CHƯƠNG 233: KHÔNG ĐỊNH CẢM ƠN ANH SAO?
Đường Nhật Khanh ngượng ngùng cười, ha ha cười cười: “Không có gì, chỉ có mình tôi, vừa rồi đang xem tivi!”
Nghe vậy, tiểu Trương nửa tin nửa ngờ: “À, chị Nhật Khanh, hôm nay chúng ta có kế hoạch gì không?”
Bây giờ hội thảo đã kết thúc, hôm qua hẹn gặp mặt trợ lý của Nghiêm Bằng nhưng lại bị cho leo cây, bọn họ cũng không thể cứ lề mề ở trong khách sạn, cũng đã sắp tới thời gian phải trở về Hải Thành rồi mà bọn họ còn chưa có chút tiến triển nào. . .
Nghe tiểu Trương hỏi như vậy, Đường Nhật Khanh cũng không nhịn được có chút đau đầu: “Tiểu Trương, cô về trước đi, chờ tôi suy nghĩ một chút lát nữa sẽ thông báo cho cô.”
“Được.” Tiểu Trương nhẹ gật đầu, thuận tay đem một phần bữa sáng trong tay đưa qua: “Chị Nhật Khanh, bữa sáng!”
“Cảm ơn!” Đường Nhật Khanh cười với cô ta rồi đưa tay ra nhận lấy, sau đó đóng cửa phòng lại quay người đi vào trong.
Bùi Danh Chính đi ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Đường Nhật Khanh cầm một phần bữa sáng trong tay, mặt lộ vẻ u sầu ngồi ở trên ghế sofa trầm mặc không nói.
Anh nhíu mày, cất bước tiến lên: “Em có cần anh giúp hay không?”
“Không cần.” Đường Nhật Khanh bĩu môi đặt bữa sáng xuống sau đó đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, lại lật lật văn kiện tư liệu BC của công ty.
Bùi Danh Chính cất bước đi đến bên cạnh cô đưa tay nhẹ nhàng nghịch mấy sợi tóc của cô, lo lắng nói: “Cho nên là em dự định nếu không đàm phán thành công thì sau đó sẽ trở lại Bùi thị tự viết đơn từ chức à?”
Đường Nhật Khanh trầm mặc không nói, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nào, một lát sau, cô quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính hỏi: “Anh có biện pháp gì tốt không?”
Bùi Danh Chính cong khóe môi lên: “Đương nhiên.”
Mười mấy phút sau, Bùi Danh Chính cúp điện thoại: “Đã hẹn xong thời gian, hai giờ tới bốn giờ chiều nay gặp mặt, .”
“Thật hay giả?” Đường Nhật Khanh kinh ngạc, cô đã từng gặp qua Nghiêm Bằng cũng biết anh ta không có gì ý muốn hợp tác với bọn cô, mà phụ tá của anh ta cũng rất cứng nhắc, muốn hẹn thời gian gặp mặt cũng không phải là một chuyện dễ dàng chứ đừng nói là hẹn một buổi chiều.
Bùi Danh Chính để điện thoại di động xuống, sắc mặt nghiêm chỉnh mấy phần: “Trước khi đến Singapore em có điều tra tư liệu về Nghiêm Bằng không?”
Đường Nhật Khanh lắc đầu.
“Nếu em điều tra thì nhất định sẽ biết, tính tình của anh ta rất cổ quái, quái gở kiêu căng, mà từ trước đến nay nếu nói chuyện hợp tác thì chỉ nói cùng Tổng giám đốc của công ty kia mà thôi, ngay cả phó tổng cũng không tiếp, cho nên bây giờ em có thể hiểu rõ nguyên nhân vì sao lần nào em hẹn anh ta thì anh ta cũng không đến chỗ hẹn?”
Đường Nhật Khanh chần chờ trong chớp mắt sau đó giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Vì lẽ đó khi anh tự mình hẹn anh ta thì anh ta mới có thể chấp nhận?”
Bùi Danh Chính gật đầu: “Ừm, anh ta cảm thấy nếu chân chính muốn hợp tác cùng người khác thì chắc chắn phải cho anh ta thấy đầy đủ sự tôn trọng nên anh ta sẽ đích thân đi gặp mặt.”
Đường Nhật Khanh bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm, Đường Nhật Khanh dặn dò tiểu Trương vài câu sau đó liền theo Bùi Danh Chính ra ngoài ăn cơm, tiếp đó đi đến chỗ hẹn gặp mặt với Nghiêm Bằng.
Hai giờ chiều, Nghiêm Bằng mang theo phụ tá của mình đúng giờ xuất hiện tại quán cà phê.
Quả nhiên khi nhìn thấy Bùi Danh Chính, thái độ của Nghiêm Bằng thay đổi rất nhiều, kể cả thái độ đối với Đường Nhật Khanh cũng ôn hòa hơn mấy phần.
Bỏ ra hơn nửa giờ, Đường Nhật Khanh đem ưu khuyết điểm khi hai bên hợp tác nói một lần, cuối cùng Tổng giám đốc của hai bên sẽ thương thảo cụ thể chi tiết từng điều mục của hợp đồng.
Hai giờ sau, việc hợp tác xem như đã được quyết định xong, Đường Nhật Khanh cũng không nghĩ tới mọi việc sẽ được tiến triển thuận lợi như vậy, càng không nghĩ tới Nghiêm Bằng sẽ sảng khoái trực tiếp quyết định ngày hôm sau ký hợp đồng luôn như vậy.
Sau một cuộc đàm phán trò chuyện vui vẻ, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh từ biệt với Nghiêm Bằng sau đó leo lên xe rời đi.
Vừa vào trong xe Đường Nhật Khanh liền thở dài nhẹ nhõm, khối đá lớn vốn dĩ đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn.
Bùi Danh Chính mặt không thay đổi nhìn về phía cô, hơi nhíu mày lại hỏi: “Không định cám ơn anh sao?”
Anh ngàn dặm xa xôi chạy tới đây giúp cô giải quyết thuận lợi chuyện hợp tác, dù thế nào, cũng đáng một nụ hôn chứ?
Đường Nhật Khanh sững sờ, quay đầu nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Không phải là anh nên cám ơn em sao?”
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy bất đắc dĩ cong môi cười cười, lắc đầu nói: “Được rồi, trở về thay quần áo đi rồi anh sẽ dẫn em đi ăn cơm.”
Trở lại khách sạn, Bùi Danh Chính vừa vào cửa liền trực tiếp cởi áo khoác âu phục ra, sau đó liền bắt đầu cởi cúc áo sơmi.
Đường Nhật Khanh sững sờ: “Anh. . . anh định làm gì?”
“Thay quần áo.” Bùi Danh Chính nói xong, hai ba cái liền cởi xong một loạt cúc áo.
Đường Nhật Khanh vội vàng quay đi hướng khác, cô hơi thẹn thùng đi ra ngoài ban công quay lưng lại với phòng ngủ chờ anh thay quần áo xong.
Bùi Danh Chính vốn định là lần này tới Singapore công tác anh cũng có thể thuận tiện mang cô đi chơi mấy ngày nên trong vali hành lý có mang theo mấy bộ quần áo mặc thường ngày, bây giờ công việc đã xong nên tất nhiên anh muốn thay sang một bộ quần áo thoải mái.
Trong lúc lơ đãng quét mắt nhìn quanh phòng, Bùi Danh Chính nhìn thấy trên mặt bàn có một cái hộp nhỏ tinh xảo nhìn rất giống như hộp cà vạt, anh do dự trong một giây liên đưa tay cầm lên mở ra xem, quả nhiên là một chiếc cà vạt.
Nền màu xanh đậm xen với đường sọc chéo màu trắng, nhìn đơn giản những lại rất sang trọng, anh rất thích.
Bùi Danh Chính trong lòng ấm áp hướng mắt nhìn về phía cô gái vẫn còn đang đứng ở ban công, trực tiếp đi về phía cô.
Nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, Đường Nhật Khanh đang định quay người lại đột nhiên cảm thấy bên hông xiết chặt, bị người ôm lấy từ phía sau.
Một cái tay duỗi ra trong tay còn đang cầm một cái cái hộp nhỏ: “Đây là cho anh?”
Đường Nhật Khanh định thần nhìn lại lúc này mới phát hiện trong tay anh đang cầm chính là chiếc cà vạt mà ngày đó cô vừa tới Singapore đã cùng tiểu Trương đi dạo phố mua, trong lòng xiết chặt liền vội vàng vươn tay đoạt lại: “Không phải. . . Không phải cho anh!”
Tuy là nói như vậy thế nhưng cô lại không phát hiện ra mặt của mình đã bất giác đỏ lên.
Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn thấy gương mặt cô đỏ lên không nhịn được cong lên khóe môi, ghé vào bên tai cô lần nữa hỏi thăm: “Thật sao?”
Giọng nói của Đường Nhật Khanh cao lên mấy phần, giống như đang muốn che giấu sự chột dạ của mình: “Đương nhiên là thật!”
Nói xong, cô trực tiếp quay người muốn lách qua Bùi Danh Chính nhưng lại không biết anh đã chống hai cánh tay ra chặn đường đi của cô từ trước, anh nhẹ giọng hỏi lại: “Vậy em có thể nói cho anh biết em định tặng nó cho ai không?”
Cả khuôn mặt Đường Nhật Khanh đã đỏ thấu, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được người nào thích hợp, bên cạnh cô dường như ngoại trừ Bùi Danh Chính thì cũng không còn người đàn ông nào khác.
Thấy Đường Nhật Khanh không nói nên lời, Bùi Danh Chính liền vươn tay lấy chiếc hộp từ trong tay cô, nói khẽ: “Loại đồ vật như thế này em chỉ có thể tặng cho anh được thôi, biết chưa?”
Nói xong anh cúi đầu trực tiếp hôn lên gò má của cô, sau đó cũng không hề dừng lại đã xoay người đi vào trong phòng.
Đường Nhật Khanh đứng đơ tại chỗ giống như bị người ta điểm huyệt, nửa ngày cũng không hề nhúc nhích một cái.
Sao cô lại có cảm giác giống như cô bị Bùi Danh Chính chọc ghẹo vậy?
Sau khi thay quần áo xong, Bùi Danh Chính liền dẫn theo Đường Nhật Khanh đến một nhà hàng ở gần đó ăn cơm, cơm mới ăn một nửa liền có điện thoại gọi đến.
Nghe điện thoại, sắc mặt Bùi Danh Chính lập tức trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, đầu kia không biết báo cáo cái gì khiến anh hơi nhíu mày lại, trầm mặc không nói.
Một lát sau, Bùi Danh Chính mới lạnh giọng mở miệng: “Tôi sẽ mau chóng trở về, cậu xem tình hình mà xử lý trước.”
Thấy anh cất điện thoại, Đường Nhật Khanh không nhịn được mới mở miệng hỏi: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Mấy ngày nay cô đều ở Singapore nên cũng không biết rõ tình hình ở công ty, bây giờ chỉ cần nhìn sắc mặt của Bùi Danh Chính hẳn là công ty lại xảy ra vấn đề.
Bùi Danh Chính nhàn nhạt lên tiếng nói: “Vẫn là chuyện của trung tâm thương mại Hàn Đạt thôi, đã đàm phán được phương án giải quyết, có một vài chủ xí nghiệp không đồng ý.”
Trầm mặc một cái chớp mắt, Đường Nhật Khanh lại không nhịn được hỏi: “Chuyện đấu thầu kia bây giờ thế nào rồi?”