Tập trung nhìn kỹ, giữa đại điện có một tòa pháp trận không gian, đang phát tán hào quang, xung quanh có không ít võ giả canh gác, trong tối cũng có cường giả theo dõi.
Nơi này hẳn là trung khu pháp trận không gian Thủy Nguyệt Tinh, Dương Khai hiểu được, bằng không sao lại phải trọng binh trấn giữ như thế.
Quả nhiên, Ngả Âu nói: - Tòa pháp trận không gian này kết nối các thành trì lớn trên Thủy Nguyệt Tinh, cứ điểm trọng yếu các nơi, là thứ cực kỳ trọng yếu.
Dương Khai gật đầu, thần thức quét qua. liền biết cấu tạo trong pháp trận này, nhưng hắn cũng không quá để ý, dù sao bố trí pháp trận không gian kiểu này không có gì khó đối với hắn.
- Tiền bối để ta xem cái này, là muốn ta làm gì? Dương Khai khó hiểu hỏi.
- Không phải thứ này.
Ngả Âu cười thần bí, lại vẫy gọi Dương Khai đi theo, mới đi sang một bên, vào trong cửa hông, theo thang lầu xoay tròn đi xuống.
Xung quanh cầu thang có gắn dạ minh châu to cỡ nắm tay, tỏa ra ánh sàng nhàn nhạt, mới không quá tối tăm.
Ngả Âu dẫn đường đằng trước, đi chừng một nén nhang, hai người mới đến một chỗ trong lòng đất.
Đằng trước mở rộng, Dương Khai kinh ngạc phát hiện dưới này lại có một động thiên khác, là một cái mật thất trống trải, nhìn vào bên trong trống rỗng, chỉ ở giữa là có một thứ tỏa ra khí tức xa xưa.
- Đây là... Dương Khai nhướng mày, vội đi tới trước, mượn ánh sáng từ dạ minh châu xung quanh, đi một vòng quanh pháp trận rộng chừng 5 trượng.
- Đây là pháp trận không gian siêu cấp? Dương Khai kinh ngạc nhìn Ngả Âu.
- Không sai! Ngả Âu nghiêm túc gật đầu. - Như ngươi thấy, đây là pháp trận không gian siêu cấp, có thể truyền tống từ Thủy Nguyệt Tinh đi pháp trận ở hành tinh khác! . Tìm truyện hay tại [ TRЦмtrцуe И.V И ]
- Không dùng được nữa? Dương Khai lại hỏi.
- Phải, không biết chỗ nào có vấn đề, theo điển tịch tổ tiên ghi lại, từ vạn năm trước đã không thể sử dụng. Trải qua bao nhiêu đời hội trưởng đều tìm người sửa chữa, đáng tiếc không ai làm được. Dương Khai, cũng không phải bổn tọa không tín nhiệm bản lĩnh của ngươi, nhưng mà chuyện này liên quan trọng đại, bổn tọa nhất định phải tận mắt thấy rõ. Nếu ngươi có thể sửa được pháp trận này, vậy bổn tọa sẽ tin lời ngươi! Ngả Âu nghiêm mặt nói.
- Chuyện này có gì khó?
Dương Khai mỉm cười, thần sắc thoải mái bất ngờ.
- Ngươi thật có thể sửa được? Ngả Âu trở nên hưng phấn.
- Được. Dương Khai gật đầu. - Nhưng mà, tiền bối, pháp trận này kết nối nơi nào?
Ngả Âu nhíu mày, có chút khó xử, nhưng trầm ngâm một hồi liền nói: - Ngươi cùng bổn tọa không có gì phải giấu, lại tình đầu ý hợp với Tuyết Nguyệt, cũng không phải người ngoài, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngươi có từng nghe qua, ở trong Tinh Vực tồn tại rất nhiều Ám Tinh?
- Ám Tinh? Dương Khai nhướng mày, có phần bất ngờ: - Chính là những hành tinh ẩn giấu sâu trong Tinh Vực, không thể dùng cách bình thường để đi vào, thậm chí mắt thường cũng không thấy được?
- Quả nhiên ngươi biết. Ngả Âu gật đầu.
- Chính là loại Ám Tinh này, Tinh Vực rộng lớn biết bao, ẩn giấu biết bao bí mật. Nhìn khắp Tinh Vực, Ám Tinh dù không có nhiều, nhưng tuyệt đối không ít, chỉ là người thường không thể phát hiện. Hiện tại trong Tinh Vực, phàm là hành tinh có chút giá trị đều sớm bị các thế lực lớn nắm giữ, cũng như Hằng La Thương Hội ta, đã quản lý 18 hành tinh. Các nhà thế lực muốn phát triển lớn mạnh, ngoài mở rộng xâm lược, biện pháp ổn thỏa nhất là tìm kiếm Ám Tinh. Mở rộng xâm lược có nhiều nhân tố không nắm chắc, còn tìm Ám Tinh lại an toàn dễ dàng. Có điều Ám Tinh che giấu rất sâu, rất khó tìm kiếm, dù có thoáng qua, cũng chưa chắc phát hiện được.
Dương Khai gật đầu:
- Ta cũng nghe qua, nghe nói trong Tinh Vực có kỳ trận thiên địa, ẩn giấu hành tinh nào đó, những kỳ trận thiên địa này ảo diệu, ngay cả cường giả Hư Vương tam tầng cảnh cũng chưa chắc nhìn ra.
Vừa nói, trong lòng Dương Khai khẽ động, kinh ngạc: - Ý của tiền bối, là pháp trận không gian này kết nối với một Ám Tinh?
Sắc mặt Ngả Âu hưng phấn, gật đầu: - Không sai, nó nối liền với một Ám Tinh. Có thể ngươi không biết, tổ tiên Hằng La Thương Hội đã từng có chút giao tình với Tinh Không Đại Đế, Ám Tinh đó do Đại Đế phát hiện, cuối cùng nói cho tổ tiên thương hội, pháp trận này cũng là Đại Đế tự tay bố trí năm đó.
Lại còn liên quan tới Dương Viêm?
Dương Khai kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng hiểu, vì sao pháp trận này lại không khác gì cái mình bố trí.
Bởi vì là Dương Viêm làm, còn trận đồ mình bố trí pháp trận không gian cũng là do Dương Viêm dạy, không giống mới là lạ.
Vốn tưởng rằng Dương Khai nghe đến tổ tiên Hằng La Thương Hội có chút giao tình với Đại Đế, lẽ ra phải biểu hiện khiếp sợ, nhưng phát hiện Dương Khai lại thờ ơ, Ngả Âu kinh ngạc không thôi, trong lòng lại đánh giá Dương Khai cao hơn.
Chỉ có hạng người tâm tính trầm ổn mới lạnh nhạt như vậy, hắn làm sao biết Dương Khai ở cùng Dương Viêm bao lâu, nói về hiểu biết Đại Đế, toàn bộ Tinh Vực cũng không ai hơn được.
Hắn tiếp tục nói: - Ám Tinh đó là một khoáng tinh, giá trị vô cùng lớn, đáng tiếc hơn vạn năm qua thương hội ta sở hữu núi bảo bối mà không có cửa vào, đúng là hổ thẹn phó thác của Đại Đế. Dương Khai, nếu ngươi có thể sửa được pháp trận này, vậy sẽ là ân nhân chân chính của thương hội ta, bổn tọa...
Ngả Âu nói tới đây, phát hiện mình không biết nói sao.
Vốn hắn muốn cám ơn Dương Khai, nhưng nói tới miệng, lại phát hiện mình không biết phải cám ơn thế nào. Dương Khai xuất hiện, mang tới lợi ích không thể ước đoán cho hắn và thương hội, ân tình như vậy, lấy cái gì mà cám ơn.
Bán cả thương hội cho hắn còn tạm được.
- Tiền bối yên tâm, chỗ này cứ giao cho ta.
Dương Khai gật đầu không chối từ.
- Được, vậy bổn tọa mong chờ, cần phải bao lâu? Ngả Âu hưng phấn hỏi.
- Chờ một chút! Dương Khai vừa nói, đã đi lên trận cơ lâu năm không tu sửa, thả ra thần niệm xem xét kỹ càng, sau đó liền có vẻ hiểu được.
Tiếp theo, hắn mở nhẫn không gian lấy ra các loại nguyên vật liệu, bao gồm cả Không Linh Tinh tinh khiết mang ra từ trong Thất Lạc Chi Địa.
Hỏa lực nóng rực phát ra từ trên người hắn, những nguyên vật liệu không ngừng biến đổi hình dạng, dung nhập vào trận cơ. Thần niệm của Dương Khai cũng chạy qua trận cơ, dùng thần thức hỏa bù đắp hoàn thiện trận đồ bên trong.
Trước sau không quá một nén nhang, hắn vung tay, các Không Linh Tinh tinh khiết lần lượt khảm vào những vị trí trên pháp trận.
Toàn bộ pháp trận kêu vang, dao động lực lượng không gian trào ra từ pháp trận, pháp trận phủ bụi, lúc này tỏa ra hào quang!
- Cái gì...
Ngả Âu đứng một bên nhìn đến ngây người, miệng há to, có thể nhét cả nắm tay vào.
Thân là hội trưởng Hằng La Thương Hội, còn là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, sống hơn nửa đời người, chuyện lạ lùng gì chưa thấy, hắn đã sớm có thể núi non sụp đổ trước mặt mà không đổi sắc.
Nhưng mà bây giờ, hắn quả thật bị chấn trụ.
Hắn nghĩ rằng, Dương Khai muốn sửa chữa pháp trận không gian này, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Hắn nghĩ rằng ngắn thì cũng phải một hai tháng, thậm chí một hai năm.
Hắn nghĩ rằng Dương Khai phải tiêu hao tâm thần rất lớn...
Hắn nghĩ rằng...
Nhưng mà má nó mới có một nén nhang thôi! Dương Khai lại giải quyết xong nan đề làm khó vô số tinh anh Hằng La Thương Hội trong vạn năm qua.
Tiểu tử này còn là người hả?
Ngả Âu cảm giác cả người muốn sụp đổ, không thể tin nổi nhìn phía trước, pháp trận ông ông cùng lực lượng không gian tràn ra, cùng với hào quang nhàn nhạt, thể hiện rõ ràng pháp trận không gian đã thật sự được sửa chữa xong.
Trong khi hắn thất thần, hắn phát hiện Dương Khai lấy ra một ít thứ, luyện hóa trong tay, không lâu sau đã thành một tấm lệnh bài.
Kế đó, Dương Khai vẫy gọi Ngả Âu, mỉm cười nói: - Tiền bối, có muốn đi bên kia xem thử.
- Vậy... vậy là xong rồi?
Ngả Âu nghi thần nghi quỷ, không phải hắn nghi ngờ bản lĩnh của Dương Khai, mà là những gì đã thấy vượt quá tưởng tượng của hắn.
- Phải, pháp trận này cùng một mạch với ta học, chỉ là trong linh trận đồ có chút vấn đề, ta sửa một chút là không có gì nữa. Ta còn gia cố trận cơ, bổ sung một chút Không Linh Tinh, đủ cho pháp trận này vận hành vạn năm không hư hỏng!
Ngả Âu nuốt ực một cái, nhưng nghĩ tới đối diện mà khoáng tinh mà các đời hội trưởng nhớ mãi không quên, hắn không nén được kích động, nhấc bước đã vào trong pháp trận.
- Tiền bối cầm thứ này, ổn định thần hồn. Dương Khai đưa lệnh bài mới luyện chế cho hắn, căn dặn.
- Đây là truyền tống lệnh đặc thù của ngươi luyện chế? Không có vật này, sẽ không thể sử dụng pháp trận không gian? Ngả Âu hỏi, hiển nhiên Thần Đồ đã báo cáo tất cả cho hắn, bởi vậy hắn cũng biết tới truyền tống lệnh.
- Không sai, nhưng không phải không dùng được, mà là tùy tiện sử dụng, sẽ bị đày vào trong hư không vô tận. Dương Khai cười nhe răng.
- Được được được, có chiêu này, bổn tọa yên tâm. Ngả Âu cười to, vung tay: - Lên đường thôi, để cho bổn tọa xem khoáng tinh kia trù phú cỡ nào.
Dương Khai không nói nữa, mà đẩy thánh tinh vào trận pháp, bấm pháp quyết, vận chuyển trận pháp.
Hào quang chói lọi cắn nuốt Dương Khai cùng Ngả Âu, sau đó hai người liền biến mất.
Cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, trên một ngôi sao vắng lặng, bên trong cung điện cổ xưa, ánh sáng lóe lên, chừng 10 nhịp thở mới tan đi.
Đợi cho ánh sáng tan đi, Dương Khai cùng Ngả Âu mới hiện ra.
Không hổ là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lực lượng thần thức mạnh mẽ, dù trải qua truyền tống liên hành tinh, nhưng Ngả Âu khôi phục rất nhanh, không giống Thần Đồ lúc trước choáng váng cả buổi.
Hắn vội quan sát xung quanh, thần niệm nhanh chóng mở rộng, đang tra xét xung quanh có nguy hiểm hay không.