CHƯƠNG 94: BÁO KHOẢN CHI GIẢ
Đường Nhật Khanh tự mình chạy đến đây thông báo với cô ta, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là cô cố ý tìm bậc thang cho Hồ Nguyệt Như xuống, không ngờ cô ta lại chơi trò cao giá.
Đường Nhật Khanh ngây người một lát rồi vừa cười vừa nói: “Vậy nếu thư ký Hồ không muốn trở về, tôi sẽ quay lại nói với tổng Giám đốc Bùi một tiếng.”
Đường Nhật Khanh nói xong liền xoay người muốn đi.
Hồ Nguyệt Như lập tức biến sắc, vội vàng gọi cô lại: “Đừng! Ai nói tôi không quay về chứ?”
Đường Nhật Khanh xoay người lại, nhìn thẳng vào cô ta và nói với giọng đều đều: “Thư ký Hồ, thật ra tôi rất sẵn lòng làm việc chung với cô, nếu chúng ta có thể sống chung hòa bình, tôi nghĩ hai chúng ta có thể trở thành trợ lý đắc lực của tổng Giám đốc Bùi, lần này tôi qua đây cũng là để nói lời xin lỗi cô. Trước đó tôi có làm gì không đúng, mong cô thông cảm cho, hi vọng về sau chúng ta có thể cố gắng ở chung.”
“Tôi chỉ muốn nói những lời này thôi, cô suy nghĩ thật kỹ đi.” Đường Nhật Khanh nói xong liền xoay người bước nhanh rời khỏi đó.
Hồ Nguyệt Như đứng ở đó một lúc lâu, chân mày nhíu chặt mãi không giãn ra.
Hôm nay, Đường Nhật Khanh này làm sao vậy? Sao lại tự nhiên hạ thấp bản thân chủ động lấy lòng mình chứ?
À, cô ta thật sự cho rằng chỉ cần nói vài câu êm tai là có thể làm cho mình cảm động sao? Thật nực cười! Từ giây phút cô ta bước vào Bùi thị, làm việc ở bên cạnh Bùi Danh Chính, Hồ Nguyệt Như cô đã có mối thù sông núi với cô ta rồi!
Còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cô cũng phải làm cho Đường Nhật Khanh tự mình biết khó mà lui!
Sáng sớm hôm sau tổ chức cuộc họp hàng tháng theo định kỳ, Đường Nhật Khanh đi họp cùng Bùi Danh Chính.
Trong cuộc họp định kỳ không thiếu được việc quản lý các ban ngành cùng báo cáo tổng kết về công tác của tháng trước. Lúc này đến lượt quản lý phòng thị trường báo cáo: “Tổng Giám đốc Bùi, hoạt động tuyến dưới này là do ngài phê chuẩn, nhưng cuối tháng tôi đến chỗ phòng tài vụ trình báo thì bảng trình báo lại bị trả về, không biết là có chuyện gì xảy ra?”
Bùi Danh Chính ngước mắt hờ hững nhìn quản lý phòng thị trường: “Lúc đó tôi phê chuẩn loạt hoạt động này là một tháng một lần, vào lúc tình hình đặc biệt mới được hai lần. Nhưng tháng này anh nộp trình báo lên tổng cộng bốn tờ, tôi thật sự muốn hỏi xem anh tính giải thích thế nào.”
“Tổng Giám đốc Bùi, ngài cũng biết, gần đây thị trường đang nóng lên, hiệu quả hoạt động quảng cáo rất tốt, một tháng này làm mấy lần, mỗi lần đều có hiệu quả tốt hơn so với mấy tháng trước…”
Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống: “Nhưng các hạng mục chi của anh không khớp, mỗi hạng mục đều vượt qua chi phí dự toán ban đầu, các hạng cộng lại thì không thể là một khoản nhỏ được.”
“Cũng bởi vì nhiệt độ cao, cho nên các hạng mới tốn nhiều hơn một chút…”
Bùi Danh Chính dừng động tác, đặt chiếc bút máy trong tay lên trên bàn, ngược lại ngước mắt nhìn về phía anh ta: “Quản lý Chu, anh làm việc ở Bùi thị đã bao lâu rồi?”
Chu Lượng bị Bùi Danh Chính hỏi vậy thì ngẩn người ra, trên trán đã có mồ hôi tuôn ra: “Ba năm.”
Bùi Danh Chính ngồi thẳng dậy: “Ba năm mà anh còn chưa học được một đạo lý sao? Cho dù có muốn động tay động chân cũng phải làm cho phức tạp một chút.”
Chu Lượng biến sắc, sợ hãi nhìn Bùi Danh Chính, sau đó giải thích: “Tổng Giám đốc Bùi! Tôi không hề động tay động chân!”
“Được, vậy anh nói cho tôi biết, chi phí cho hoạt động quảng cáo, chi phí thuê sân bãi của tháng này và tháng trước là bao nhiêu?”
“Chi phí sân bãi là… đã nói rõ với trung tâm thương mại bên kia là sẽ tính theo ngày, bình thường hoạt động của chúng ta cần sân bãi không nhỏ, cụ thể là…”
Chu Lượng ấp a ấp úng, mãi vẫn không nói ra được một con số cụ thể.
Bùi Danh Chính nhìn Đường Nhật Khanh bên cạnh, cô lập tức hiểu ý, tiếp lời Chu Lượng nói: “Căn cứ vào vị trí thuê trong trung tâm thương mại, giá thông thường vào khoảng từ chín triệu đến ba mươi triệu, dựa theo tình hình anh báo thì thấy được, chi phí thuê sân bãi bên trong đều phải khoảng ba mươi triệu, nhưng trước đó khi chúng ta làm hoạt động đều khoảng mười lăm triệu.”
Bùi Danh Chính ngước mắt nhìn Chu Lượng: “Anh còn muốn nghe tiếp không?”
Mặt Chu Lượng tái xanh: “Tổng Giám đốc Bùi! Đây không phải là ý của tôi! Là nhân viên mới đến thực tập trong phòng chúng tôi – Ngụy Diên Diên ! Cô ta… Cô ta nói thấy bình thường chi tiêu của chúng ta vừa báo lên, tài vụ đều trực tiếp phê duyệt! Cho nên tôi mới nhất thời hồ đồ…”
Bùi Danh Chính lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó ngước mắt liếc nhìn những quản lý của phòng ban khác, gần như mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, thậm chí không dám thở mạnh.
“Tổng Giám đốc Bùi! Ngụy Diên Diên kia… thật sự là một tai họa, ngày đầu tiên cô ta đến công ty đã dụ dỗ tôi… Đều là cô ta xúi giục tôi! Tổng Giám đốc Bùi tôi bằng lòng nhận bị trừng phạt…”
Bùi Danh Chính lạnh lùng nói: “Được, nếu anh bằng lòng nhận bị trừng phạt thì lập tức đi tới phòng nhân sự từ chức đi.”
“Tổng Giám đốc Bùi, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa…”
Bùi Danh Chính nhìn người bên ngoài và vẫy tay, gọi bảo vệ tới kéo Chu Lượng ra ngoài.
Phòng họp yên tĩnh không có một tiếng động nào, Bùi Danh Chính vỗ bàn một cái, liếc nhìn mọi người: “Xem đây như một bài học, tiếp tục họp.”
Cuộc họp kết thúc, lúc đi tới một chỗ hành lang vắng người, Bùi Danh Chính cố ý bước chậm lại, chờ người phụ nữ phía sau đuổi kịp.
Anh liếc nhìn Đường Nhật Khanh, khẽ nói một tiếng: “Chuyện này làm không tệ.”
Chuyện này vẫn là do Đường Nhật Khanh phát hiện ra điểm kỳ lạ, vốn chi tiêu của các phòng ban báo lên xin tài vụ phê duyệt, tài vụ kiểm tra qua một lần, cảm thấy không có vấn đề gì lớn sẽ tập hợp lại và nộp lên Bùi Danh Chính, sau khi anh xem qua, ký tên rồi, bên tài vụ mới phê duyệt xuống.
Sau khi Đường Nhật Khanh nhận được bảng báo cáo do tài vụ nộp lên, cô xem qua trước một lần, cuối cùng phát hiện số tiền do phòng thị trường báo lên lần này nhiều hơn so với dự toán không ít, cho nên lén gọi điện thoại liên lạc với người chịu trách nhiệm cho thuê sân bãi để hỏi về các loại chi phí, quả nhiên vẫn kiểm tra ra được sai sót.
Đường Nhật Khanh nghe được Bùi Danh Chính khích lệ thì có chút xấu hổ, cô mỉm cười, khẽ nói: “Đây là chuyện tôi nên làm.”
Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngước mắt nhìn người đàn ông khẽ hỏi: “Đúng rồi tổng Giám đốc Bùi, anh xem có nên điều tra phòng thị trường không?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính dừng lại, suy nghĩ một lát mới ung dung nói: “Không cần, tôi đã bảo Trương Phó đi thăm dò phòng thị trường bên kia rồi, nhưng cô đi xem thử chuyện Ngụy Diên Diên là thế nào, nếu tình hình là thật thì nhanh chóng đuổi cô ta đi.”
“Được.”
Trong khu văn phòng của phòng thị trường, các nhân viên đều xúm lại khẽ thì thầm. Trước một bàn làm việc trong góc phòng, Ngụy Diên Diên khoảng hai mươi tuổi đang nhai kẹo cao su, nghe bọn họ nói quản lý Chu bị kéo tới phòng nhân sự thì hừ lạnh nói: “Đáng đời!”
Một lát sau, có một nhân viên bước vào, hạ thấp giọng nói giống như đang nhắc nhở: “Tất cả đừng nói nữa! Người của văn phòng tổng Giám đốc tới rồi!”
Lời này vừa ra, trong phòng lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đường Nhật Khanh đi theo một nhân viên tới khu văn phòng, khẽ mở miệng nói: “Tôi tìm Ngụy Diên Diên trong phòng các anh một lát.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía trong góc, Ngụy Diên Diên dừng tay rồi đứng lên.
Chờ cô ta đi qua một loạt bàn làm việc bước tới, Đường Nhật Khanh mới nhìn thấy toàn cảnh của cô ta. Quần thủng, giày Martin, cách ăn mặc này hoàn toàn không phù hợp với quy định về trang phục của Bùi thị.
Ngụy Diên Diên liếc nhìn Đường Nhật Khanh, mở miệng liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Cô đi ra ngoài một lát, tôi có lời muốn hỏi cô.”
Ngụy Diên Diên quan sát cô từ trên xuống dưới nhưng không hề có ý định muốn đi: “Có chuyện gì không thể nói được ở đây sao?”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, dừng lại một lát: “Có thể, tôi nói ở đây cũng được.”
Ngụy Diên Diên gật đầu, vẻ mặt xem thường: “Vậy cô nói đi.”
“Tôi nghe Chu Lượng nói, chuyện báo giả khoản chi có liên quan tới cô?”
Ngụy Diên Diên trợn tròn mắt: “Sao lại có liên quan đến tôi? Tôi chỉ là một nhân viên thực tập, tôi làm gì có can đảm đó chứ?”
Đường Nhật Khanh tiện tay mở ghi âm ra: “Vậy cô nói một chút về những gì trải qua sau khi cô vào nhận việc và bình thường cô với Chu Lượng có qua lại thế nào.”
Ngụy Diên Diên thấy động tác của cô thì khẽ nhíu mày: “Cô đang thẩm vấn tội phạm sao?”