Mục lục
Vũ Luyện Điên Phong - Dương Khai (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Vân Ẩn Đỉnh, Mộng Vô Nhai vẻ mặt bi phẫn muốn chết, Hạ Ngưng Thường dìu sư phụ của mình hé miệng cười khẽ.

Tiêu Phù Sinh thần sắc kỳ quái hết nhìn Hạ Ngưng Thường lại nhìn Dương Khai, trong ánh mắt tinh quang hiện vẻ hiểu biết ra là thế. Hương di và Lan di đầu óc mù mịt như mây đen che phủ không hiểu tại sao.

Đổng Khinh Yên cũng lén lút tiến đến bên người Dương Khai lấy ngón tay khều hắn: - Này, đừng có nhìn người ta chằm chằm như vậy, nhìn đỏ cả mặt người ta rồi đấy.

- Các người có quen biết? Tiêu Phù Sinh cười híp mắt nhìn mọi người.
Dương Khai khẽ gật đầu mỉm cười vuốt cằm hành lễ đệ tử: - Mộng chưởng quầy

Hắn lại quay đầu vẻ mặt dịu dàng: - Tiểu sư tỷ!

Vành tai nhỏ xinh của Hạ Ngưng Thường ửng đỏ, hơi cúi đầu nhẹ nhàng đáp: - Sư đệ

Âm thanh run rẩy, nội tâm hẳn không bình tĩnh.

- Khụ khụ Mộng Vô Nhai vội ho hai tiếng cắt đứt bầu không khí nhu tình mật ý, ngay cả chảo hỏi Dương Khai cũng không muốn mà đảo mắt:
- Tiêu lão , khách ở xa tới mà ngươi cứ chắn lão phu ở ngoài cửa như vậy sao?

Tiêu Phù Sinh cười ha hả: - Mộng huynh mời, vào trong nói chuyện.

Tuy một bụng nghi hoặc nhưng Tiêu Phù Sinh vì già cả nên tinh tường, làm sao không nhìn ra đồ đệ của Mộng Vô Nhai đúng là có chút ý tứ với Dương Khai. Năm đó khi gặp mặt tiểu cô nương này mới chỉ khoảng mười hai tuổi, Mộng Vô Nhai đã coi nàng như bảo bối, hiện tại thiếu nữ gặp mối tình đầu, Mộng Vô Nhai đúng là vì chuyện này mà lo lắng.

Có thể hiểu được, nữ tử xinh đẹp hồn nhiên như vậy, nếu bái ở môn hạ của mình thì khẳng định mình cũng sẽ lo lắng nó nhìn nhầm người mà chịu thiệt.

Mộng Vô Nhai và Tiêu Phù Sinh dắt tay nhau đi vào, Hạ Ngưng Thường liếc nhìn Dương Khai rồi rảo bước đuổi theo.


Nhẹ nhàng, tiếng Mộng Vô Nhai như gió truyền tới: - Đồ nhi à, con xem tên tiểu tử khốn kiếp này đúng là phong lưu, đi tới đâu cũng có mỹ nhân làm bạn, đúng là một tên sắc đồ, con nên cẩn thận cảnh giác cao độ nhìn cho kỹ nhé.

Hạ Ngưng Thường ngoan ngoãn gật đầu.

- Lão già này Đổng Khinh Yên lập tức bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất mãn.
Hương di và Lan di không ngừng mím miệng cười rồi đi theo vào bưng trà nước.

- Biểu ca, vị kia là ai vậy? Đợi mọi người đều đi vào phòng rồi Đổng Khinh Yên mới tò mò hỏi.

- Một vị sư tỷ ở Lăng Tiêu Các. Dương Khai thản nhiên đáp.

- Chỉ đơn giản là sư tỷ thôi sao? Đổng Khinh Yên hi hi cười nhẹ.

Dương Khai liếc nàng một cái rồi đi thẳng về phòng của mình.

Đổng Khinh Yên đứng nguyên tại chỗ cắn đôi môi đỏ mọng, con ngươi liên tục đảo qua đảo lại, một lúc sau mới nói: - Hừ, tưởng ta không nhìn ra sao, ta đâu phải trẻ con?

Nghĩ rồi nàng lại bật cười không dứt.

Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường đến Dược Vương Cốc nằm ngoài dự liệu của Dương Khai.

Mặc dù nói sắp tới đại hội luyện đan, Dương Khai cũng từng nghĩ bên phía Lăng Tiêu Các sẽ cho người đến tham gia, nhưng tiểu sư tỷ thể chất đặc thù, thuật luyện đan không phải là những Luyện Đan Sư trẻ tuổi có thể so sánh được, nếu nàng tham giai đại hội lần này thì đệ nhất danh hiệu không thể không thuộc về nàng.
Một lát sau bên ngoài truyền đến tiếng gọi cửa, Dương Khai khẽ mỉm cười đứng lên mở cửa liền thấy chính là Hạ Ngưng Thường đang vui vẻ đứng đó.

- Sư đệ. Hạ Ngưng Thường ánh mắt lấp lánh vui sướng như người xa cách lâu ngày gặp lại nhẹ nhàng hô một tiếng.

- Vào rồi nói. Dương Khai lách người.

Hạ Ngưng Thương nhẹ nhàng gật đầu cất bước đi vào mang theo một làn hương thơm ngát.

Dương Khai tiện tay đóng cửa lại.
- Các người làm sao lại tới đây. Dương Khai vừa rót nước vừa hỏi.

- Sư phụ nói tới đây có một Luyện Đan Sư tốt nhất trên đời, để cho ta tới lãnh giáo một phen. Hạ Ngưng Thường điềm tĩnh ngồi kia, đã hơn một năm không gặp, nàng hiển nhiên có chút căng thẳng gò bó, nhưng phần nhiều vẫn là vui vẻ.

- Ừ, Tiêu lão đúng là Luyện Đan Sư tốt nhất thiên hạ. Dương Khai khẽ vuốt cằm.

- Sư đệ ngươi tại sao lại ở chỗ này? Hạ Ngưng Thường nghiêng đầu hỏi: - Ngươi không phải là đi U Minh Sơn sao?
- Chuyện nói ra dài lắm. Dương Khai cười khổ một tiếng, cũng không nói tỉ mỉ mà chỉ nói: - Ta tới nơi này có một việc muốn làm.

- Chuyện gì, ta có thể giúp đỡ ngươi hay không.

Dương Khai cũng không muốn gạt nàng, nhưng bên trong căn phòng này có một đạo thần thức mờ ảo đang phiêu lãng, không cần nghĩ cũng biết là Mộng Vô Nhai đang giám sát.

Dương Khai cười ha hả vẫy Hạ Ngưng Thường ghé sát tai nàng.
Hạ Ngưng Thường trái tim run lên, thân mình cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Dương Khai mặc kệ, vẫn kề tai nàng hạ giọng : - Ta muốn đi Đan Thánh Đỉnh một chuyến, nhìn Vạn Dược Đầm kia.

- Oh, ah Hạ Ngưng Thường như vô thức đáp lời, mười ngón tay xiết chặt chén trà, cơ bản không nghe rõ Dương Khai đang nói gì.

- Khụ, khụ khụ khụ Cách đó không xa trong phòng truyền đến tiếng ho khan của Mộng Vô Nhai.
- Mộng huynh! Đối diện Mộng Vô Nhai, Tiêu Phù Sinh nhìn lão dở khóc dở cười khuyên giải: - Có những chuyện, thuận theo tự nhiên là tốt, muốn phòng cũng không phòng được.

- Phải. Mộng Vô Nhai xấu hổ liên tục gật đầu, nét mặt già nua đỏ bừng thu lại thần thức.

Lão tuy rằng quan tâm đồ đệ nhưng cũng không thể đi rình thời khắc riêng tư của đồ đệ được. Nhưng nghĩ tới đồ đệ cưng của mình cách đó vài chục trượng đang ở cùng tên tiểu tử khốn kia, cô nam quả nữ ở một phòng, hai người lại còn thân mật như vậy thì lão không thể không lo lắng.

Haiz, nhắm mắt làm ngơ.
Trong phòng, Hạ Ngưng Thường thân mình cứng ngắc một lúc lâu, vẫn còn có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi bên tai, tim đập loạn nhịp như đi vào cõi thần tiên, rất lâu sau mới kịp phản ứng. - A, sư đệ ngươi muốn đi

- Suỵt

Hạ Ngưng Thường vội vã nín thinh: - Ta cũng phải đi tới đó một chuyến.

- Nàng cũng phải đi? Dương Khai thản nhiên nhìn nàng.

Hạ Ngưng Thường khẽ gật đầu:
- Sư phụ nói nơi đó ẩn giấu huyền cơ, bên trong có khả năng thực sự là tâm đắc của một thế hệ Luyện Đan Đại Sư nên muốn để ta đi xem, không biết chủ nhân nơi này có dàn xếp hay không.

- Nếu là lời của tiểu sư tỷ, Tiêu lão không biết chừng sẽ đáp ứng. Dương Khai nhíu mày trầm tư suy nghĩ, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Chính mình hiện tại còn không biết Vạn Dược Đầm trong đó rốt cuộc che giấu điều gì, nếu như mượn tay Hạ Ngưng Thường thăm dò trước thì mình hành sự cũng dễ dàng hơn.

Nếu tự mình có thể đi một chuyến thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng Tiêu Lão đối với mình không tệ, cũng không có khả năng tùy tiện mở Vạn Dược Đầm. Mộng Vô Nhai đã cứu lão một mạng, Hạ Ngưng Thường lại là Dược Linh Thánh Thể, có thể coi đây là ranh giới phá lệ mở ra Vạn Dược Đầm rồi.

Tiểu sư tỷ đúng là cứu tinh, đến thật đúng lúc. Dương Khai vui vẻ phấn chấn.

Trong lúc vui vẻ, Dương Khai đột nhiên thấy từ hướng cửa có tiếng hừ nhẹ, trong nháy mắt xuất hiện một đạo khí tập kích ra.

Một tiếng va đập, cánh cửa đang đóng bật mở.

- Ai da Đổng Khinh Yên đang nghiêng tai nghe ngóng tiếng nói chuyện trong phòng, nhất thời không cẩn thận đầu đập vào ngã nhào ra.
- Ngươi lén lén lút lút làm cái trò gì? Dương Khai trừng mắt nhìn nàng.

Đổng Khinh Yên vội vàng đứng dậy, phủi sạch bị đất trên quần áo rồi cười hì hì, hăng hái đánh giá Hạ Ngưng Thường.

- Vị này chính là Hạ Ngưng Thường chân thành đứng dậy nghi hoặc hỏi:

- Biểu muội taĐổng gia thiên kim tiểu thư. Dương Khai nhẹ nhàng nói.

- Đổng gia, lần trước có một vị Đổng gia đi qua Lăng Tiêu Các.
- Người đó chính là ca ca của muội ấy.

- Hóa ra là Đổng tiểu thư.

- Khách khí khách khí Đổng Khinh Yên cơ bản không coi mình là người ngoài, tiến đến trước mặt Hạ Ngưng Thường cẩn thận đánh giá nàng làm Hạ Ngưng Thường đỏ mặt, lúc này Đổng Khinh Yên mới nhẹ nhàng nói: - Ngươi làchị dâu?

Hạ Ngưng Thường sửng sốt, trái tim đập loạn, len lén nhìn Dương Khai vội vàng xua tay. - Không, không phải Chị dâu ngươi, là một người khác hoàn toàn
- Ta thấy sớm muộn gì cũng thế. Đổng Khinh Yên làm bộ dạng khẽ gật đầu, giọng điệu chắc chắn.

Ngồi thẳng người vờ ho một tiếng, sau đó đi đến một bên kéo ghế, ngồi trước mặt Hạ Ngưng Thường và Dương Khai, mở to đôi mắt tròn trong veo cười đùa nói: - Các ngươi coi như ta không tồn tại, cần làm gì thì cứ làm đi.

Tiểu nha đầu cũng là tò mò với mối tình đầu, với tình cảm nam nữ, hiện tại tự nhiên vất vả kiếm được một đôi kim đồng ngọc nữ, tự nhiên cũng muốn nghiên cứu một chút.

Hạ Ngưng Thường chân tay luống cuống kích động nói: - Sư phụ gọi ta, ta đi trước
Nói xong liền vội vã rời đi.

Đổng Khinh Yên ngạc nhiên, vẻ mặt thất vọng ảo não không ngừng nhíu mày: - Không nên như vậy chứ

- Vậy ngươi cảm thấy nên như thế nào? Dương Khai nhìn nàng kì lạ.

- Các ngươi xa cách từ lâu gặp lại, không phải hẳn làhẳn là tình ý kéo dài, tâm tình không dứt, sau đó thiên lôi động đến địa hỏa, sau đó thì

Càng nói Đổng Khinh Yên càng có chút không chịu nổi, vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ.

Dương Khai thở dài.
- Lẽ ra là như vậy đấy, nhưng ngươi đã đến rồi nên không như vậy nữa, hiểu chưa?

Thân hình mềm mại của Đổng Khinh Yên run lên, lập tức cảm thấy áy náy, hối hận nói: - Biểu ca, ta sai rồi, lần sau các ngươi ở cùng nhau ta sẽ không bao giờ quấy rầy nữa.

- Ừ, biết sai là tốt rồi, cút đi. Dương Khai thản nhiên gật đầu.

- A.

Trong phòng khác, Mộng Vô Nhai và Tiêu Phù Sinh đang ngồi đối diện nhau uống trà.
Uống vài chén trà, Mộng Vô Nhai mới cười ha ha: - Tiêu lão nhân, lão phu lần này tới có mục đích gì ông chắc cũng biết chứ?

Tiêu Phù Sinh ha hả cười, đặt chén trà xuống gật đầu: - Ta biết, nhờ ta lãnh giáo luyện đan thuật, lão phu không thể chối từ. Nhưng một chuyện khác

- Thế nào? Không tiện sao?

- Cũng không phải là không tiện, chỉ có điều không biết đồ nhi kia có tư cách đó hay không? Nếu không có tư cách, vất vả mở ra Vạn Dược Đầm cũng là vô ích, mở ra Vạn Dược Đầm một lần tiêu phí rất lớn đấy.
Nghe vậy, Mộng Vô Nhai cười ha hả: - Đồ đệ của ta sao lại không có tư cách. Nếu nó mà không được thì trên đời này không ai có đủ tư cách đó rồi.

- Ngươi tự tin vậy sao? Tiêu Phù Sinh nhướn mày.

Mộng Vô Nhai khẽ mỉm cười: - Không phải ta không tự tin, là ta tin tưởng nó. Nếu lão không tin thì bây gờ có thể khảo giáo một phen.


Tiêu Phù Sinh thần sắc chấn động trầm giọng nói: - Được, lão phu cũng không đợi được nữa rồi.

- Đồ Nhi. Mộng Vô Nhai gọi lớn.


- Có đệ tử. Hạ Ngưng Thường nhanh chóng đáp.


- Tiêu lão nhân muốn kiểm tra trình độ của con, hãy biểu hiện cho tốt đừng làm Tiêu lão thất vọng. Mộng Vô Nhai ha hả cười quái dị.


- Vâng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
04 Tháng mười hai, 2023 09:18
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 6009 chương ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK