Mạc Tiểu Thất là con gái của Thú Vũ Đại Đế, thân phận không tầm thường, ở đây ai dám ra tay với nàng chứ? Nếu để nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì đây?
Ngay cả Phong Huyền còn có thể Hồn giáng lên người con trai mình, một khi Mạc Tiểu Thất xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng, chọc Thú Vũ Đại Đế cũng Hồn giáng tới, thì ở đây ai có thể thừa nhận được lửa giận của hắn chứ?
Cho nên vừa thấy Mạc Tiểu Thất đang tranh đấu với người khác, Dương Khai liền tỏ ra khẩn trương, lo lắng nói:
- Sao các ngươi không tới hỗ trợ?
Lưu Viêm thản nhiên nói:
- Không xen tay vào được.
Dương Khai ngạc nhiên, lúc này mới nhìn rõ kẻ giao đấu với Mạc Tiểu Thất rốt cuộc là ai. Người giao đấu đến nước sôi lửa bỏng, bất phân thắng bại với Mạc Tiểu Thất, không ngờ cũng là một thiếu nữ, hơn nữa mặc trang phục rất nổi bật, vô cùng xinh đẹp.
Thiếu nữ này Dương Khai cũng biết. Con gái của Minh Nguyệt Đại Đế, Nam Vực Tinh Thần Cung... Lam Huân công chúa!
Dương Khai mặt đen lại. Thân phận hai thiếu nữ này đều vô cùng nhạy cảm, hơn nữa cũng đều là nhi nữ của Đại Đế, cũng chỉ có các nàng mới dám ra tay với nhau.
- Tại sao lại đánh nhau? Dương Khai vội vàng hỏi.
- Không biết, liếc nhau hằm hè không nói gì, rồi liền lao vào đánh nhau. Lưu Viêm đáp.
- Lại có chuyện như vậy sao! Dương Khai nghe mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên nhìn lại, hai nữ nhân này hẳn là biết nhau, cũng biết thân phận của đối phương, có lẽ là vì tuổi trẻ hiếu thắng, thân phận địa vị cũng không xê xích bao nhiêu nên các nàng nảy sinh ý niệm muốn phân cao thấp. Nhưng cho dù muốn đấu với nhau, cũng phải nhìn xem đang ở đâu, lúc nào chứ? Nơi này chính là Toái Tinh Hải a, không phải nơi giao đấu tranh đua mạnh yếu.
Mấy năm không gặp, bất kể là Mạc Tiểu Thất hay Lam Huân đều đã có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Tư chất của hai vị nhi nữ Đại Đế này rõ ràng không tầm thường, cho nên mới có thể đạt được thành tựu to lớn trong thời gian ngắn như vậy.
Dương Khai biết Lam Huân thừa kế Minh Nguyệt Huyễn Thân của Minh Nguyệt Đại Đế, còn Mạc Tiểu Thất mặc dù không có thể chất đặc thù, nhưng trời sinh có thể điều khiển các loại yêu thú tác chiến, hơn nữa thân là nhi nữ của Thú Vũ Đại Đế, sở học của nàng từ nhỏ đã vô cùng cao thâm huyền diệu.
Giờ phút này hai nữ nhân đã đánh đến say xưa, so sánh với Lam Huân ưu nhã ung dung, Mạc Tiểu Thất thì lại có vẻ hoang dã, cũng không biết nàng thi triển ra bí thuật gì, toàn thân nhanh nhẹn như con báo, hơn nữa trên mặt còn nổi lên từng đường thú văn, trên người phát tán ra khí tức vô cùng cuồng dã.
Hai người cũng không muốn sử dụng bí bảo, chỉ dựa vào sở học của bản thân giao đấu. Dương Khai chỉ nhìn qua liền biết, hai người này không ai có thể làm gì được người kia, Minh Nguyệt Huyễn Thân của Lam Huân cũng rất thần diệu, thân hình của nàng biến ảo kỳ lạ, dù Mạc Tiểu Thất điên cuồng tấn công vẫn không thể đột phá được phòng ngự của nàng. Hễ Mạc Tiểu Thất kiệt sức là Lam Huân liền nhân cơ hội chuyển thủ sang công, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Cách đó không xa còn có một nam nhân đang quan sát với vẻ mặt khẩn trương, thỉnh thoảng lại thét lên:
- Công chúa cẩn thận một chút, nhưng nhất thiết đừng tổn thương đến nàng ta.
Tiêu Thần! Thân là hộ hoa sứ giả của Lam Huân công chúa, nên hắn luôn kè kè bên cạnh Lam Huân. Lúc này hắn cũng tỏ ra rất lo lắng, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh, nếu là người khác dám ra tay với Lam Huân, chắc chắn hắn đã lên đi hung hăng dạy dỗ đối phương một trận, nhưng Mạc Tiểu Thất cũng không phải là người bình thường, cho nên mặc dù Tiêu Thần lúc khắc này đã tấn cấp lên Đế Tôn, những cũng chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt nhìn, hoàn toàn không thể xen tay vào được.
Đang lo lắng quan sát, Tiêu Thần cảm nhận được có người bay về phía hắn, liền quay đầu lại nhìn, lập tức thấy được Dương Khai đang đứng trước mặt mình tủm tỉm cười. Hắn quan sát Dương Khai từ trên xống dưới, rồi hừ lạnh nói:
- Là ngươi!
Hiển nhiên là hắn nhận ra Dương Khai, dù sao năm xưa khi ở trong Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai luyện chế được Thái Diệu đan đã gây ra phong ba rất lớn. Một người như vậy, dĩ nhiên Tiêu Thần sẽ có ấn tượng rất sâu đậm.
Dương Khai cười ha ha nói: - Tiêu huynh, nhiều năm không gặp, chúc mừng huynh tấn cấp lên Đế Tôn.
Tiêu Thần ngạo nghễ nói: - Điều này có gì đáng phải chúc mừng chứ, bổn thiếu vốn là thiên tài, tấn cấp lên Đế Tôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nghe hắn khoác lác như vậy, vẻ mặt Dương Khai liền tối sầm lại. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, tên Tiêu Thần này tuy hơi ngang ngược, nhưng quả thật tư chất cũng rất cao, nếu không cũng không có khả năng tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh được.
Tiêu Thần lại nói: - Ta nhớ năm đó ở trong Tứ Quý Chi Địa, ngươi đã dùng qua một viên Thái Diệu đan, vậy sao bây giờ vẫn còn là Đạo Nguyên Cảnh? Chậc chậc, tư chất của ngươi không khỏi cũng quá kém đi, lãng phí mất một viên Thần Đan a!
Dương Khai không để ý chút nào, cười nói: - Đúng vậy, nếu năm xưa tặng viên Thái Diệu đan kia cho Tiêu huynh, nói không chừng Tiêu huynh đã sớm tấn cấp lên Đế Tôn cảnh rồi ha.
- Đó là đương nhiên! Tiêu Thần dương dương đắc ý, rồi rất nhanh, hắn lại hồ nghi nói: - Ngươi tìm ta có việc gì?
Dương Khai tỏ ra hơi nghiêm nghị, nhìn hai nữ nhân ở chiến trường bên kia, nói:
- Tiêu huynh, sao ngươi lại đứng ở đây mà nhìn như vậy? Lam Huân công chúa thân phận tôn quý nhường nào, vậy mà ngươi lại để cho nàng giao đấu với người khác, nếu chuyện này truyền đến tai Minh Nguyệt đại nhân, thì đại nhân sao có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nếu có gì sơ suất, vậy thì càng khó có thể tưởng tượng nổi, còn không mau tách các nàng ra.
Tiêu Thần tỏ ra khổ sở, vẻ đắc ý lúc trước lập tức không còn sót lại chút nào, oán giận nói:
- Nếu có thể tách ra ta đã sớm tách rồi, còn phải đợi ngươi nói sao, ngươi có biết thiếu nữ đang giao đấu với công chúa kia là ai hay không?"
- Là ai? Dương Khai giương ánh mắt vô tội hỏi.
- Đúng là tên nhà quê, ngay cả lai lịch nàng cũng không biết! Tiêu Thần bĩu môi nói: - Thân phận vị cô nương này cũng không phải người bình thường có thể biết, thôi, hôm nay bổn thiếu sẽ giúp ngươi mở rộng tầm mắt, nghe cho kỹ đây, vị cô nương kia chính là con gái của Thú Vũ Đại Đế!
- Thú Vũ Đại Đế? Dương Khai tỏ ra kinh ngạc.
Tiêu Thần hừ một tiếng, nói: - Sợ rồi sao? Hiện tại đã biết vì sao bổn thiếu chỉ có thể nhìn, mà không thể nhúng tay vào rồi chứ? Hai vị này đều là nữ nhi của các vị đại nhân, đắc tội với ai cũng đều không có kết quả gì tốt... Ài, làm nam nhân thật là khó mà. Hắn than ngắn thở dài, tỏ ra khổ không thể tả.
Dương Khai nói: - Nhưng cũng không có thể để cho các nàng tiếp tục đánh như vậy, hiện tại nhìn thấy hai người chỉ là đang luận bàn, nhưng một khi tức giận lên, hậu quả có thể rất nghiêm trọng! Ngươi cũng biết đó, thiếu nữ mới lớn tính háo thắng rất cao, nếu giằng co lâu không có kết quả, chưa chắc đã không thể trở thành kết cục không chết không thôi. Tiêu Thần nghe vậy liền rùng mình, dường như đang tưởng tượng đến cảnh tượng đáng sợ kia, sắc mặt liền trắng bệch ra nhưng vẫn vớt vát nói:
- Sẽ có chuyện như vậy sao? Ngươi đừng có gạt ta.
Dương Khai nghiêm mặt nói: - Khả năng đó cũng có thể xảy ra, hiện tại tách các nàng ra quan trọng hơn.
Tiêu Thần nuốt một ngụm nước miếng, nói: - Làm sao tách ra đây? Công chúa điện hạ nghe lời của ta không lọt tai, trừ khi đi lên trực tiếp nhúng tay vào...
- Vậy thì đi lên trực tiếp nhúng tay vào đi, tách các nàng ra! Dương Khai nghiêm nghị nói: - Tiêu huynh, hiện tại ngươi cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh, tách hai tiểu nha đầu đang đánh nhau há lại là việc gì khó?
- Tất nhiên là không có gì khó! Tiêu Thần hừ một tiếng, rồi nhìn Dương Khai thâm ý sâu sắc, nói: - Tuy nhiên, như thế nào ta vẫn cảm thấy... ngươi đang muốn hãm hại ta a! Tiểu tử, có phải ngươi thấy ta đẹp trai hơn, nên trong lòng khó chịu hay không?
- Sao có thể như vậy chứ! Dương Khai tỏ ra vô cùng trượng nghĩa nói: - Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của công chúa mà thôi, dầu gì ta cũng là võ giả đến từ Nam Vực, hiển nhiên không muốn thấy công chúa đại nhân gặp phải thương tổn gì. Công chúa đại nhân hoàn mỹ như vậy, bất kỳ một chút tổn thương nào đều là sự khinh nhờn đối với nàng!
Tiêu Thần tỏ ra tán đồng gật đầu, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết nói: - Ngươi nói không sai, công chúa đại nhân không thể bị dính một chút thương tổn, phải mau chóng tách các nàng ra mới được.
- Tiêu huynh nhanh lên đi! Dương Khai thúc giục.
Tiêu Thần nắm lấy cánh tay Dương Khai, nói: - Nếu như ngươi cũng nhiệt tâm trung thành như thế, vậy thì hãy cùng ta ngăn Lam Huân công chúa lại, ngươi ngăn một vị công chúa điện hạ lại, quyết định như vậy đi.
Nói rồi, hắn liền kéo Dương Khai bay về phía trước, cũng không quản Dương Khai có nguyện ý hay không, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Dương Khai bị bất ngờ, trong lòng thầm nguyền rủa không dứt. Hắn vốn định dụ Tiêu Thần nhúng tay giải quyết trận tranh đấu vô vị này, nhưng không ngờ tên này nhìn như có vẻ khù khờ ngu ngốc, thật ra lại là người rất thông minh lanh lợi, kéo hắn cùng đi.
Tuy nhiên việc đã đến nước này, Dương Khai cũng không có thời gian tính toán nhiều như vậy, chỉ có thể như Tiêu Thần nói, phối hợp cùng hắn một chút. Gần đến nơi, Tiêu Thần vận dụng chút lực tay, ném thẳng Dương Khai tới vị trí hai nàng đang giao đấu, miệng còn hô lớn:
- Hai vị công chúa xin dừng tay, có gì từ từ nói, không nên động tay động chân.
"Tiêu Thần, ta đào tổ tông nhà ngươi lên"! Dương Khai thầm rủa xả trong lòng, thế nào hắn cũng không nghĩ tới, tên Tiêu Thần này lại hèn hạ âm hiểm như này, không ngờ lại dùng hắn làm ám khí ném tới.
Làm như vậy rõ ràng có thể phân tán sự chú ý của Lam Huân và Mạc Tiểu Thất, khiến tên kia sau đó sẽ dễ dàng nhúng tay vào hơn. Thân ở giữa không trung, Dương Khai cưỡng chế ổn định thân hình, cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể thúc giục nguyên lực bảo vệ toàn thân. Ngay sau đó hắn liền vọt vào vòng xoáy tranh đấu giữa hai nàng.
Vài tiếng "Ầm ầm" vang lên, xen lẫn trong đó là tiếng kêu của Dương Khai. Lam Huân và Mạc Tiểu Thất đều tỏ ra kinh ngạc thu tay lại, từng người lui về sau mấy chục trượng, ngạc nhiên nhìn về phía Dương Khai. Hai nàng đều không phải là kẻ lạm sát người vô tội, cho nên vừa thấy có người xông vào vòng chiến, bị mình ngộ thương, liền lập tức dừng tay.
Mạc Tiểu Thất có chút bất an nhìn người vừa đến, không biết có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không, tuy nhiên ngay sau đó, ánh mắt nàng liền sáng ngời, thú văn trên mặt cũng lập tức biến mất sạch sẽ.
- Dương đại ca! Nàng vừa mừng vừa sợ nhìn Dương Khai, duyên dáng hô lớn. Dương Khai nhìn nàng toét miệng cười, đồng thời xông tới, thuận thế ôm lấy nàng ta, kéo giãn ra với Lam Huân.
- Hizz... . Truyện mới cập nhật
Bên kia, Tiêu Thần đang theo sát Dương Khai xông tới thấy được cảnh này, không nhịn được hít sâu một hơi, trong lòng khiếp sợ đồng thời lại bội phục không thôi.
Hắn chỉ muốn Dương Khai hỗ trợ tách hai vị công chúa điện hạ ra, nhưng không ngờ tiểu tử này lại đưa tay ôm lấy Mạc Tiểu Thất. Tiểu tử kia ăn gan hùm mật gấu sao? Lại dám vô lễ với công chúa đại nhân như thế?