện tại, pháp thân mạnh mẽ như thế vừa đối mặt Ô Mông Xuyên liền té xuống, hơn nữa nhìn như không sức chống trả, sao không làm Dương Khai khiếp sợ.

Lão già này lợi hại như vậy? Dương Khai cũng ngây người.

- Chết rồi chết rồi... Pháp thân vừa rên rỉ vừa hét to, đau đớn không thôi: - Lực lượng bị cắn nuốt...

- Ha ha ha ha! Ô Mông Xuyên cười điên dại, ánh mắt cuồng bạo, quát: - Ở trước mặt bổn tọa còn dám ngông cuồng, xem bổn tọa cắn nuốt ngươi!

Bằng mắt thường cũng thấy được những luồng năng lượng tinh thuần chảy ra từ trên người pháp thân, bị Ô Mông Xuyên hút vào người, Ô Mông Xuyên mặt mày hồng hào, như được tưới mát.

- Công pháp áp chế! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, chợt hiểu ra, không dám cho pháp thân ở lại bên ngoài, vung tay thu hắn trở vào Tiểu Huyền Giới.

Ô Mông Xuyên đang thoải mái cắn nuốt, nhưng đột nhiên lực lượng căn nguyên mất tăm, nhìn lại, pháp thân đã biến mất.

Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm, nghiến răng: - Vật kia đâu? Mau thả ra đây, bằng không bổn tọa cho ngươi sống không được, chết không xong!

Dương Khai lạnh băng nhìn hắn, hừ nói: - Lão cẩu tính toán hay lắm, công pháp bản chính bản sao vốn có áp chế trời sinh?

Ô Mông Xuyên sầm mặt:

- Phải thì sao?

Dương Khai chậc chậc: - Nếu là vậy, võ giả tu luyện bản sao thì mặc kệ mạnh cỡ nào, ở trước mặt ngươi cũng chỉ là thịt cá.

- Tiểu tử chớ có lắm lời, mau thả vật kia ra, đợi bổn tọa thăng cấp Đế Tôn không chừng có thể dẫn dắt ngươi một chút. Ô Mông Xuyên bực tức quát, nhìn thấy cơ duyên thăng cấp Đế Tôn trước mặt, nhưng Dương Khai lại giấu đi cơ duyên này, Ô Mông Xuyên làm sao không nóng vội.

Thậm chí hắn không biết Dương Khai làm sao triệu hồi thứ kia, nếu không rõ điểm này, sợ là hắn đã xuống tay trước, còn nói điều kiện với Dương Khai làm gì.


Dương Khai hừ nói: - Năm đó Phệ Thiên Đại Đế cường giả bất nhân, tàn sát sinh linh, cắn nuốt tinh tú, phá hoại Tinh Vực, làm cho người trời oán trách, cuối cùng bị chúng Đế tiêu diệt. Ô Mông Xuyên, ngươi cảm thấy dù ngươi thăng cấp Đế Tôn thì có thể làm gì, còn không phải đi theo con đường tổ tiên.


- Cái rắm!


Ô Mông Xuyên mắt đỏ sậm, giận dữ quát: - Chúng Đế chỉ là hạng nhỏ mọn, đố kỵ thực lực tổ tiên, bày ra cạm bẫy, đáng tiếc vẫn bị tổ tiên đánh cho hai bên thảm bại. Tổ tiên hùng mạnh như vậy, làm sao dễ chết được...


Nói tới đây, Ô Mông Xuyên bỗng nhiên ngậm miệng lại, tâm tình kích động cũng bình ổn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK