CHƯƠNG 332: ĐÚNG LÀ VÔ LIÊM SỈ ĐẾN CỰC ĐIỂM!
Đường Nhật Khanh nghe được câu nói cuối cùng kia thì gần như thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Cô sững sỡ trong chốc lát, sau đó kiên quyết nói: “Không thể được!”
Nói xong, cô cố nén lại lửa giận trong lòng cất bước đi về phía trước.
Phùng Chấn Bang bước nhanh đuổi theo, lên tiếng chất vấn: “Cháu như vậy có quá ích kỷ không? Cháu không suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ cháu sao? Bà ấy cũng là phụ nữ!”
Đường Nhật Khanh bỗng dừng lại, xoay người, tay siết chặt lại, giận dữ nhìn Phùng Chấn Bang, gằn từng chữ nói: “Đối với chuyện của mẹ tôi và chú, tôi mắt nhắm mắt mở cho qua đã là khoan dung cực hạn rồi. Hơn nữa chú là người đàn ông đã có vợ, thế mà trong lúc hài cốt của ba tôi còn chưa nguội lạnh lại có thể đưa ra loại đề nghị này, chú đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm!”
Đường Nhật Khanh nặng nề nói ra những lời này xong, cũng không quay đầu nhìn lại mà bước nhanh về phía trước. Lửa giận đang đè nén trong lòng gần như đã làm tiêu hao hết sự nhẫn nại cuối cùng của cô.
Phùng Chấn Bang nhìn bóng dáng của Đường Nhật Khanh biến mất bậc thang, nhất thời sắc mặt sa sầm. Ông xoay người đi vào phòng ngủ, đối diện với ánh mắt thăm dò của mẹ Đường, ông lắc đầu, giọng lành lạnh nói: “Mềm không được cứng không xong, vô cùng bướng bỉnh!”
Mẹ Đường nghe vậy hơi chau mày, dừng lại chốc lát rồi nói: “Bỏ đi, cứ đợi đã.”
Đường Nhật Khanh tức giận chạy từ trong nhà ra. Lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, cô hít sâu một hơi cố gắng hồi phục tâm trạng của bản thân. Nhưng nghĩ tới người ba mới mất không bao lâu, cô lại càng cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu vô cớ.
Đường Nhật Khanh đi tới đường mòn nhỏ trong rừng cây cách đó không xa, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ngồi xuống băng ghế dài, ôm mặt khóc rưng rức.
Đột nhiên di động trong túi xách rung lên, Đường Nhật Khanh vốn định không nghe máy nhưng đối phương lại không chịu bỏ qua, liên tục gọi tới.
Cô quệt nước mắt trên mặt, sau đó lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông: “Em đang ở đâu?”
Đường Nhật Khanh hít sâu, giọng hơi khàn khàn, anh hỏi một đằng nhưng cô trả lời một nẻo: “Em sẽ về công ty ngay đây.”
Cho dù qua điện thoại nhưng Bùi Danh Chính vẫn nghe được giọng nói khác thường của cô, gần như là theo bản năng, anh mở miệng hỏi thẳng: “Em sao thế?”
“Em không có sao.” Đường Nhật Khanh hít sâu nói.
Cô vừa nói xong, bên kia đã truyền tới giọng nói không cho phép cự tuyệt của người đàn ông: “Em ở đâu? Anh đi tìm em.”
“Em…” Đường Nhật Khanh do dự trong giây lát, nước mắt bất chợt trào ra: “Em ở biệt thự nhà họ Đường.”
“Được, em ở đó chờ anh.”
Bùi Danh Chính nói xong thì cúp máy luôn.
Không tới nửa giờ, Đường Nhật Khanh đã nhìn thấy chiếc xe cô cực kỳ quen thuộc dừng ở bên đường.
Cửa xe mở ra, Bùi Danh Chính xuống xe, nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế dài, hai mắt sưng đỏ, anh không khỏi nhíu chặt mày.
Anh chẳng qua chỉ mới rời đây chưa được nửa ngày mà cô đã khóc sung hai mắt giống như con thỏ nhỏ bị người ta ức hiếp rồi.
Đường Nhật Khanh xuất hiện ở nơi này, anh đã đoán được chắc chắn có liên quan đến mẹ Đường.
“Xảy ra chuyện gì?” Bùi Danh Chính đứng trước mặt Đường Nhật Khanh cúi người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Trong lòng Đường Nhật Khanh đau xót, nghĩ đến những lời Phùng Chấn Bang vừa nói trong biệt thự kia, cô thấy khó chịu.
Cô đưa tay ra ôm chặt eo Bùi Danh Chính, áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào phần bụng anh, khẽ nói: “Mẹ em bị bệnh, em về nhà thăm mẹ, Phùng Chấn Bang cũng ở đó, ông ta nói muốn kết hôn với mẹ em…”
Vào lúc này, tất cả những khó chịu mà Đường Nhật Khanh đang nín nhịn đều tuôn ra hết.
Bùi Danh Chính cúi đầu, nhìn bả vai run run của cô, anh giơ tay khẽ vuốt tóc cô, nhưng lại không biết mở miệng an ủi cô thế nào.
Dù sao đây cũng là chuyện của mẹ cô và một người đàn ông khác, anh là người ngoài không tiện xen vào.
Chờ tâm trạng của Đường Nhật Khanh từ từ ổn định lại, cuối cùng Bùi Danh Chính cũng mở miệng: “Em đói bụng không? Muốn ăn gì, anh dẫn em đi ăn?”
Bây giờ việc anh có thể làm, chính là ở bên cạnh cô.
Đường Nhật Khanh hít thật sâu, sau đó nói: “Bồ câu sữa quay, chân giò hầm, gà xào thập cẩm của Lan Quế Phường, còn cả tôm chiên bột nữa.”
Lúc này cũng chỉ có đồ ăn ngon mới an ủi được tâm trạng của cô.
Bùi Danh Chính nghe Đường Nhật Khanh đọc tên hàng loạt các món ăn xong, rốt cuộc sắc mặt của anh cũng hòa hoãn đôi chút, khóe môi anh cong lên, nói ngay: “Được, anh dẫn em đi.”
Nếu món ăn ngon có thể khiến cho Đường Nhật Khanh vui vẻ thì anh sẵn sàng trả giá cao mời cho được đầu bếp của Lan Quế Phường đến làm đầu bếp riêng cho cô.
Bùi Danh Chính nắm tay Đường Nhật Khanh đi đến chỗ xe đậu, anh mỉm cười hỏi ngược lại: “Nghe nói gần đây Lan Quế Phường ra món mới, em có muốn thử không?”
Đường Nhật Khanh không chút do dự đồng ý ngay: “Muốn!”
Bùi Danh Chính thấy tâm trạng cô cuối cùng cũng cải thiện thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Anh vừa lên xe, đang định dặn Thường Hiện lái xe thẳng đến Lan Quế Phường, ai ngờ anh chưa nói gì, Thường Hiện đã quay đầu lại, vẻ mặt do dự nhìn anh: “Tổng giám đốc Bùi…”
“Chuyện gì?”
Thường Hiện hơi ngập ngừng nhưng vẫn nói: “Lúc nãy tôi nhận được điện thoại của tài xế cô Đỗ, anh ta nói khăn tay của cô Đỗ rơi trong xe của chúng ta …”
Đường Nhật Khanh nghe được hai chữ “cô Đỗ”, theo bản năng nhíu mày.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh nghe vậy, cũng chau mày, anh còn chưa mở miệng, đã thấy Đường Nhật Khanh cúi đầu khom lưng, rút chiếc khăn tay từ trong kẽ hở bên cạnh ghế ngồi ra.
Cô ngước mắt lên, sắc mặt hơi sa sầm nhìn Bùi Danh Chính: “Đỗ Nhã Thanh?”
Bùi Danh Chính thấy tâm trạng của cô không đúng, anh thở dài, nói: “Buổi trưa hôm nay có buổi tiệc xã giao, chú Đỗ và Đỗ Nhã Thanh đều đến, sau khi kết thúc Đỗ Nhã Thanh nói muốn đi đến trung tâm mua sắm gần đấy, thuận đường nhờ đi một đoạn. Còn về chiếc khăn này anh cũng không biết cô ta làm rớt lúc nào nữa?”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, nhìn lướt qua khăn tay, trong lòng đã rõ mấy phần.
Cô là phụ nữ, hơn ai hết cô hiểu rõ ý đồ Đỗ Nhã Thanh làm như vậy. Cô ta cố ý đánh rơi đồ trên xe, hoặc là muốn viện cớ gặp mặt Bùi Danh Chính một lần nữa, sẵn tiện nhân dịp hẹn ăn cơm, hoặc là cố ý làm cho Đường Nhật Khanh thấy, muốn cho cô hiểu lầm như lần trước, mà gây xung đột với Bùi Danh Chính.
Mặc kệ Đỗ Nhã Thanh xuất phát từ mục đích nào, cô ta làm như vậy cũng quá mức đê tiện.
Đường Nhật Khanh nắm chặt chiếc khăn trong tay, sắc mặt càng âm u.
Bùi Danh Chính ở bên cạnh nói: “Chúng ta đi Lan Quế Phường trước đi, đợi lát nữa bảo Thường Hiện trả khăn tay lại cho cô ta là được.”
“Không cần.” Đường Nhật Khanh cong môi cười hờ hững: “Cô Đỗ dùng mánh này là để tranh thủ cơ hội gặp anh, sao anh lại có thể từ chối cơ chứ?”
Đường Nhật Khanh ngừng lại một lát, sau đó nói: “Hay là, hôm nay chúng ta cùng ăn cơm với cô Đỗ đi?”
Cô vốn là không muốn làm quá quyết liệt, nhưng mà Đỗ Nhã Thanh cứ lặp đi lặp lại thủ đoạn này nhiều lần, ép cô không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
Hơn nữa, lần trước Đỗ Nhã Thanh vì muốn ép Bùi Danh Chính chịu trách nhiệm với cô ta, thà rằng bôi nhọ bản thân cũng chọn cách nói dối, cách làm của cô ta thực sự quá mức cực đoan.
Đường Nhật Khanh vì muốn sau này bớt một người can thiệp vào mối quan hệ giữa cô và Bùi Danh Chính nên cô chấp nhận làm người xấu một lần.
Bùi Danh Chính hơi do dự, anh cảm nhận được thái độ cô rất kiên quyết, chỉ đành cong môi cười: “Nếu em muốn như thế thì anh cũng không có ý kiến.”
Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua chiếc khăn trong tay nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta đi gặp cô ta đi, dù sao cũng là bạn cũ.”
Nửa giờ sau, bọn họ đến cổng nhà hàng Lan Quế Phường, Đỗ Nhã Thanh đã chờ ở cửa.
Cô ta mặc áo khoác màu hồng, đang đứng đợi ở cửa, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Lúc cô ta nhìn thấy chiếc xe quen thuộc xuất hiện thì đáy mắt xẹt qua mấy phần mong đợi, ý cười trên mặt càng đậm.
Bùi Danh Chính đẩy cửa xuống xe, Đỗ Nhã Thanh lập tức bước tới chào đón, cười hỏi: “Danh Chính, sao hôm nay anh bỗng đồng ý đi cơm với em vậy?”
Cô ta vừa dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy thêm một người bước từ trên xe xuống, vóc dáng thon gầy, mặc áo khoác màu đen, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Đường Nhật Khanh bước lên đứng bên cạnh Bùi Danh Chính sau đó tiện tay giơ khăn tay lên, khẽ cười nói: “Cô Đỗ, khăn tay của cô.”