- Lão sư, nơi đây là Phù Vân Thành? Người trẻ tuổi kia hưng phấn quan sát đám người phía dưới, lên tiếng hỏi.
- Ừ, tên thành chưa đổi, nhưng cảnh còn mà người đã mất.
Ngàn năm biến hóa quá lớn.
Lão giả thổn thức.
- Ngọn núi bên đó chính là chỗ Vọng Thiên Nha phải không? Người trẻ tuổi lại ngắm nhìn ngọn núi cách mấy chục dặm.
- Đúng, Thiên Niên Ma Hoa sẽ nở trên đỉnh núi đó.
Lão giả khẽ gật đầu,
- Diệu nhi, lần này dẫn con đến đây, chủ yếu là vì Thiên Niên Ma Hoa nở rộ này.
Từ khi sinh ra con vẫn luôn khổ tu nơi sơn dã cùng ta, không hiểu nhân tình thế thái.
Đến đây rồi, đừng gây chuyện thị phi, cũng phải cẩn thận lòng người hiểm ác.
- Đệ tử hiểu.
Người trẻ tuổi cung kính gật đầu,
- Nhưng lão sư, năm đó người cũng từng đi ngưng luyện Thiên Niên Ma Hoa, có thể nói tình hình cụ thể cho con được không? Con rất tò mò về thứ đó.
Lão giả mỉm cười:
- Không nói rõ ràng được.
Đợi đến hôm đó, tự nhiên con sẽ hiểu.
Được rồi, đi hỏi thăm Thành chủ dưới kia trước đi.
Ta nhớ Thành chủ nơi này chắc là một vị tam đại hậu nhân của cố nhân của lão phu.
- Lão sư chậm một chút.
Người trẻ tuổi tên Diệu nhi kia ân cần dìu lão giả, bước chậm từ hư không xuống.
Trong thành, không ít người kỳ lạ nhìn một già một trẻ này, nhưng cũng không quá chú ý.
Dù sao thì bây giờ người ra kẻ vào Phù Vân Thành quá nhiều, lão giả này nhìn tuổi già sức yếu, như sắp chết đến nơi, nhưng trên người lại tản phát ra một cỗ khí tức của cường giả.
Phủ Thành chủ, tam tộc Nhân Yêu Ma đều tề tựu.
Thành chủ Áo Cổ là cường giả của Ma tộc.
Phó Thành chủ Chu Lương, Kim Giác lần lượt là cường giả của Nhân tộc và Yêu tộc.
Ba vị này đều là cường giả Nhập Thánh Cảnh.
Cứ ba năm, ba vị này đều phải đấu một phen, tranh giành chức vị Thành chủ, hai người thất lợi còn lại sữ đảm nhiệm chức Phó Thành chủ, cùng quản lý Phù Vân Thành.
Lúc này, cường giả tam tộc đang bàn bạc chuyện quan trọng.
Thiên Niên Ma Hoa sắp nở, Phù Vân Thành, người đông như kiến.
Họ cũng cần bố trí một phen, để phòng phát sinh đại loạn, gây họa cho căn cơ của Phù Vân Thành.
Hơn nữa thời kỳ quan trọng này, họ sẽ không cho phép cường giả Nhập Thánh Cảnh đặt chân vào trong phạm vi trăm dặm của Phù Vân Thành.
Thiên Niên Ma Hoa là biểu tượng của Phù Vân Thành, cũng là gốc rễ mang lại phồn vinh cho Phù Vân Thành.
Trong một ngàn năm Thiên Niên Ma Hoa nở, cũng sẽ có rất nhiều người mộ danh đến chiêm ngưỡng phong thái của Vọng Thiên Nha.
Những vũ giả lui tới này đều mang đến rất nhiều lợi ích cho thành trì.
Chính vì vậy, họ mới nghiêm túc bàn bạc như vậy.
Đảm bảo lúc Thiên Niên Ma Hoa nở, sẽ không bị khí tức của cường giả Nhập Thánh Cảnh quấy nhiễu.
Lúc đang bàn bạc thì một thị vệ của Yêu tộc vội vàng chạy vào, chắp tay nói:
- Áo Cổ đại nhân, ngoài phủ có một lão giả muốn bái kiến ngài!
- Lão giả? Áo Cổ chau mày, không vui phất tay nói:
- Không gặp, bảo y đi đi.
Thị vệ kia chưa rời đi, lắp bắp nói:
- Nhưng đại nhân, lão nói là lão quen biết tiền bối Áo Sư Đô, còn nói là muốn tiểu nhân giao cái này cho ngài.
Áo Cổ biến sắc, bỗng đứng lên:
- Quen biết tổ phụ ta? Chau mày, Áo Cổ nói:
- Vật gì? Trình lên đây.
Thị vệ kia vội vàng dâng đồ lên.
Áo Cổ chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt liền thay đổi, âm u bất định, cơ hồ như nghĩ tới điều gì, một lúc lâu sau mới cất vật đó đi, nói với Chu Lương và Kim Giác:
- Hai vị, hôm nay tạm thời như vậy đi, ta cần đi đón tiếp một người.
- Thành chủ cứ tự nhiên.
Chu Lương khẽ gật đầu.
Sau khi Áo Cổ rời đi, Kim Giác mới liếc nhìn ra ngoài cửa như có điều suy nghĩ, trầm giọng nói:
- Lý huynh, người này có thể quen biết gia gia của Áo Cổ, há chẳng phải là sống gần ngàn năm rồi sao? Chu Lương liếc mắt nhìn:
- Trên đời này cường giả cấp bậc lão quái vật còn ít sao? Kim Giác cười hì hì:
- Không ít, nhưng cường giả có mối quan hệ với Áo Cổ thì không nhiều.
Không biết Lý huynh có để ý hay không, vật lúc nãy tên thị vệ kia đem tới lại là lệnh bài gia tộc của Áo Cổ gia.
Trước nay chỉ có người có cống hiến to lớn cho họ mới có tư cách nhận một tấm.
Theo như ta biết thì từ trước tới nay Áo Cổ gia cũng mới chỉ phát ra ba tấm lệnh bài.
Hai tấm trên tay Ma tộc, là gia thần của Áo Cổ có được, một tấm trong tay Nhân tộc.
- Người đến là Nhân tộc! Chu Lượng kết luận.
Y không hề cảm nhận được Yêu khí quá cường đại từ bên ngoài phủ.
- Vậy thì to chuyện rồi.
Kim Giác biến sắc.
- Sao lại nói vậy?
- Ngươi biết là vị cường giả Nhân tộc nào có được tấm lệnh bài gia tộc đó của Áo Cổ gia? Chu Lương thoáng suy nghĩ, trầm giọng nói:
- Có thể khiến Áo Cổ gia tặng lệnh bài gia tộc, cường giả Nhân tộc này cũng không phải tầm thường.
Tam tộc Nhân Yêu Ma thù hận thâm sâu, thường không lui tới.
Ngoài vùng trung lập ra, Áo Cổ gia không phải là gia tộc nhỏ bé gì, có thể cống hiến to lớn cho một gia tộc lớn như vậy, cường giả Nhân tộc này cơ bản chính là nhân vật thủ nhãn thông thiên!
- Kim huynh, ta không biết những bí mật này.
Nếu ngươi biết thì nói ra xem sao? Kim Giác nhìn trái nhìn phải, hơi ghé sát vào Chu Lương, khẽ nói vài từ.
Sắc mặt Chu Lương đại biến:
- Thật sao?
- Không sai đâu.
Kim Giác nghiêm túc gật đầu.
- Nếu đúng là lão… Chu Lương và Kim Giác nhìn nhau, không ngồi yên được nữa, vội đứng dậy, đuổi theo Áo Cổ.
Bên ngoài phủ Thành chủ, Áo Cổ vội vàng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy lão giả trước mặt, sững sờ một hồi lâu, lúc này sắc mặt mới cung kính hành đại lễ:
- Vãn bối không ngờ thực sự người, lão nhân gia đã đến.
Không đón tiếp từ xa, mong tiền bối thứ tội.
Mấy thị vệ bên ngoài phủ thiếu chút nữa là lòi tròng mắt ra ngoài.
Ma tộc là nhất tộc vô cùng thô bạo cường ngạnh, cường giả trong Ma tộc tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu trước người khác.
Ở phương diện này, Áo Cổ càng như vậy, nhiều năm qua, họ cơ bản chưa từng nhìn thấy Thành chủ cung kính như vậy trước bất cứ cường giả nào tới.
Hơn nữa, lão lại còn là nhân loại! Lão giả này có lai lịch gì? Không ngờ có thể khiến Áo Cổ đại nhân khom lưng khuỵu gối.
Vài thị vệ bỗng nhiên có chút hốt hoảng.
Lão giả cười ha ha:
- Nhiều năm không gặp, tiểu tử năm nào cũng đã trưởng thành rồi, khó mà nhớ được tướng mạo của ta.
Ừ, Áo Tư Đô bây giờ sao rồi? Áo Cổ chản nản nói:
- Tổ phụ đã qua đời trăm năm trước.
Lão giả nghe vậy, khẽ thờ dài:
- Các lão bằng hữu đã đi rồi, chỉ còn lại lão già như ta còn kéo dài hơi tàn.
Haiza.
- Tiền bối nói gì vậy chứ.
Sự tồn tại của người là vinh hạnh của Nhân Yêu Ma tam tộc.
- Ha ha, già rồi, thực là là không ổn rồi.
Lão giả chậm rãi lắc đầu.
- Vị tiểu huynh đệ này là… Ánh mắt Áo Cổ quan sát người thanh niên bên cạnh, vẻ mặt hồ nghi. harry potter fanfic
- Vãn bối Địch Diệu bái kiến tiền bối.
Tại hạ là đệ tử của lão sư! Người thanh niên cung kính hành lễ, tự giới thiệu.
Mắt Áo Cổ chợt sáng, thần sắc hưng phấn kích động:
- Tiền bối thu nhận đồ đệ? Lão giả gật gật đầu:
- Sắp không ổn rồi, muốn truyền bát y.
Đứa bé này tư chất không tồi nên giữ nó lại bên mình dạy bảo.
- Người trẻ tuổi, ngươi may mắn đó.
Có thể bái nhân vật như tiền bối làm sư phụ, chỉ e là ghen tị thiên hạ sinh linh.
Áo Cổ xuýt xoa không thôi.
Y cũng nhìn ra người trẻ tuổi tên Địch Diệu này không phải là Nhân tộc, mà là Yêu tộc! Nhưng yêu khí trong thể nội của y ẩn giấu vô cùng hoàn mỹ.
Thực lực không tới trình độ của y thì sẽ không nhận ra manh mối.
Áo Cổ thầm khen một tiếng, thầm nghĩ tâm tính vị tiền bối này quả nhiên rộng rãi.
Sinh ra là nhân loại, lại thu nhận Yêu tộc làm đệ tử quan môn.
Đây không phải là việc mà ai cũng có thể làm được.
Có lẽ trong suy nghĩ của lão, Nhân Yêu Ma tam tộc không hề có giới hạn, đều là một phần của thiên hạ sinh linh.
Cũng chính vì quan điểm này của lão mới có thể có được sự ngưỡng mộ của cả thiên hạ.
Trong lúc nhất thời trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Lúc nói chuyện, Chu Lương và Kim Giác cũng vội vàng xông ra ngoài phủ, đến trước mặt lão giả kia, chắp tay nói:
- Bái kiến tiền bối.
- Hai vị chắc là Phó Thành chủ Chu Lương và Kim Giác của Phù Vân Thành đúng không? Lão giả mỉm cười.
- Đúng vậy, tiền bối mắt sáng như đuốc.
Chu Lương và Kim Giác lập tức rạng rỡ, cơ hồ không ngờ nhân vật như vậy lại có thể nhận ra mình.
- Không tệ không tệ.
Lão giả trịnh trọng gật đầu
- Phù Vân Thành dưới sự quản hạt của ba người các ngươi, phồn vinh hưng thịnh như vậy, xem ra các ngươi cũng tốn không ít công sức.
Thiên hạ này có thêm những người như các ngươi thì tốt rồi, có thể xóa bỏ được khoảng cách giữa chủng tộc, đến lúc đó thiên hạ sinh linh thành người một nhà.
Không biết lão phu có sống được để nhìn thấy cảnh tượng như vậy hay không.
- Vãn bối nhất định sẽ nỗ lực.
Chu Lương và Kim Giác vội vàng bày tỏ thái độ
- Những nơi khác không dám nói, ở Phù Vân Thành, tiền bối có thể nhìn thấy.
- Ha ha, vậy lão phu chờ xem sao.
Lão giả mỉm cười.
- Tiền bối vào trong nói chuyện đi.
Áo Cổ vội vàng làm thái độ mời chào, cơ hồ không vui khi Chu Lương và Kim Giác nói nhiều với một vị đại nhân vật như vậy.
Lão giả khẽ gật đầu, bước dài vào trong.
Người trẻ tuổi Địch Diệu kia thân mật dìu lão.
Chu Lương và Kim Giác nhìn nhau, vội vàng đuổi theo, đều đang nghĩ có nên nhân cơ hội này nhờ vị tiền bối này giúp mình luyện chế vài viên Thánh đan.
Trong phủ, Áo Cổ bày yến hội chào đón lão giả và Địch Diệu.
Trên bàn tiệc toàn là mỹ tữu giai nhưỡng, sơn hào hải vị, linh quả ngọc lộ.
Lão giả chỉ nếm vài trái linh quả rồi không ăn gì nữa.
Còn Địch Diệu lại ăn ngấu nghiến, cái bụng phình ra.
Chu Lương và Kim Giác thấy vậy, buông động tác liên tục chúc rượu Địch Diệu.
Rượu quá tam tuần, Áo Cổ hỏi:
- Tiền bối lần này đến cũng là vì Thiên Niên Ma Hoa sao?
- Đúng vậy.
Lão giả nghe vậy thì gật đầu.
- Nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ không phá vỡ quy củ vốn có đâu, cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của bất cứ người nào, quan trọng nhất là dẫn đồ nhi trẻ tuổi này đến nhìn ngắm thế diện.
- Bọn tại hạ tin tưởng nhân phẩm của tiền bối.
Áo Cổ trịnh trọng gật đầu.
Thân phận của vị trước mắt này nếu thực sự cần Thiên Niên Ma Hoa, chỉ cần nói một câu là không ai tranh giành với lão.
Đến lúc đó, Thiên Niên Ma Hoa trên Vọng Thiên Nha chỉ có thể rơi vào tay lão.
- Tới gặp ngươi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn bảo đảm sự an toàn của đồ nhi này của ta.
Lão phu không hề muốn phải lao tâm khổ tứ đi tìm một vị y bát truyền nhân khác.
- Xin tiền bối yên tâm.
Trong Phù Vân Thành, sẽ không có ai làm hại đến y.
Vãn bối lấy tính mạng để đảm bảo! Áo Cổ trịnh trọng gật đầu.
- Vậy thì làm phiền ngươi rồi.
Ừ, đổi lại, ta có thể giúp ba người các ngươi, luyện chế cho mỗi người một viên Thánh đan.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Áo Cổ lập tức trở nên kích động, nhìn nhau, tranh nhau nói ra yêu cầu của mình.