Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đường dò xét đến đây, mặc dù giờ này Dương Khai coi như là người rất có kiến thức, cũng bị kho tàng phong phú của Vấn Tình Tông làm cho kinh ngạc ngây người.

Mà một số lớn tài phú như vậy, kể từ hôm nay đã thuộc về hắn, đây đúng là tài sản từ trên trời rơi xuống.

- Bên kia còn có! Cơ Dao bỗng nhiên chỉ tay kêu lên.

Mọi người nhìn lại theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy ở chỗ sâu nhất trong hang đá, có ba bệ đá, trên mỗi một bệ đá đều đặt một cái hộp, có màn sáng cấm chế bao phủ.

Được bảo tồn cẩn thận như vậy, có thể thấy được vật đặt trên ba bệ đá này khẳng định không tầm thường.

Dương Khai hưng trí bừng bừng đi tới, lấy ra lệnh bài mở ra nhà kho trước đó, thuận tay lắc lắc trước một bệ đá trong đó, tia sáng đen lóe lên, quầng sáng cấm chế kia quả nhiên “xoạt” một tiếng mở ra.

Dương Khai liền cầm lên cái hộp dài đặt trên bệ đá.

- Nhìn xem là bảo bối gì? Ba Yêu Vương cùng xông tới, đều khoái ý đánh giá.

Lòng hiếu kỳ mọi người đều có, các Yêu Vương cũng không ngoại lệ.

Dương Khai mặt đầy vẻ cổ quái áng chừng một chút cái hộp dài trên tay, nói: - Dường như là hộp rỗng!

- Không thể nào? Ưng Phi đầy mặt ngạc nhiên, Tạ Vô Úy cùng Tê Lôi cũng là vẻ mặt không muốn tin, nhưng bọn họ cũng biết Dương Khai không cần thiết nói dối trước mặt bọn họ.

Trước mắt bao người, Dương Khai mở ra cái hộp dài trên tay, quả nhiên, bên trong trống rỗng không có vật gì.


- Một cái hộp rỗng đặt đàng hoàng ở chỗ này làm chi! Ưng Phi hơi có chút thất vọng, giận dữ nói.

Dương Khai liếc mắt nhìn chiều dài của hộp không này, bỗng nhiên vừa động trong lòng, từ trong nhẫn không gian lấy ra một vật. Sau đó đặt vào trong hộp, vừa lúc vừa khít.

- Đây là… Đế Bảo tên Phong Huyền sử dụng trước đó? Tạ Vô Úy nhướn mày, nhận ra Đế Bảo của Dương Khai lấy ra.

Dương Khai gật gật đầu nói: - Là Phong Lôi Thần Mâu, nghe nói là di vật của Vấn Tình Đại Đế!

- Thì ra thế! Nói như vậy, Phong Lôi Thần Mâu này vốn được cung phụng tại đây, khi nào Phong Huyền cần dùng tới mới mang ra ngoài! Tạ Vô Úy chợt hiểu ra.

- Hẳn là vậy! Dù sao cũng là di vật tổ tiên để lại, Phong Huyền dù là tông chủ của Vấn Tình Tông, cũng không thể mọi lúc mọi nơi mang theo trong người! Dương Khai gật gật đầu, thuận tay thu cất cái hộp.

Trước mắt có thể xác định cái hộp không này vốn để đặt Phong Lôi Thần Mâu, về phần còn lại hai kiện, nếu cũng dặt ở chỗ này trịnh trọng như vậy, khẳng định giá trị sẽ không kém bao nhiêu so với Phong Lôi Thần Mâu.

Dương Khai cũng thật tò mò rốt cuộc trong hai hộp còn lại chứa thứ gì? Hắn cũng không chút do dự mở ra cấm chế trên hai bệ đá kia, rồi cầm lên một cái hộp mở ra xem.

Ưng Phi nhanh tay, cũng cầm lên cái hộp còn lại ngắm nhìn.

- Ồ… Dương Khai nhướn mày, ánh mắt sáng rực nói: - Đây là…

Cái hộp trên tay hắn vừa mở ra, liền có một luồng linh khí vô cùng tinh thuần cuốn lên, nhưng lại làm cho đế nguyên trong cơ thể hắn đều theo đó nổi lên cộng minh. Dường như linh khí tinh thuần này rất có ích đối với tu luyện.

- Nguyên tinh!

Tạ Vô Úy tiếp lời nói, bất quá rất nhanh trên mặt hắn hơi biến sắc: - Không đúng, là nguyên tinh cực phẩm!

- Nguyên tinh cực phẩm? Tê Lôi cũng trợn to mắt nhìn lại hướng cái hộp trên tay Dương Khai, thậm chí ngay cả Cơ Dao trên mặt luôn tĩnh lặng không dao động như giếng cổ, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn.

- Quả nhiên là nguyên tinh cực phẩm! Dương Khai toét miệng cười, đưa tay từ trong hộp lấy ra một viên lớn bằng cỡ ngón cái, toàn thân sáng bóng giống như thủy tinh bình thường.

Nguyên tinh này nhỏ hơn một chút so với nguyên tinh thượng phẩm, nhưng linh khí thiên địa chứa bên trong nó không phải nguyên tinh thượng phẩm có thể so sánh.

Phóng mắt nhìn khắp Tinh Giới, một khi võ giả tu luyện đến trình độ Đế Tôn Cảnh, nguyên tinh hạ phẩm cùng với nguyên tinh trung phẩm đã không có chỗ dùng gì lớn. Bình thường võ giả Đế Tôn Cảnh tu luyện, đều mượn dùng nguyên tinh thượng phẩm; còn có giao dịch một vài vật phẩm quý trọng, cũng đều dùng nguyên tinh thượng phẩm làm môi giới.

Nhưng ở trên nguyên tinh thượng phẩm, còn có một loại tốt hơn gọi là nguyên tinh cực phẩm.

So với nguyên tinh thượng phẩm, nguyên tinh cực phẩm quả thực chính là quý hiếm như lông phượng sừng lân, rất khó tìm kiếm.

Thường thường trăm tòa quặng mỏ nguyên tinh, cũng không nhất định có thể tìm được một vài viên, bất kỳ một viên nguyên tinh cực phẩm nào đều là đoạt thiên địa tạo hóa mà tạo thành.

Trong lời đồn, nguyên tinh cực phẩm rất nhiều công dụng, nhưng đối với võ giả tác dụng lớn nhất chính là đột phá gông cùm xiềng xích. Nếu võ giả nào đang tu luyện gặp bình cảnh, nguyên tinh cực phẩm là ngoại lực phụ trợ tốt nhất. Hơn nữa sẽ không có tai họa ngầm gì.

Trong Tinh Giới, vô số Đế Tôn Cảnh tu luyện trăm ngàn năm tháng, cắm trong bình cảnh của bản thân, khó tiến thêm một bước… Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu võ giả bỏ công tìm kiếm nguyên tinh cực phẩm trong truyền thuyết này, kỳ vọng có thể nỗ lực vượt qua một bước kia.

Thế nhưng nguyên tinh cực phẩm đâu phải dễ dàng liền tìm được như vậy, những võ giả khổ tâm truy tìm kia nhất định là uổng phí thời gian.

Hiện nay, trong kho tàng của Vấn Tình Tông lại có một hộp nguyên tinh cực phẩm, hơn nữa số lượng còn không ít, có hơn bảy viên, đặt ngay ngắn chỉnh tề trong hộp.

- Thứ tốt thứ tốt! Chỉ đáng tiếc là… Tê Lôi một mặt gật gù đắc ý một mặt tiếc rẻ.

Hai vị Yêu Vương kia nghe vậy, cũng vừa động trong lòng, gật gật đầu nói: - Quả thật đáng tiếc!

Nguyên tinh cực phẩm mặc dù có đại dụng đối với võ giả đột phá, nhưng ba người bọn hắn đã là tồn tại cường đại cấp bậc Yêu Vương, nói cách khác, có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh. Cho nên nguyên tinh cực phẩm này tuy tốt, nhưng với bọn họ lại giống như gân gà.

Bọn họ nếu muốn chống gậy nhảy qua trăm thước, chỉ có thể ký thác hy vọng vào căn nguyên thánh linh, vào huyết mạch tổ tiên xa xưa.

Nếu không phải có nguyên nhân này, với thực lực thân phận của ba người bọn hắn, như thế nào cam tâm tình nguyện bị Dương Khai sai phái.

Dương Khai cũng hiểu rõ bọn họ đang đáng tiếc cái gì, cũng không nói ra, thuận tay thu cất cái hộp, rồi nhìn Ưng Phi nói: - Cái hộp kia là thứ gì?

Ưng Phi xụ mặt xuống nói: - Một bộ công pháp!

Nói dứt lời, hắn liền đưa hộp cho Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy, đưa mắt nhìn lướt qua, trong khoảnh khắc sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: - Là Vấn Tình Vô Thượng Công!

Đây đúng là nguồn gốc lập tông của Vấn Tình Tông, cũng là kỳ công quán thế của Vấn Tình Đại Đế sáng lập, tu luyện loại công pháp này, dùng tình càng sâu tốc độ tu luyện càng nhanh. Nhưng đối với những đối tượng tu luyện bị gieo giống tình kia mà nói, lại là một trường tai nạn.

Bởi vì một khi bị ảnh hưởng của Vấn Tình Vô Thượng Công, như vậy người bị gieo giống tình sẽ trọn đời khó mà tự kềm chế, chẳng những từ đó về sau tu vi không thể tiến thêm, thậm chí còn có thể đối với người tu luyện kia nói gì nghe nấy.

Năm đó Phong Khê coi trọng Tử Vũ của Băng Tâm Cốc, tuy nói cũng là thật lòng yêu thích, nhưng mục đích chủ yếu nhất của hắn lại là cần lợi dụng Tử Vũ để vào tình, một khi thật sự đám hỏi hai nhà thành công, chỉ sợ Tử Vũ cuối cùng chỉ phải trở thành độc chiếm của Phong Khê, cả đời cũng đừng nghĩ chạm vào huyền bí của Đế Tôn Cảnh.

Vấn Tình Vô Thượng Công này, cũng chính cũng tà, tuy là kỳ công quán thế, nhưng Dương Khai chỉ bỉu môi xem thường.

Hắn luôn cảm thấy môn công pháp này có hơi quá mượn ngoại lực, không cách nào để cho người theo dõi đại đạo! Cũng không biết năm đó Vấn Tình Đại Đế làm thế nào có thể vấn đỉnh ngôi vị chí tôn.

Thuận tay thu cất hộp công pháp, Dương Khai xoay người nói: - Mấy người xem thử xem mình có cần gì hay không, có thể tùy tiện cầm đi!

Ba Yêu Vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cười hắc hắc, chắp tay ôm quyền nói: - Vậy bọn ta sẽ không khách sáo!

Vào núi bảo, tự nhiên không có đạo lý tay không mà về! Nơi này có rất nhiều bảo vật, ngay cả ba vị Yêu Vương thấy cũng có chút động lòng.

Ba người lập tức phân tán đi, rõ ràng là đã sớm có mục tiêu.

Dương Khai lại nhìn về phía Cơ Dao nói: - Cô nương cũng đi tìm một chút đi!

Cơ Dao lắc đầu nói: - Không cần, lần này Băng Tâm Cốc được giải vây, tất cả đều là công lao của huynh, sao có thể lấy thêm vật của huynh!

- Tùy cô nương! Dương Khai biết với tính tình của nàng, nếu đã nói không lấy, thì có khuyên bảo thế nào đi nữa cũng vô dụng, nên dứt khoát không lãng phí nước miếng, một mặt đi vòng vòng trong kho tàng, một mặt vung bàn tay to, thu vào Tiểu Huyền Giới hết thảy tích lũy mấy vạn năm của Vấn Tình Tông này.

Không lâu sau, vật cất chứa trong kho liền ít hơn phân nửa.

Lúc này, ba vị Yêu Vương cũng đều lần lượt quay trở về.

Dương Khai liếc nhìn bọn họ một cái, chỉ thấy các thứ bọn họ cầm về cũng không nhiều, mọi người lấy một số bình ngọc cất chứa đan dược, mặt khác chính là mỗi người cầm một kiện Đế Bảo mà thôi.

Yêu tộc không người nào có thể luyện đan, cho nên bên trong Man Hoang Cổ Địa tuy rằng thừa thải linh thảo diệu dược, nhưng Yêu tộc trong Cổ Địa không có cách nào sử dụng tận thiện tận mỹ, trên cơ bản Yêu tộc đều trực tiếp cắn ăn vào, lãng phí dược liệu dược hiệu rất lớn.

Giờ này trong kho có nhiều đan dược như vậy, đương nhiên ba vị Yêu Vương là muốn lấy một chút, dù sao lo trước khỏi họa mà thôi.

Về phần Đế Bảo, tự nhiên cũng mỗi người lấy một kiện, cầm trong tay, mỗi người đều tươi cười há hốc miệng.

- Vậy là đủ rồi sao? Dương Khai mỉm cười hỏi: - Trong kho này thứ tốt cũng không ít!

- Đủ rối đủ rồi! Ưng Phi gật đầu lia lịa: - Thứ tốt tuy rằng không ít, nhưng đối với chúng ta không hữu dụng bao nhiêu, lấy những này đã đủ rồi!

Tạ Vô Úy cùng Tê Lôi cũng ở một bên gật gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Dương Khai không nói gì nữa, chỉ tiếp tục thu lấy các vật.

Ước chừng sau một nén nhang, hang đá trong lòng đất rộng lớn như vậy liền trống rỗng, vô số tài phú đều bị Dương Khai dời vào bên trong Tiểu Huyền Giới.

Có những thứ này làm cơ sở, ngày sau một khi Dương Khai thật muốn khai tông lập phái, thì về phương diện tài nguyên khẳng định không thành vấn đề.

- Ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện! Cơ Dao hơi nhíu chân mày: - Diêu Trác kia có thể tấn thăng đến Đế Tôn tam tầng cảnh, có lẽ là do công lao của nguyên tinh cực phẩm!

Dương Khai nghe vậy gật gật đầu: - Có lý!

Diêu Trác trước đây là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, không có đạo lý bỗng nhiên liền tấn thăng trùng hợp như vậy, nếu như muốn tìm nguyên nhân, thì nguyên tinh cực phẩm chính là khả nghi nhất.

Cơ Dao lại mỉm cười, nói: - Hiện tại nghiên cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa, dù sao người đều đã chết rồi!

- Đi thôi! Dương Khai gọi một tiếng, dẫn đầu theo đường cũ trở về.

Ra khỏi nhà kho, vách đá dựng đứng lần nữa khép lại, Dương Khai lấy ra lệnh bài, lần nữa mở ra cấm chế kia.

Quay đầu nhìn chung quanh, Dương Khai nói: - Ta muốn bố trí ở chỗ này một cái không gian pháp trận, các vị tự tiện đi!

Ba Yêu Vương nghe vậy, đều khẽ gật đầu, tứ tán.

Cơ Dao nói: - Huynh định nối thông Băng Tâm Cốc và Vấn Tình Tông hay sao?


Dương Khai gật gật đầu: - Ừm! Nối thông, ngày sau cũng dễ dàng lui tới!


Nếu hắn đã có ý định cắm rễ ở chỗ này, thì dĩ nhiên phải đi lại nhiều hơn với Băng Tâm Cốc. Giờ này trong Băng Tâm Cốc đã có pháp trận không gian do hắn bố trí, ở chỗ này bố trí thêm một tòa là có thể nối thông với nhau.


Trước kia Dương Khai không ở một chỗ cố định, nên không nghĩ tới những chuyện này, nhưng hiện tại chuyện bố trí này ắt không thể thiếu…


- - - - - oOo- - - - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK