Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Còn có chuyện như vậy? Dương Khai cả kinh nói.

- Trong hầm mỏ kia, hoặc là phong ấn ma khí của Đại Ma thượng cổ, hoặc là chính là phong ấn thân thể của Đại Ma thượng cổ…Chết tiệt! Khương gia làm sao lại phát hiện ra nơi này, lại còn phá hủy phong ấn! Mạc Tiểu Thất gương mặt xinh đẹp nổi giận.

- Xem ra trong hầm mỏ kia có nhiều Thanh Tâm Ngọc như vậy, cũng không phải là tự nhiên sinh ra, mà là bởi vì phong ấn? Dương Khai như có điều suy nghĩ.

Công hiệu lớn nhất của Thanh Tâm Ngọc là thanh tâm tịnh thần, chính là vật tương khắc với tà ác ma khí, có lẽ…rất lâu trước đó, có thượng cổ đại năng chi sĩ lợi dụng số lượng Thanh Tâm Ngọc khổng lồ ở trong lòng đất bố trí một cái phong ấn, nhưng Khương gia những năm này không ngừng phái người khai quật, phong ấn khẳng định đã bị phá hư, lúc này mới có chuyện ma khí tiết ra ngoài.

- Chỉ mong là vế trước, nếu là vế sau… Mạc Tiểu Thất muốn nói lại thôi.

- Thì như thế nào? Dương Khai hỏi.

Mạc Tiểu Thất sâu kín nhìn hắn một cái, nói tiếp:

- Điều này có nghĩa là Đại Ma thượng cổ có cơ hội sống lại, nếu thật như thế, chỉ sợ có 10 đại Đế Tôn tự mình xuất thủ mới có thể đem nó diệt trừ.

Nghe vậy sắc mặt Dương Khai chợt trầm xuống.

- Ma khí tản ra! Mạc Tiểu Thất thời khắc này dường như có phát hiện mới, vội vàng kêu lên một tiếng.

Dương Khai tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại nhìn, phát hiện quả nhiên như Mạc Tiểu Thất nói, ma khí khổng lồ bao phủ phương viên ngàn dặm, nhưng lại như bị cái gì đó điều động, bốn phương tám hướng mà tản đi, ma khí cổn cổn kia, giống như dòng thác lũ vô kiên bất tồi, bất kể vọt tới nơi nào, nới đó liền để lại một mảnh hỗn độn.

Hầm mỏ lân cận phía dưới chân núi. Vốn có một tòa thôn xóm, nhưng là thời khắc này ma khí quét qua, trong thôn xóm kia lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.


Đợi sau khi ma khí biến mất, từng người từng người bị khí tức đen như mực bao phủ thân ảnh, từ ngõ ngách thôn xóm đứng lên…

Ngay sau đó, bọn họ lại đồng loạt để mắt tới Dương Khai và Mạc Tiểu Thất đang bỏ chạy phía xa phát lực đuổi theo.

Những người bình thường vốn không có qua tu luyện thời khắc này lại biểu hiện ra thể lực không kém mãnh thú, thân hình mạnh mẽ, giống như liệp báo, tuy rằng căn bản không đuổi kịp Dương Khai. Những vẫn không có ý đồ bỏ qua.

- Tiên sinh… Đúng lúc này. Trong lồng ngực Dương Khai bỗng nhiên truyền đến tiếng la yếu ớt của Trương Nhược Tích.

- Ngươi đã tỉnh? Dương Khai cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc Trương Nhược Tích đang mở mắt nhìn mình, gương mặt trắng bệch xinh đẹp trải qua đoạn thời gian nghỉ ngơi, dường như trở nên hồng hào một chút. Dương Khai vội vàng thúc giục nguyên lực. Du tẩu một vòng trong cơ thể nàng. Sau khi xác định nàng cũng không còn lo ngại, lúc này mới yên lòng.

- Tiên sinh, mau cứu cô nhi quả phụ Trương gia ta đi. Trương Nhược Tích cầu khẩn nói. -Các nàng đối với tình huống nơi này chuyện gì cũng không biết, nếu là để mặc không quản…

Dương Khai nghe vậy, cau mày, nhưng rất nhanh, liền gật gật đầu nói:

- Được, vậy ta liền đi đến Trương gia!

- Tạ ơn tiên sinh! Trương Nhược Tích cảm kích trả lời.

- Dương đại ca, không bằng chúng ta chia nhau hành động! Mạc Tiểu Thất bỗng nhiên mở miệng nói:

- Huynh đi bên Trương gia kia, ta đi Phong Lâm Thành thông báo cho thành chủ đại nhân sớm phòng bị, nếu không chờ đến lúc ma khí này quấy nhiễu Phong Lam Thành, chỉ sợ cái gì cũng không kịp.

- Cũng tốt.

Dương Khai nghe vậy gật gật đầu, hắn vốn cũng có quyết định này, lú này Mạc Tiểu Thất chủ động đề nghị đương nhiên không còn gì tốt hơn, -Muội cẩn thận, ta sẽ mau sớm chạy tới Phong Lâm Thành cùng muội hội hộp, sau đó cách xa nơi thị phi này!

- Ừ. Mạc Tiểu Thất nặng nề gật đầu, sau đó thúc giục lực lượng, hóa thành một đạo lưu quang, thẳng hướng Phong Lâm Thành bắn xuyên qua.

Dương Khai chờ sau khi nàng đi, lúc này mới mạnh mẽ tăng tốc.

Nửa nén hương sau, Dương Khai đã tới trang viên Trương gia.

Giờ này khắc này, sắc trời vừa mới sáng, nhưng một đám cô nhi quả phụ Trương gia lại dậy rất sớm, bên trong trang viên đã có dấu hiệu bóng người hoạt động.

Lúc Dương Khai đến nơi, Trương gia chỉ còn sót lại hai nam tử, võ giả mập gầy đang ở nơi nào đó trên đất trống giác kỹ, tu vi thực lực hai người đều không khác biệt lắm, đánh túi bụi.

Đúng lúc khó phân thắng bại, thấy hoa mắt, bỗng nhiên nhiều hơn một người đến.

Mập gầy võ giả hai người cả kinh thất sắc, đồng thời lui về sau một bước, mở miệng quát lên:

- Người nào?

Nhưng ngay sau đó, trên mặt võ giả mập kia lộ ra biểu tình mừng rỡ, vui vẻ nói:

- Ô, thì ra là ân công tới!

- Còn có Nhược Tích?

Võ giả gầy kia cũng nhìn thấy Dương Khai nhẹ nhàng buông Trương Nhược Tích xuống, vẻ mặt nhiệt tình tiến lên chào đón.

Từ lần trước sau khi Dương Khai thay Trương gia giải quyết mối nguy diệt tộc, Trương gia trên dưới không ai không là không cảm động rơi nước mắt với Dương Khai, thời khắc này gặp lại, đương nhiên là vẻ mặt đầy vui mừng.

- Nhị ca tam ca…

Gương mặt xinh đẹp của Trương Nhược Tích ửng đỏ, dường như bộ dáng có chút ngại ngùng, vội vàng khẽ gọi.

- Các ngươi hàn huyên đi, ta đi tìm lão phu nhân! Dương Khai nói xong, thân hình chợt mơ hồ, lập tức biến mất không thấy.

- Ân công này vội vội vàng vàng, làm cái gì đây? Bản năng võ giả mập đã nhận ra có điều không ổn, lo âu nhìn Trương Nhược Tích hỏi:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

- Là như thế này. Trương Nhược Tích cũng biết lúc này không phải là lúc tự cựu, liền vội vàng đem chuyện hầm mỏ bên kia nói lại.

Sau khi nghe xong, võ giả mập gầy đều sắc mặt trắng bệch

Đúng lúc này, bên tai hai người bỗng nhiên truyền đến truyền âm của chủ mẫu Trương gia, hai người biến sắc, sau khi gọi Trương Nhược Tích một tiếng, vội vã hướng bên trong trang viên tiến đến.

Sau nửa chén trà nhỏ, một chiếc lâu thuyền tinh mỹ bỗng nhiên từ trong vườn Trương gia dâng lên, rất nhanh hóa thành một đạo lưu quang, hướng Phong Lâm Thành hướng kích bắn xuyên.

Trương gia giờ này số người không nhiều lắm, ước chừng khoảng mười người mà thôi, ngoại trừ võ giả mập gầy kia là đàn ông, những người khác còn lại đều là nữ tử. Hơn nữ tu vi cấp bậc cũng không đủ, Dương Khai vì không có thời gian, chỉ có thể lấy ra bí bảo lâu thuyền kia, mang các nàng cùng bay về phía Phong Lâm Thành.

Cũng may mắn bọn họ không có nhiều người, nếu không hành động sẽ không nhanh chóng như vậy, mà lão ẩu Trương gia cũng không có hoài nghi lời nói của Dương Khai, sau khi biết tính nghiêm trọng của chuyện, quyết định thật nhanh liền đi theo Dương Khai, không có mảy may lưu luyến cơ nghiệp mất trăm năm của Trương gia.

Lão ẩu là người không sống được lâu nữa, đương nhiên biết chỉ cần gia tộc còn người, liền vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi, nhưng nếu là đến người cũng không còn, vậy một gia tộc liền thật xong rồi.

Cùng an toàn của thành viên một gia tộc, cơ nghiệp mấy trăm năm có coi là gì?

Khoảng cách 300 dặm, nhưng một lát liền bay đến.

Nơi cửa thành, võ giả thủ vệ thành trì nhìn thấy lâu thuyền lớn phần phật phần phật mà lao tới, sắc mặt lập tức đại biến, một người trong đó là võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh lên tiếng tức giận, quát nhe:

- Người tới là người phương nào, trong Phong Lâm Thành không được vận dụng bất kì bí bảo phi hành nào, xin mời mau mau xuống thuyền.

Trong lâu thuyền, không có tiếng đáp lại.

Mắt thấy lâu thuyền kia càng ngày càng gần, bọn thủ vệ tất cả đều thần sắc lạnh lùng, chính bọn hắn chuẩn bị hướng lâu thuyền phát khởi tấn công bảo vệ uy nghiêm Phong Lâm Thành, từ trong lâu thuyền bỗng truyền đến một cỗ uy áp khiến bọn họ không thể chịu đựng.

- Đạo Nguyên Cảnh! Võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh cúi người xuống, suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, về phần những người khác, tu vi không bằng hắn, tình hình đương nhiên càng không xong.

Thất thần một lát, lâu thuyền lợi dụng tốc độ cực nhanh vọt vào trong Phong Lâm Thành.

- Người nào to gan như vậy, dám ở trong thành đường hoàng vận dụng bí bảo phi hành?

- Người này chán sống rồi chứ?

- Người của phủ thành chủ đi đâu rồi? Sao lại không giáo huấn hắn một chút?

- Đùa gì thế, trong lâu thuyền kia chính là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, ngoại trừ hai vị phó thành chủ và thành chủ đại nhân tự mình xuất thủ ở ngoài, ai có thể áp chế được hắn?

Trong lúc nhất thời, các võ giả trong Phong Lâm Thành ngẩng đầu nhìn trời, xì xào bàn tán.

Nếu là lúc bình thường, Dương Khai tuyệt đối sẽ không khoa trương như thế, nhưng lúc này thời gian cấp bách, hắn lại mang theo một đám cô nhi quả phụ Trương gia, cũng thật sự không còn cách nào khác.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, rất nhanh, tin tức có người không coi quy củ Phong Lâm Thành ra gì, điều khiển bí bảo lâu thuyền xông vào trong thành trì liền truyền đến tai mắt các đại gia tộc trong thành, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Mà giờ khắc này, Dương Khai đã điều khiển lâu thuyền đi tới Linh Đan Phường.

Hắn muốn tới nơi này, đương nhiên là muốn báo một chút cho Khang Tư Nhiên.

Trong cả Phong Lâm Thành, hắn và Khang Tư Nhiên cùng Mạc Tiểu Thất có quan hệ thân mật hơn một chút, lúc này tai vạ sắp đến Phong Lâm Thành, đương nhiên là phải nói với đối phương một tiếng.

- Các ngươi ở đây đừng nhúc nhích, cấm chế phòng ngự lâu thuyền ra đã mở ra, ta đi một lát sẽ trở lại. Dương Khai nói với đám người Trương gia một tiếng, liền vội vã rời khỏi lâu thuyền.

Cùng lúc đó, Khang Tư Nhiên vừa nghe được động tĩnh, từ trong Linh Đan Phường đi ra.

Vừa nhìn thấy Dương Khai, con ngươi Khang Tư Nhiên đều muốn lòi ra ngoài, chỉ tay vào hắn kinh ngạc nói:

- Dương…Dương huynh, ngươi...

Hắn còn tưởng rằng ban ngày thấy ma!

Dù sao lúc đó khi Nguyên Đỉnh Sơn sụp đổ, Dương Khai vô tung tích, sau đó hắn tìm hiểu qua tung tích Dương Khai, biết người Liệt Hỏa Điện ở trong Nguyên Đỉnh Sơn sụp đổ tìm kiếm hơn hai tháng, cũng không có phát hiện gì.

Hơn nửa năm trôi qua, vẫn không có chút tin tức nào của Dương Khai.

Khang Tư Nhiên đương nhiên cho rằng Dương Khai đã táng thân trong Nguyên Đỉnh Sơn.

Nhưng bây giờ, Dương Khai lại thần kỳ xuất hiện trước mặt hắn, Khang Tư Nhien sao có thể không kinh hãi!

Nhưng rất nhanh, Khang Tư Nhiên liền đổi lại một biểu tình như trhút được gánh nặng, dương như bỏ được cái u trong lòng, bước nhanh về phía trước, một tay cầm tay Dương Khai, tay kia hung hăng vỗ vỗ bờ vai hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:

- Tốt, tốt, Dương huynh ngươi quả nhiên cát nhân đều có thiên tương, lần này ngu huynh rốt cuộc yên tâm!

Lại nói, Khang Tư Nhiên mấy ngày nay vẫn còn đĩnh tội lớn, bởi vì hắn đem Dương Khai dẫn tới Nguyên Đỉnh Sơn bên kia, nhưng Nguyên Đỉnh Sơn vừa xảy ra chuyện, hắn bình yên trở về, Dương Khai lại “Chết” ở trong đó.

Hơn nửa năm nay, mỗi khi nghĩ đến đây, Khang Tư Nhiên đều áy náy bất an, cảm thấy là mình hại Dương Khai, thường đêm không thể chợp mắt, cũng không thể an tâm tu luyện.


Mà lúc này, ngọn nguồn khiến hắn ăn ngủ không yên, bình yên vô sự trở lại, hắn đương nhiên lập tức thả lỏng không ít.


Trong lòng Dương Khai khẽ động, lập tức hiểu rõ biến hóa trong lòng Khang Tư Nhiên, ngược lại cũng không giải thích gì thê.


- Dương huynh đây là…


Khang Tư Nhiên đưa ánh mắt về phía lâu thuyền trôi lơ lửng giữa bầu trời Linh Đan Phường, trên mặt lóe lên vẻ hồ nghi, không biết Dương Khai đây là muốn náo loạn thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK