Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 397: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI PHỤ NỮ VÀ CON TRAI CỦA TÔI?

“Người nào miệng rộng nói chuyện này với con vậy?” Trong giọng nói mẹ Đường mang theo mấy phần không vui: “Khanh à, con yên tâm, mẹ không sao, mẹ sẽ không tùy ý cho người khác bắt nạt mình đâu.”

“Mẹ, rốt cuộc là người ta bắt nạt mẹ hay mẹ bắt nạt người ta? Từ đầu mẹ đã không nên có suy nghĩ đó rồi, bây giờ mẹ là vợ danh chính ngôn thuận của Phùng Chấn Bang, cho dù ông ta có con riêng cũng sẽ không đối xử tệ với mẹ!”

“Khanh à, con không hiểu đâu, bây giờ mẹ còn có chuyện, cúp máy trước…”

Đường Nhật Khanh vội vàng lên tiếng: “Mẹ! Mẹ vẫn không hiểu ư? Bây giờ Phùng Chấn Bang không ở Hải Thành, mẹ bắt nạt người khác như vậy, đến lúc đó bọn họ trả đũa, nói xấu mẹ trước mặt Phùng Chấn Bang, mẹ nói cuối cùng người chịu thiệt là ai đây?”

“Cái này…” Mẹ Đường ngẩn người, bị cô nói như vậy, cũng hiểu ra: “Mẹ không có suy nghĩ nhiều như vậy…”

Bây giờ mẹ Đường chỉ cảm thấy những người đó là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, đương nhiên xem nhẹ những điều này.

“Mẹ, nghe con khuyên một câu, chuyện này dừng ở đây thôi, bây giờ con ở Hải Thành, sẽ đi tìm người nhà kia xin lỗi, mẹ đừng dính líu đến nữa, được không?”

Mẹ Đường chần chừ một lát rồi đồng ý: “Được, mẹ không dính líu tới nữa.”

Nghe thấy bà nói như thế, Đường Nhật Khanh mới thở phào, lại dặn dò đơn giản mấy câu rồi mới cúp máy.

Tiểu Hạo Trạch ngồi ở một bên rõ ràng bị cơn tức của Đường Nhật Khanh dọa sợ rồi, cậu bé cẩn thận đến gần, nhỏ nhẹ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tức giận thế?”

Đường Nhật Khanh nâng tay sờ đầu Tiểu Hạo Trạch, đáp: “Không có chuyện gì, mẹ chỉ đang nói đùa với bà ngoại mà thôi.”

Đi được nửa đường, Đường Nhật Khanh nhìn thấy siêu thị ở ven đường, bảo tài xế dừng lại, dẫn Tiểu Hạo Trạch cũng đi mua không ít quà.

Nếu đã đến cửa nhận lỗi, đương nhiên phải có chút tấm lòng, nếu không đối phương không nguôi giận, ở sau lưng ly gián quan hệ của Phùng Chấn Bang và mẹ, e rằng chuyện này sẽ trở nên càng phức tạp hơn.

Đường Nhật Khanh mang theo quà tặng đến chung cư, dựa theo số lầu và số nhà Giang Vãn Vãn gửi tới, dẫn Tiểu Hạo Trạch đi tìm một vòng.

Cuối cùng cũng tìm được đến cửa, nhà bọn họ ở ngay tại lầu một, Đường Nhật Khanh kéo Tiểu Hạo Trạch đi tới, hít sâu một hơi, nâng tay gõ cửa.

Trong nhà nhanh chóng vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Ai đó?”

“Xin hỏi đây là nhà của Giang Vũ sao?”

Cô vừa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, quan sát Đường Nhật Khanh và Tiểu Hạo Trạch từ trên xuống dưới mấy lần, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”

Đường Nhật Khanh cười với bà ta: “Bà là mẹ của Giang Vũ nhỉ? Tôi là con gái của Vu Tuệ.”

Vu Tuệ, chính là tên của mẹ Đường.

Người phụ nữ nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô đến làm gì!”

“Bà đừng hiểu lầm, tôi đến đây là để xin lỗi mọi người.” Đường Nhật Khanh nói xong, đưa quà tặng cầm trong tay lên, nói ra mục đích đến nơi: “Tôi biết ngày hôm qua mẹ mình hơi đường đột, mạo phạm đến mọi người, cho nên tôi đến…”

Cô còn chưa nói xong, người phụ nữ đã vươn tay, đón lấy đồ trong tay Đường Nhật Khanh ném hết ra ngoài: “Cút! Lập tức cút ngay, ai cần các người tặng quà nhận lỗi chứ!”

Đường Nhật Khanh chấn động, vẫn chưa kịp giải thích, ai ngờ ở cửa lại có thêm một người, người đàn ông hơn hai mươi tuổi hỏi: “Mẹ, bọn họ là ai vậy?”

“Chính là con gái của người đàn bà chanh chua ngày hôm qua! Nó là đến xin lỗi, ai biết bọn họ có âm mưu gì!”

Người đàn ông kia chính là Giang Vũ, vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi, kéo người phụ nữ ra xông tới, quát to với Đường Nhật Khanh: “Cút ngay! Nhìn mấy người đã thấy phiền rồi! Còn có mặt mũi tới đây sao! Không biết xấu hổ hả!”

Giang Vũ nói xong, nhìn thấy hộp quà rớt bên chân, lập tức khom lưng nhặt lên, ném lên người Đường Nhật Khanh.

“Hai người bình tĩnh một chút…”

Trên người đột nhiên bị ném trúng, Đường Nhật Khanh bị đau nhăn mày, nhìn hai mẹ con đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô sợ Tiểu Hạo Trạch bị ngộ thương, vội vàng ôm lấy thằng bé bước nhanh ra ngoài.

Giang Vũ không bỏ qua, nhanh chóng đuổi theo: “Vu Tuệ đâu! Có bản lĩnh cô bảo bà ta tới đây! Nếu ngày hôm qua không bị người ta ngăn cản, tôi đã đánh bà ta một trận rồi!”

Liên tục chạy ra đến ngoài hành lang, phía sau lưng Đường Nhật Khanh bị đập trúng vài cái, cô cắn răng chạy nhanh, nghe thấy âm thanh vang lên ở phía sau, cô hoảng loạn quay đầu, lúc còn chưa kịp quay đầu, dưới chân chợt vấp, cả người ngã mạnh về phía trước!

Trong lòng cô còn ôm Tiểu Hạo Trạch, nếu như ngã sấp xuống chắc chắn thằng bé cũng sẽ ngã theo!

Trong lòng hoảng hốt, đầu óc Đường Nhật Khanh trống rỗng, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một sức mạnh nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng.

Đường Nhật Khanh kích động ngẩng đầu, khi nhìn thấy đôi mắt kiên định của Bùi Danh Chính, đáy lòng bỗng chốc bình tĩnh trở lại.

“Đứng vững.” Bùi Danh Chính nặng nề dặn dò: “Em bảo vệ Tiểu Trạch cho tốt.”

Anh nói xong thì bước về phía trước, chắn trước người Đường Nhật Khanh.

Giang Vũ hung hăng đuổi tới, khi nhìn thấy Bùi Danh Chính, vô thức khựng lại một chút: “Anh… muốn làm gì!”

“Lời này có lẽ phải hỏi cậu mới đúng.” Bùi Danh Chính nói xong, khom lưng nhặt hộp quà sắt trên mặt đất, tùy ý cầm trong tay ngắm nghía.

Giang Vũ đúng lý hợp tình cất tiếng: “Ngày hôm qua mẹ cô ta đến nhà tôi làm ầm ĩ một trận! Khiến cả chung cư đều biết tôi là con riêng, hôm nay cô ta đến đây! Anh nói xem cô ta có ý gì!”

Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên trở nên nặng nề: “Đây là lý do cậu ức hiếp người phụ nữ và con trai của tôi?”

Không đợi Giang Vũ đáp lời, anh cầm hộp sắt trong tay, đập mạnh lên đầu cậu ta.

Giang Vũ bị đau kêu lên thành tiếng, lùi về sau hai bước, cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính: “Anh… anh dựa vào cái gì mà đánh tôi!”

Bùi Danh Chính tiến về phía trước, từng bước tới gần: “Vậy cậu dựa vào cái gì đánh bọn họ?”

Trong lúc nhất thời Giang Vũ không còn lời nào để nói, vừa lúc người phụ nữ kia đuổi tới, nhìn thấy tình huống này, vỗ đùi, thảm thiết kêu to: “Ức hiếp người khác, ức hiếp người khác kìa! Ngày hôm qua Vu Tuệ đến đây! Hôm nay con gái của bà ta lại tới! Có để cho người ta sống hay không chứ!”

Một vài người vốn đang vây quanh nghe thấy người phụ nữ kia nói vậy, lập tức xông tới chỉ trỏ bọn họ.

Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia mấy giây, chợt nặng nề ra lệnh: “Câm miệng cho tôi!”

Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Bùi Danh Chính một cái, sau đó tiếp tục gào khóc, chẳng những không im miệng, ngược lại còn lớn tiếng hơn rất nhiều.

Bùi Danh Chính nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi đi: “A lô? 113 đúng không? Phiền đến Y Điện Viên một chút, ở đây có người đánh người, còn quấy nhiễu trật tự công cộng…”

“Đừng!” Bùi Danh Chính còn chưa nói xong, Giang Vũ ở bên cạnh đã thay đổi sắc mặt, nhìn người phụ nữ phía sau: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, nhanh lên!”

Người phụ nữ trung niên lập tức ngừng khóc, cảnh giác nhìn Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh.

Đường Nhật Khanh buông Tiểu Hạo Trạch ra, kéo tay Bùi Danh Chính, nhẹ giọng nói: “Đến đây được rồi.”

Trước khi cô đến cũng từng nghĩ có thể đối phương sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, nhưng không ngờ chuyện sẽ ầm ĩ đến khó xử như vậy.

Sắc mặt Bùi Danh Chính nặng nề, anh thu lại điện thoại, nhưng không chịu lùi bước: “Sao có thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK