Nếu một người một thú đều có cảm giác này, vậy chắc chắn là không sai được.
Lập tức Dương Khai không lên tiếng thêm nữa, cùng Mạc Tiểu Thất ẩn núp phía sau, lén lút quan sát.
Phen quan sát này, cũng khiến Dương Khai phát hiện ra một điều thú vị, đó chính những võ giả ẩn núp ở xung quanh, không chỉ có hai người hắn và Mạc Tiểu Thất, còn có một vài tên đã triển khai bí thuật ẩn giấu thân hình, thu liễm khí tức, lúc thì ẩn giấu trong hư không, lúc thì ẩn mình ở nơi người khác không phát hiện được, tất cả chăm chú nhìn về phía trước.
Bên kia, mấy chục Hư Vương Cảnh phá giải cấm chế dường như đã mất không ít thời gian, mỗi người đều tiêu hao to lớn, rối rít lấy ra đan dược nhét vào trong miệng, vừa luyện hóa khôi phục vừa tiếp tục phá giải.
Lực lượng của mấy chục người rót vào chỗ trung tâm mà bọn họ vây lấy, dần dần xuất hiện một chữ thập tản phát ra ánh huỳnh quang, như dấu hiệu bị ngọn lửa thiêu đốt vậy.
Lực lượng nóng rực từ bên kia phát ra.
- Thập Tự Liệt Diễm Phong Ấn?
Mạc Tiểu Thất sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, bỗng khẽ kêu lên một tiếng.
- Ngươi biết sao? Dương Khai nhỏ giọng hỏi.
Mạc Tiểu Thất nhẹ gật đầu: - Đã từng thấy qua trong điển tịch, là một loại thủ pháp phong ấn rất cổ xưa, hiện tại cơ bản không có ai biết dùng, nguyên lý của loại phong ấn này rất đơn giản, nhưng cần thực lực rất cường đại phụ trợ mới có thể phá giải được, cũng không biết dưới kia rốt cuộc là phong ấn thứ gì.
- Lát nữa sẽ biết. Dương Khai tiếp một câu.
Phía trước mười dặm, khi Thập Tự Liệt Diễm Phong Ấn này hiện ra, mấy chục võ giả đang phá giải phong ấn bỗng nhiên trở nên hưng phấn, cũng có người hô to một tiếng: - Chư vị tăng thêm lực đi, cấm chế sắp bị phá giải rồi, bảo vật sắp hiện thế rồi!
Lời vừa nói ra, điều động triệt để tính tích cực của các võ giả, từng võ giả như máu gà chọi vậy, liều mạng thúc giục lực lượng bản thân, không ngừng rót vào chỗ trung tâm kia.
Theo thời gian trôi qua, hình thái của Thập Tự Liệt Diễm Phong Ấn kia càng ngày càng hoàn chỉnh, càng ngày càng rõ. Theo đại lượng lực lượng rót vào, dáng vẻ của Thập Tự Liệt Diễm Phong Ấn dường như có chút không thể chịu đựng nổi.
Ngọn lửa thiêu đốt bắt đầu bạo loạn, bên trong phong ấn lại truyền ra tiếng nổ bùm bùm.
Bỗng nhiên, ngọn lửa chữ thập này bỗng run lên, sau một trận biến ảo vặn vẹo, liền rút lại vào phía trung tâm.
Trong nháy mắt, một tiếng ầm lớn vang ra.
Vô số ngọn lửa bay tán loạn khắp nơi, lực lượng cuồng bạo cuốn lên sóng nhiệt và đánh ra, khiến mấy chục Hư Vương Cảnh đều bị đánh bay ra ngoài, cũng may mọi người sớm có chuẩn bị, rối rít tế ra bí bảo phòng ngự, cho nên bọn họ tuy rằng thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng cũng không có người bị thương.
- Cấm chế bị phá giải rồi! Có người hô to một tiếng, trong thanh âm lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc.
Những người còn lại ở phía trước vừa thấy vậy, toàn bộ đều kích động, cấm chế ở nơi đó, Thập Tự Phong Liệt Diễm Phong Ấn đã không còn sót lại chút gì, trên mặt đất thay vào đó xuất hiện một hố to, tối đen, như sâu không thấy đáy.
Thân hình ổn định của các võ giả Hư Vương Cảnh không kiềm chế được nữa, từng người thoắt một cái, lợi dụng tốc độ cực nhanh phóng vào trong hố to kia, ý đồ đi trước người một bước đoạt lấy bảo vật.
Mọi người không hẹn mà nên, lập tức có không ít người vọt tới cạnh hố to, liếc nhìn nhau chằm chằm, phát sinh ý thù địch, trong khoảnh khắc đó, xung quanh hố to kia, liền diễn ra hỗn chiến.
Bọn họ vốn dĩ cũng là bởi vì muốn phá giải cấm chế nên mới tạm thời liên thủ với nhau, giờ này cấm chế đã được phá giải, đương nhiên cũng không cần tiếp tục liên thủ.
Thậm chí còn có một vài võ giả núp trong bóng tối xem trò vui, cũng rối rít hiển lộ thân hình, phóng về phía hố to.
Dương Khai và Mạc Tiểu Thất án binh bất động, còn có tính toán khác, hành sự cẩn thận không hiện thân.
Phía trước đó không xa, rất nhanh liền phóng mạnh ra tia sáng, bí bảo và uy năng võ kỹ triển khai, thỉnh thoảng lại có người bị thương bỏ mạng.
Trong hỗn loạn ở nơi này, có mấy người rất nhanh xông vào bên trong hố, những người khác thấy vậy, không chút do dự, rối rít bỏ qua đối thủ của mình, cũng truy đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, bên trên hố to kia, chỉ còn lại mấy võ với ánh mắt sát thủ, những người khác cũng toàn bộ đuổi theo vào trong hố.
- Nơi này thật náo nhiệt. Bỗng nhiên một giọng nói xuất hiện ở nơi cách Dương Khai và Mạc Tiểu Thất không xa.
Dương Khai sợ hãi cả kinh, bởi vì hắn mặc dù luôn chú ý tình huống của hố lớn bên kia, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác bốn phía, hắn căn bản không nhận ra có người lại gần bên cạnh mình, tận đến khi âm thanh này vang lên thì hắn mới biết.
Quay đầu nhìn lại, mi mắt Dương Khai không kiềm được co rụt lại.
Nơi cách tay phải của mình mười mấy trượng, một lão giả tướng mạo thô tục, ăn mặc bẩn thỉu, bộ râu dê, không biết xuất hiện ở nơi đó từ khi nào, một tay sau lưng, một tay vuốt chòm râu, đang híp mắt nhìn về phía mình.
- Người chết vì tiền, chim chết vì ăn? Vì lý do gì? Lão giả bỗng nhiên lại cúi đầu nói một câu, dáng vẻ uyên thâm khó lường, trong chớp nhoáng này, lão giả bất ngờ cho người một loại cảm giác phiêu nhiên xuất trần, khiến Dương Khai rất kinh ngạc.
- Là lão lừa đảo này! Mạc Tiểu Thất cũng phát hiện ra lão, sau khi thấy rõ dung nhan của lão, lập tức giận dữ, trong khoảnh khắc liền muốn hiển lộ thân hình đi dạy dỗ kẻ đã lừa đảo nàng này.
Dương Khai hướng về phía nàng phất tay áo.
Mạc Tiểu Thất tuy rằng không biết vì sao Dương Khai ngăn trở nàng, nhưng cũng rất nghe lời, gật gật đầu.
Đúng lúc này, lão giả hàm râu dê nhẹ lướt về phía trước một bước lớn, thân hình dường như xuất hiện đến nơi cách mấy chục trượng, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn một võ giả Hư Vương Cảnh bị cụt tay đứt chân đang không ngừng hét thảm.
Võ giả này bị thương nặng trong trận hỗn chiến vừa rồi, đến tứ chi đều bị chém đứt một nửa, rất vất vả mới có thể thoát chết, cuối cùng thể lực không chống nổi, ngã xuống đây, máu tươi phun ra như suối, nhìn rất khủng khiếp.
- Huynh đài, ngươi bị thương rất nặng à!
Lão giả hàm râu dê chăm chú nhìn đối phương, gương mặt như vô cùng thương xót, như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
- Lão lão tiên sinh cứu ta! Võ giả kia đưa ra cánh tay còn sót lại, liều mạng chộp về phía lão giả, miệng tha thiết cầu xin.
- Cứu một mạng ngươi hơn xây bảy tòa tháp, lão hủ không thể bỏ mặc. Bị thương gãy chân tay cũng không phải là dễ xử lý, nếu xử lý không đúng, phần đời còn lại sẽ trở thành tàn tật. Chậc chậc, thật là đáng thương à. Nhưng cũng may nơi lão hủ có một viên linh đan tổ truyền, Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan, có thể liền da liền thịt, làm sống người chết, lão hủ cảm thấy có duyên với ngươi, vậy bán rẻ cho ngươi nhé! Lão giả vừa nói, vừa thần bí lấy ra một viên linh đan từ trong nhẫn không gian.
Võ giả kia mắt sáng ngời, dường như là đang chìm dưới nước nhìn thấy phao cứu sinh vậy, không ngừng gật đầu nói: - Ta mua, ta mua, cần bao nhiêu nguyên tinh?
- Không đắt, đưa nhẫn không gian của ngươi cho ta là được. Lão giả cười híp mắt nói.
Dứt lời, không nói thêm gì nữa mà nhét thứ gọi là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan vào miệng võ giả kia, sau đó không chút khách khí rút nhẫn không gian từ trên ngón tay hắn ra.
Võ giả kia chưa kịp phản ứng, giao dịch đã đạt thành, lập tức trợn mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
- Ngủ đi, ngủ đi, ngoan ngoãn ngủ ngon một giấc, tỉnh dậy, sẽ không còn chuyện gì nữa. Lão giả toét miệng dường như cúi đầu niệm chú, nụ cười lộ ra hàm răng vàng.
- Dương đại ca, ngươi xem lão già này, không ngờ bắt đầu cướp của rồi, thật quá đáng! Mạc Tiểu Thất lập tức lòng đầy căm phẫn.
Nàng và Dương Khai núp trong bóng tối, nhìn thấy tất cả hành vi của lão giả này.
Vốn tưởng lão già này chỉ là một tên lường gạt mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, hắn không chỉ thích gạt người, mà còn có thủ đoạn cướp bóc, điều này sao có thể khiến Mạc Tiểu Thất chịu nhịn?
- Quả thật quá đáng! Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
- Ta đi dạy dỗ hắn một trận! Mạc Tiểu Thất duyên dáng kêu lớn, liền hiển lộ thân hình.
Chưa kịp đợi nàng hành động, mặt đất bỗng nhiên lay động, hơn nữa trong lòng đất truyền đến tiếng vang ầm ầm, giống như sấm rền.
Dương Khai và Mạc Tiểu Thất đồng thời biến sắc, còn không chờ bọn họ dò xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong hố lớn cách mười dặm kia, bắn ra từng đạo lưu quang thất kinh. . ngôn tình hay
Chính là những võ giả lúc trước xông vào tranh đoạt bảo vật.
Những võ giả xông vào trong này có mấy chục người, nhưng giờ này chỉ có một nửa sống sót trở ra, hơn nữa mỗi người đều bị thương, thần sắc hoảng hốt, như thấy ma giữa ban ngày vậy.
Sau khi ra khỏi hố to, thân hình lại không ngừng điên cuồng chạy ra xa bên ngoài.
Trong chớp mắt, liền có không ít võ giả biến mất khỏi tầm mắt Dương Khai và Mạc Tiểu Thất.
- Trong lòng đất đã xảy ra chuyện gì? Mạc Tiểu Thất kinh hô một tiếng.
- Tình huống không ổn, nhanh chạy!
Dương Khai quyết định thật nhanh, liền muốn đưa Mạc Tiểu Thất rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng dưới cảm nhận của hắn, hắn mơ hồ cảm nhận được dưới đất có một luồng dao động sinh mệnh cường đại đang nhanh chóng tỉnh lại.
Tốc độ nhanh quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa độ mạnh của dao động, khiến hắn căn bản không thể tính toán được sức mạnh của kẻ địch.
Răng rắc
Mặt đất bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng vỡ vụn, trong nháy mắt, với hố to kia làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi mấy chục dặm, đều xuất hiện khe nứt lớn nhỏ đan chéo dọc ngang.
Như thế vẫn chưa hết, từ trong cái khe kia, lại xuất hiện từng dây mây màu xanh biếc.
Những dây mây này giống như có sinh mệnh vậy, không ngừng vặn vẹo nhuyễn động, điên cuồng sinh trưởng, chỉ một thoáng, trong phạm vi chu vi mấy chục dặm, giống như lũ quỷ múa loạn, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
Dương Khai và Mạc Tiểu Thất phi thân nhảy, nhảy lên trời cao.
Trong chớp mắt bọn họ hành động, dưới chân bỗng xuất hiện một dây mây lớn bằng cánh tay, đầu dây mây bén nhọn như kiếm, đột nhiên xuyên qua vị trí của Dương Khai và Mạc Tiểu Thất trước đó.
Có thể tưởng tượng, động tác trước đó của hai người nếu là hơi chậm một chút, sợ là đã rơi vào cuộc chiến gian khổ.
- A Tiếng hét thảm bỗng nhiên truyền đến, Dương Khai giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách bên đó không xa, một võ giả luôn ẩn mình trong hư không, bị một dây mây sắc nhọn đâm xuyên qua ngực, treo ở giữa không trung.
Võ giả này cũng là cấp bậc Hư Vương Cảnh, nhưng thời khắc này dù hắn có giãy giụa thế nào, cũng không thoát khỏi trói buộc của dây mây.
Trong chớp mắt, dây mây bao phủ, quấn chặt người hắn.