Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 367: NHẤT ĐỊNH PHẢI GẶP ANH!

Chưa đầy 5 phút, Bùi Danh Chính và Trương Phó ra khỏi cửa chính, chưa bước xuống bậc thềm đã nghe thấy một giọng nói: “Bùi Danh Chính ra rồi!”

Dứt lời, một đám người như ong vỡ tổ từ dưới bậc thềm xông lên.

Đèn flash nhấp nháy, micro và máy quay phim của các nhà truyền thông đều nhắm thẳng vào Bùi Danh Chính, làm anh nhất thời không kịp né tránh.

“Xin hỏi anh Bùi, anh có thể tiết lộ một chút tình hình hiện tại của cô Phùng không? Tôi nghe nói Phùng Thiến đã chết, xin hỏi chuyện này là thật hay giả?”

“Anh Bùi có thể nói một chút về chuyện tình thù hận giữa anh và cô Phùng không?”

“Xin hỏi chuyện vì cô Đường Nhật Khanh, nên tức giận trả thù Phùng Thiến là thật sao? Có phải đúng như bên ngoài đồn đại, tình tay ba không tìm thấy điểm cân bằng nên nảy sinh bi kịch?”

Đèn flash nhấp nháy, sắc mặt Bùi Danh Chính cực kỳ thâm trầm, anh không ngờ rằng truyền thông lại có năng lực suy đoán lung tung, vô căn cứ đến thế!

“Không có tình tay ba gì cả! Mong các bên truyền thông thận trọng trong lời nói và cách cư xử của mình, nếu ai tung ra tin đồn ác ý, tôi sẽ dùng pháp luật để xử lý!”

Nói xong câu này, Bùi Danh Chính không nói thêm câu nào nữa, được Trương Phó mở đường, anh sải bước ra khỏi đám đông.

Ngồi lên xe, một phần âm thanh đã được ngăn cách, đến khi xe chạy được một đoạn, anh mới cảm thấy tai mình yên tĩnh hơn.

Anh siết chặt nắm đấm, trong lòng nổi giận: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao chuyện chúng ta đến bệnh viện lại kinh động phóng viên?”

Ban đầu khi anh biết Phùng Thiến chết đã bất ngờ rồi, giờ bị phóng viên bao vây còn bịa ra tin đồn, anh càng bất ngờ hơn!

Trương Phó khẽ cúi đầu: “Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, do tôi sơ ý, không có sự chuẩn bị trước.”

“Tôi muốn biết tại sao những tin tức này lại truyền ra ngoài!”

Từ lúc anh đến bệnh viện đến khi rời đi chưa đầy 2 tiếng, trong khoảng thời gian ngắn như thế, phóng viên có thể nhận được tin tức còn chạy tới bao vây anh, điều này chứng tỏ bọn họ có nguồn thông tin!

Rõ ràng chuyện này không đơn giản như anh nghĩ!

Anh im lặng một lát rồi nói: “Có lẽ bên truyền thông không hiểu chuyện ăn nói lung tung, cậu cho người qua đó hỏi thăm xử lý trước đi.”

Trương Phó đáp lại ngay: “Vâng.”

Bùi Danh Chính nhìn ánh đèn muôn nhà ngoài cửa sổ, tâm trạng phức tạp.

Chắc chắn đêm nay lại mất ngủ.

Sáng hôm sau, khi Đường Nhật Khanh thức dậy, vừa bước vào phòng khách đã thấy Giang Vãn Vãn đang ngồi xem phim trên sofa.

Cô ngáp một tiếng rồi nhẹ giọng hỏi: “Vãn Vãn, sao cậu dậy sớm thế? Hôm nay không tới công ty à?”

“Tớ xin nghỉ mấy ngày nay rồi, ở nhà chơi với cậu!” Giang Vãn Vãn ngồi thẳng lên, hất cằm ra hiệu cô nhìn đồng hồ trên tường: “Giờ mà sớm à? Sắp 11 giờ rồi!”

Cô nghe vậy thì quay đầu nhìn, quả thật đã gần 11 giờ rồi.

Đường Nhật Khanh duỗi eo nói: “Tớ không ngờ tớ ngủ nhiều như thế.”

“Chuyện thường thôi! Phụ nữ có thai đều thích ngủ mà!” Giang Vãn Vãn cười nói: “Đúng rồi, tớ đã luộc trứng, còn có cháo yến mạch nữa đó, cậu ăn một ít trước đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Đường Nhật khanh mỉm cười, đáp lại: “Được.”

Cô mới bưng cháo ra khỏi phòng bếp, chưa ăn được mấy miếng, Giang Vãn Vãn đang ngồi trên sofa, không biết nhìn thấy thứ gì đó, bỗng thốt lên: “Trời ơi!”

Đường Nhật Khanh thuận miệng hỏi: “Sao thế?”

Giang Vãn Vãn vội thu lại vẻ mặt, lắc đầu nói: “Không sao…”

Sáng nay cô vừa thức dậy đã bắt đầu xem phim, lúc nãy mới xem xong tập mới, mới thoát ra ngoài đã phát hiện, tin tức Phùng Thiến chết đã lên nhiều trang đầu các báo và hot search, càng khoa trương hơn là, có tờ báo tung ra bức ảnh chụp Bùi Danh Chính trước cổng bệnh viện tối qua, còn nói chắc như đinh đóng cột về chuyện tình tay ba giữa anh, Đường Nhật Khanh và Phùng Thiến.

Ban đầu Đường Nhật Khanh gặp Phùng Thiến là vì cô, cô hiểu rất rõ quan hệ giữa bọn họ, cũng biết rõ tin tức này hoàn toàn vô căn cứ!

Nhưng nói thế nào, đây cũng là tin tức tiêu cực, nếu để Đường Nhật Khanh nhìn thấy, chỉ sợ không tốt cho cô ấy.

Trong lòng Giang Vãn Vãn không nắm chắc, thấy cô ấy đang ngồi ăn cháo chưa biết chuyện gì, thầm hoảng sợ.

Khi thấy Đường Nhật Khanh cầm điện thoại đang đặt bên cạnh lên, cô bỗng vươn tay cướp lại: “Cậu… không được xem.”

“Sao thế?” Đường Nhật Khanh ngơ ngác.

Trong lúc hoảng loạn, Giang Vãn Vãn đã bịa ra lời nói dối: “Không có gì, chỉ là… bức xạ điện thoại không tốt cho em bé, cậu đừng nên nhìn vào điện thoại.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy thì dở khóc dở cười, vươn tay ra khẽ nói: “Tớ không nhìn nhiều đâu, chỉ gọi cho anh Lục một cuộc rồi thôi, cậu đưa cho tớ trước đi.”

Giang Vãn Vãn lưỡng lự, hết cách rồi, cô đành phải đưa điện thoại cho cô ấy.

Đường Nhật Khanh tiện tay mở khóa điện thoại, vừa mở danh bạ, bỗng có một tin tức nhảy ra, một hàng chữ gây sốt, rất bắt mắt: “Phùng Thiến chết đột ngột, nghi ngờ có liên quan đến tổng giám đốc Bùi thị, Bùi Danh Chính!”

Người cô run lên, ngừng động tác muốn gọi điện lại, xác định mình không nhìn nhầm mới nhấc tay mở tin tức đó ra.

Gian Vãn Vãn thấy sắc mặt cô thay đổi thì phản ứng lại ngay: “Nhật Khanh! Cậu đừng…”

Nhưng đã trễ rồi, cô đã nhanh chóng mở nội dung tin tức đó ra, cả người đang khẽ run lên.

Bùi Danh Chính không thể tổn thương Phùng Thiến, rõ ràng anh đã đồng ý với cô, giao cô ta cho các ban ngành có liên quan để xử lý, chắc chắn anh sẽ không ngu ngốc tự mình xử lý như thế.

Cô nhanh chóng lướt qua mấy tin tức, thấy nó ngày càng khoa trương thái quá, trong lòng cô đã có dự tính, mấy bài báo này không phải sự thật, nhưng lại lợi dụng những mánh khóe này để thu hút sự chú ý!

Xuất phát từ sự nhạy bén của một thư ký, Đường Nhật Khanh nhanh chóng kiểm tra cổ phiếu sáng nay của Bùi thị, đúng như dự đoán – sụt giảm rồi!

Cô không dám tưởng tượng, cổ phiếu sụt giảm, đối với Bùi Thị mà nói, một ngày tương đương với mấy chục tỷ, thậm chí mấy trăm tỷ bốc hơi!

Gần tới cuối năm rồi, nếu cứ tổn thất thế này, chắc chắn Bùi thị sẽ tổn thất nặng nề!

Cô không dám tưởng tượng, giờ Bùi thị hỗn loạn thế nào nữa!

Tim cô gần như nhảy lên đến cuống họng, ngay cả việc hít thở, cô cũng cảm thấy khó khăn.

Giang Vãn Vãn ngồi cạnh thấy Đường Nhật Khanh có phản ứng bất thường thì vội hỏi: “Nhật Khanh, cậu không sao chứ? Tin tức trên mạng chỉ viết lung tung thôi, cậu đừng tin…”

Cô im lặng một lát, cuối cùng không thể ngồi yên được nữa, bật dậy, đi thẳng vào phòng ngủ thay đồ.

Giang Vãn Vãn vội khuyên nhủ: “Nhật Khanh! Cậu đừng nên kích động.”

Cô gằn từng chữ: “Tớ không kích động, giờ tớ phải đi xem tình hình Bùi Danh Chính thế nào!”

Cho dù hôm trước hai người không ngừng cãi nhau, nhưng nói thế nào giờ anh xảy ra chuyện, cô không thể ngồi yên trong nhà thế được!

“Nhật Khanh! Cậu quên tối qua chúng ta đã nói gì với tổng giám đốc Lục à?” Sắc mặt Giang Vãn Vãn trở nên nghiêm túc hơn: “Giờ cậu chủ động đi tìm tổng giám đốc Bùi, điều này tương đương với việc yếu thế! Anh ấy càng không thể buông tay cậu! Vậy thì kế hoạch chúng ta sẽ uổng công!”

Cô nghe vậy thì dừng động tác lại, im lặng một lát, nỗi kích động trong lòng vẫn không suy giảm.

Cô đưa ra quyết định, ngước mắt lên nhìn Giang Vãn Vãn, kiên định nói: “Vãn Vãn, cậu yên tâm, kế hoạch chúng ta sẽ không uổng công, hãy tin tớ!”

Nói xong, cô thay quần áo, đầu đội mũ lưỡi trai, cầm túi xách rời đi.

Hôm nay, cô nhất định phải gặp Bùi Danh Chính!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK