CHƯƠNG 188: MỘT MŨI TÊN TRÚNG HAI CON CHIM
Ven đường đối diện cửa sổ nhà hàng có một chiếc xe Maybach ngừng lại, Bùi Danh Chính ngồi ở trong xe nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của cô gái ngôi trước cửa sổ.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh không chút do dự úp điện thoại xuống, anh không khỏi nhíu nhíu mày.
Xem ra, cô là thật sự tức giận.
Ánh mắt anh lưu chuyển từ trên người Đường Nhật Khanh nhìn sang cô gái ngồi ở đối diện, trong một cái chớp mắt không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nghĩ ra là đã gặp qua ở nơi nào.
Một lát sau, anh đột nhiên liền thông suốt, đột nhiên nhớ đến lúc nhà họ Đường xảy ra chuyện, Đường Chính Đông bị bắt, Đường Nhật Khanh một mình chèo chống Đường thị đã rách nát không chịu nổi, bên cạnh cô có một trợ lý nhỏ dường như chính là người này.
Đường Nhật Khanh không nói một tiếng, đột nhiên đi gặp trợ lý trước đây. . .
Ánh mắt Bùi Danh Chính tối đi mấy phần, tâm tư nặng nề.
Không bao lâu sau, anh đã suy đoán được cô đang muốn làm gì.
Lần trước Đường Nhật Khanh đi gặp mặt Kiều Chấn đã bị anh hiểu lầm quan hệ của hai người, sau đó anh cho người đi tra xét mới biết được Đường Nhật Khanh nhờ Kiều Chấn đi thăm dò chuyện tố cáo, lần này lại đi gặp trợ lý trước kia ở công ty, không thể nghi ngờ, cô đang muốn điều tra chuyện ba cô bị người ta tố cáo.
Cô rõ ràng có thể trực tiếp nói cho anh biết để nhờ anh hỗ trợ thế nhưng cô lại tình nguyện một mình chạy đông chạy tây chứ không lộ ra với anh nửa phần, là không tin anh? Hay là vẫn coi anh như người ngoài?
Bùi Danh Chính bất tri bất giác nắm chặt điện thoại trong tay, chỗ đốt ngón tay có chút trắng bệch, trong lòng cũng sinh ra một trận bực bội.
Thường Hiện thấy Bùi Danh Chính nửa ngày cũng không nói gì không nhịn được mở miệng hỏi thăm: “Tổng giám đốc Bùi, có xuống xe hay không?”
“Không cần.” Bùi Danh Chính lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, lạnh giọng ra mệnh lệnh: “Đi thôi, về biệt thự.”
Ăn xong một bữa cơm, mặc dù Đường Nhật Khanh không có thu hoạch được tin tức gì có ích nhưng suy nghĩ về việc tìm ra người tố cáo kia lại mở rộng không ít, trải qua vài lần phỏng đoán phạm vi càng thêm thu nhỏ lại, đối với việc tìm kiếm người tố cáo của cô có ích lợi rất lớn.
Trước khi đi, Đường Nhật Khanh nói tạm biệt với Tiểu Tống: “Tiểu Tống, sau này nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, nhất định phải nhớ nói với tôi.”
Tiểu Tống gật đầu, nhìn Đường Nhật Khanh cười cười, vẫy tay chào tạm biệt liền rời đi.
Đường Nhật Khanh cũng ngăn lại một chiếc tắc xi, trực tiếp trở về biệt thự.
Về đến nhà, đúng lúc thím Trương đang thu dọn phòng khách, thấy cô về liền vội vàng nghênh đón: “Cô Đường, hôm nay cô và cậu chủ cãi nhau à?”
Đường Nhật Khanh sững sờ, lập tức phủ nhận: “Không có.”
Thím Trương không hiểu lẩm bẩm: “Lúc cậu chủ trở về dường như tâm trạng không được tốt cho lắm, cơm tối cũng không ăn, không biết có phải là bởi vì chuyện công việc hay không.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy, hơi nhíu mi tâm bước nhanh lên lầu hai.
Chẳng lẽ là bởi vì cô không nhận điện thoại của anh?
Lúc ấy cô đang cùng Tiểu Tống nói tới chỗ mấu chốt, cô sợ suy nghĩ của mình bị đánh gãy cho nên mới không nhận điện thoại.
Đường Nhật Khanh nghĩ đến chuyện này thì đã về tới phòng ngủ, cô dự định tắm rửa xong liền tới phòng làm việc tìm Bùi Danh Chính thăm dò tình hình một chút.
Cô thay quần áo bẩn ra, tiện tay mặc áo choàng tắm lên tiến vào phòng tắm, vừa trút bỏ quần áo mở vòi hoa sen ra, cửa phòng ngủ liền có tiếng động.
Đường Nhật Khanh thuận miệng ngâm nga một bài hát, lại thêm tiếng nước ầm ầm nên căn bản không chú ý tới có tiếng mở cửa.
“Khụ… ”
Đột nhiên cửa phòng tắm truyền đến một tiếng động, Đường Nhật Khanh giật mình quay đầu lại nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ ở ngoài cửa, cửa vẫn đóng chặt như cũ.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng tiện tay cầm lấy áo choàng tắm mặc lên, sau đó đi tới cửa hỏi thăm: “Sao vậy?”
Ngoài cửa không có ai trả lời, nhưng bóng người vẫn còn ở chỗ đó.
Đường Nhật Khanh do dự trong chớp mắt sau đó chậm rãi đem cửa đẩy ra, lúc này mới nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng ngoài cửa.
Sắc mặt anh có chút nghiêm túc, ánh mắt dừng lại một chút ở trên người cô, hơi cau mày: “Học được trốn việc rồi à? Cánh cứng cáp rồi sao?”
Không nghĩ tới, anh đến tìm cô là bởi vì nguyên nhân này.
“Vậy anh phạt em thì sao.” Đường Nhật Khanh mở miệng, trong giọng nói rõ ràng mang theo một chút sự hờn dỗi.
Bùi Danh Chính cau lông mày lại, nhìn cô gái bắt đầu giở trò hờn dỗi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, anh thấy cô quay người muốn đi liền vội vàng vươn tay ra trực tiếp từ ôm lấy eo cô từ phía sau.
Anh cúi người, học theo giọng nói của cô vừa rồi, hạ giọng ở bên tai cô khẽ nói: “Đáng phạt thì phải phạt.”
Nói xong anh trực tiếp khẽ cắn lên vành tai của cô.
Đường Nhật Khanh trong nháy mắt run lên, thân thể đều trở nên tê dại, cô ra vẻ tức giận mở miệng: “Bùi Danh Chính…”
“Hả?” Bùi Danh Chính ra vẻ vô tội, không chỉ không buông ra mà ngược lại còn quá đáng hơn nhẹ nhàng kéo một cái, trực tiếp đem áo choàng tắm trên người Đường Nhật Khanh kéo xuống gần một nửa.
Áo choàng tắm trượt xuống làm hơn nửa bả vai của cô đều lộ ra, cô vừa định đưa tay kéo lên thì Bùi Danh Chính lại đột nhiên vươn tay ra không nhẹ không nặng cầm hai cánh tay của cô, khiến cô không thể động đậy.
“Là em nói để cho anh phạt, sao vậy? Đổi ý rồi à?”
Bùi Danh Chính cố ý hỏi lại, thấy khuôn mặt nhỏ của Đường Nhật Khanh đỏ bừng lên, anh không nhịn được cười khẽ, cúi đầu xuống lại nhẹ nhàng hôn lên vai của cô.
Thân thể Đường Nhật Khanh hoàn toàn tê dại căn bản là không có sức chống đỡ, cô vừa tức vừa buồn bực, không nhịn được liền mắng một câu: “Lưu manh!”
Nghe thấy cô thốt ra lời như vậy, Bùi Danh Chính càng thêm hưng phấn, anh khẽ cười nói: “Dám mắng anh à, xem ra hôm nay thật sự phải phạt em thật tốt mới được. . .”
Nói xong anh dùng sức kéo một cái, áo choàng tắm rơi xuống đất, trước mắt xuất hiện một mảnh tuyết trắng chói mắt…
Không bao lâu sau, trong phòng tắm liền truyền ra tiếng thở thô đục làm cho người ta phải đỏ mặt…
Sau khi thủy hỏa giao hòa, toàn thân Đường Nhật Khanh không chút khí lực nào bị Bùi Danh Chính ôm trở về giường, vừa muốn nghỉ ngơi thật tốt một hồi lại đột nhiên bị người đè lên.
Hai cánh tay Bùi Danh Chính chống ở hai bên người cô, nhìn xuống cô nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay bị trừng phạt như vậy nên em tức giận sao?”
Đường Nhật Khanh cố ý không mở mắt, cứng ngắc trả lời: “Không có.”
Bùi Danh Chính véo véo khuôn mặt trơn mịn của cô cười hỏi: “Em cho rằng anh không nhìn ra?”
Lại còn đi về sớm, còn dám không để ý tới anh, ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận, không phải tức giận thì là cái gì?
Thấy Đường Nhật Khanh không nói lời nào, Bùi Danh Chính buông cô ra, giọng nói nghiêm chỉnh hơn vài phần: “Hôm nay trừng phạt em không chỉ là để cho người trong công ty xem mà còn có một nguyên nhân nữa, là bởi vì Tô Dung là người của Phương Vĩnh Thành.”
Đường Nhật Khanh sững sờ, một lát sau mới hiểu được ý của anh.
Hóa ra Tô Dung lại là người của Phương Vĩnh Thành, trách không được hôm này Bùi Danh Chính lại trừng phạt cô ta nặng như vậy, trực tiếp điều cô ta đến chi nhánh của công ty, bởi vì bản thân cô ta phạm sai lầm nên bị phạt cũng không dám nói gì, chỉ cần đem cô ta dời khỏi tổng bộ đến lúc đó lại tùy tiện tìm lý do nào đó là có thể đem cô ta xử lý.
Mặt ngoài anh là bởi vì chuyện hôm nay mà trừng phạt Tô Dung, thật ra còn có một mục đích khác nữa.
Bởi vậy, Đường Nhật Khanh liên đới cũng bị phạt, vừa có thể che giấu tai mắt người khác vừa có thể thanh lý môn hộ, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Những cái này đều là chuyện cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Thấy Đường Nhật Khanh trầm mặc không nói, Bùi Danh Chính trầm trầm mở miệng: “Yên tâm đi, lần sau anh sẽ bảo tài vụ phát tiền thưởng cho em, bù lại lần bị phạt này, còn nữa, để em tới phòng hồ sơ là muốn cho em nghỉ ngơi thật tốt một chút, một tuần sau vết thương trên cổ em cũng tốt hơn rồi đến lúc đó sẽ gọi em trở lại.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy vậy khẽ gật đầu, không hiểu sao lại nghĩ đến lần trước mẹ cô tới tìm cô còn nói với cô những lời kia.
Quả nhiên, so với những người đã lặn lộn trên thương trường, trình độ tư duy kín đáo cô xa xa cũng không đuổi kịp.