CHƯƠNG 427: NHÂN VẬT NGUY HIỂM
Đối mặt với ánh mắt có ý thăm dò và trêu tức của người đàn ông, biểu cảm trên mặt Đường Nhật Khanh cũng không có gì thay đổi lớn. Cô hơi nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Anh Ôn, Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, không chậm trễ công việc của anh.”
Nghe cô nói như vậy, Ôn Thanh Triều câu môi mỉm cười một tiếng, nói khẽ: “Tôi đến đây cũng không phải để khám bệnh, tôi đây là muốn chờ cô Đường. Lần trước chuyện xảy ra trong buổi tiệc, tôi còn thiếu một câu trả lời thỏa đáng cho cô Đường không phải sao?”
Đường Nhật Khanh sửng sốt trong chớp mắt, bây giờ mới hiểu được mục đích chân chính mà anh ta đến đây: “Anh nói là đã bắt được người ở buổi tiệc rồi?”
“Đúng.” Ôn Thanh Triều nói, đột nhiên nghiêng người làm một thế mời: “Vậy mời cô Đường đi với tôi một chuyến.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh có chút không yên, nhưng cô rất rõ ràng Ôn Thanh Triều đã có thể tìm đến nơi này, đương nhiên nhất định sẽ không để cô đi cô có giãy dụa cũng vô dụng, còn không bằng trực tiếp đồng ý.
Sau khi trong lòng đã cân nhắc lợi và hại, Đường Nhật Khanh ngoắc ngoắc môi, không có từ chối gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền anh Ôn rồi.”
Từ lần trước đối mặt với Ôn Thanh Triều trong buổi tiệc, về sau cô liền biết anh ta không phải là đèn đã cạn dầu gì, anh ta lần lượt thăm dò ngoài sáng trong tối, đều là đang âm thầm bàn tính gì đó.
Bước lên một chiếc xe sang trọng, mặt Đường Nhật Khanh không đổi sắc đặt hộp cơm trong tay vào bên cạnh chỗ ngồi, vô tình hay cố ý ngăn cách giữa cô và Ôn Thanh Triều.
Ôn Thanh Triều cười cười, cái gì cũng không nói chỉ là dặn dò tài xế lái xe.
Cho đến khi lái xe lên đường chạy qua mấy con phố, anh ta mới không chút hoang mang mở miệng: “Gần đây cô Đường có nghe tin tức của Chương Tú Tú không?”
Nghe được cái tên quen thuộc này, Đường Nhật Khanh vô thức nhíu mày, cô trầm giọng nói: “Không biết.”
“Thế nhưng tôi nghe nói cô ta vì tránh đầu sóng ngọn gió, hiện tại đã chạy ra nước ngoài, chuyện này đối với cô Đường mà nói cũng hẳn là chuyện tốt chứ nhỉ.”
Đường Nhật Khanh nghe như vậy, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Ôn Thanh Triều mà hỏi ngược lại: “Dường như là anh Ôn cảm thấy rất hứng thú với chuyện riêng tư của người khác nhỉ?”
Anh ta cười cười, ánh mắt cũng không hề né tránh: “Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú đối với cô.”
Nhìn thấy người đàn ông thuận miệng nói ra một câu này, nếu như đổi lại là người phụ nữ khác thì chỉ sợ bởi vì câu nói mập mờ không rõ ràng này mà liên tưởng cái có cái không, thế nhưng cô hiểu rất rõ ràng có một số người rất thích ra vẻ trước mặt của người khác, chuyên chọn phụ nữ mà ra tay.
Nhưng cô đi theo bên người của Bùi Danh Chính lâu rồi, đã sớm tu luyện không để mình bị đẩy vào cái vòng tròn này.
Lễ phép mỉm cười, cô mở miệng không nhanh không chậm nói: “Anh Ôn thật sự biết nói đùa, có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như thế này.”
“Tôi nói thật, cô Đường là người thông minh, hẳn là rất hiểu xem xét thời cuộc. Có đôi khi lựa chọn một người giàu có quyền uy sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.” Ôn Thanh Triều cười cười, ánh mắt đột nhiên chìm xuống mấy phần: “Tôi nghe nói cô Đường từng đảm nhận chức vụ thư ký ở Bùi thị, hiện nay hồ sơ công tác đang đặt trong một công ty phiên dịch Tương Nam, nếu như cô có hứng thú, không bằng đến làm việc với tôi, lương bổng cứ theo ý cô.”
Nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt Đường Nhật Khanh đột nhiên chìm mấy phần, không ngờ Ôn Thanh Triều này lại tìm hiểu rõ ràng những chuyện liên quan đến cô, quả thật là một nhân vật nguy hiểm!
Cho tới bây giờ cô cũng không có tâm tư đánh thái cực với anh ta, thừa nước đục thả câu, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Nhìn người phụ nữ đột nhiên nghiêm túc lại, Ôn Thanh Triều không những không giận mà còn cười, cũng chân thành nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy cô Đường đây là một người có tài, mà tôi có dự định phát triển sự nghiệp ở Hải Thành, mục tiêu là trong ba năm trở thành sản nghiệp bất động sản và tài chính lớn nhất Hải thành. Dựa vào tài nguyên hiện tại trong tay tôi, muốn thực hiện được mục tiêu này cũng không khó, nhưng mà thứ tôi thiếu chính là người tài.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, lông mày không tự chủ mà nhíu chặt lại, lúc này cô mới dự đoán được ý đồ của anh ta.
Hóa ra anh ta muốn phát triển sự nghiệp ở Hải Thành, mà còn trở thành sản nghiệp hoạt động tài chính đứng đầu Hải Thành, chướng ngại lớn nhất ở trước mắt chính là Bùi thị.
Thuận theo tất cả những chuyện này, cô nâng mắt nhìn về phía Ôn Thanh Triều, dường như trong nháy mắt đã hiểu rõ ý của anh ta.
Còn không đợi cô mở miệng nói chuyện, xe đột nhiên ngừng lại.
Ôn Thanh Triều câu môi mỉm cười nhìn cô: “Cô Đường không cần phải trả lời tôi nhanh chóng, cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ, tôi cho cô thời gian.”
Nói xong, anh ta đẩy cửa ra bước xuống xe, mở miệng nhắc nhở: “Đến rồi.”
Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy quyền anh quán bên cạnh, cô không khỏi sửng người.
Cô đẩy cửa bước xuống xe, do dự chớp mắt cất bước đi theo theo Ôn Thanh Triều vào quyền anh quán.
Rất nhanh liền có một người đàn ông vóc người vạm vỡ mạnh mẽ tiến lên đón tiếp: “Anh Ôn, anh tới rồi.”
Ôn Thanh Triều nhẹ gật đầu, sắc mặt đứng đắn: “Hắn ta đang ở đâu?”
“Phòng tận cùng ở bên trong, tôi mang anh qua đó.”
Bọn họ đi theo người kia đi qua đại sảnh, đi ngang qua mấy người đang luyện quyền anh, trực tiếp đi tới phòng nghỉ của nhân viên, lại đi vào trong nhìn xem, giống như là một nơi để mấy đồ linh tinh.
Đi đến cánh cửa của phòng cuối cùng, người đàn ông lấy chìa khóa mở cửa ra.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, Đường Nhật Khanh nhìn thấy người đàn ông bị trói ở bên trong, mũi và mặt của hắn ta sưng lên, toàn thân đều bị sưng lên một vòng hơn bình thường, nhìn cũng biết là bị người ta đánh.
Đường Nhật Khanh không khỏi nhíu mày còn chưa lên tiếng thì Ôn Thanh Triều đứng ở bên cạnh đã cười với cô: “Đừng sợ, loại người như thế này, không dạy dỗ hắn ta thì hắn ta sẽ không thừa nhận mình đã làm cái gì.”
Anh ta nói xong liền cất bước đi vào, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang buông thỏng đầu, trầm giọng hỏi: “Trình Bằng, nói nghe xem, chuyện ở buổi tiệc đó rốt cuộc là do ai sai cậu làm?”
Đường Nhật Khanh đang đứng ở cửa cũng không tiếp tục bước lên phía trước, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, nín thở chăm chú chờ hắn ta trả lời.
Trình Bằng mới có chút phản ứng, hắn ta hơi ngẩng đầu lên, không có sức lực mà nói: “Chính là ngôi sao nữ kia… Chương Tú Tú.”
“Cô ta đã sai cậu làm cái gì?”
“Cô ta kêu tôi cưỡng ép cô Đường mang cô ấy đến phòng ở lầu hai… trước đó cô ta đã sắp xếp người xong rồi, muốn để cho cô Đường thân bại danh liệt…”
“Vậy rượu bị hạ độc kia cộng với chuyện tổng công tắc nguồn điện bị cắt là do ai làm?”
“Cũng là do tôi làm… đều là do Chương Tú Tú dặn dò…”
Ôn Thanh Triều hỏi từng câu, Trình Bằng trả lời từng câu, cho tới bây giờ những thứ mà Đường Nhật Khanh vốn đoán được, hiện tại toàn bộ đều trở thành sự thật hiện ra trước mắt cô.
Ôn Thanh Triều quay đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Hắn ta cũng đã thừa nhận toàn bộ rồi, cô Đường, cô muốn xử lý như thế nào?”
Đường Nhật Khanh rất rõ ràng, gần đây tin tức liên quan đến video của Chương Tú Tú vẫn không ngừng lên men, thậm chí còn có một ít bài báo liên lụy đến cô. Bây giờ Trình Bằng đã thừa nhận hết toàn bộ, mà cũng không biết tin tức của Chương Tú Tú ở đâu, nếu sự thật này phơi bày ra, đối với cô mà nói chính là sự bảo vệ tốt nhất, nhưng cô cũng không muốn làm như vậy.
“Giao hắn ta cho cục cảnh sát đi.” Đường Nhật Khanh từ tốn nói một câu, xoay người muốn đi.
Ôn Thanh Triều không nói hai lời lập tức đuổi theo: “Được, tôi sẽ để bọn họ công bố sự thật.”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, mở miệng nói: “Không cần đâu, để tự tôi xử lý là được rồi.”
Ôn Thanh Triều cất bước đi lên, trực tiếp chặng đường đi của cô: “Sao lại không cần thiết, cô muốn nỗi oan uổng của mình cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy à?”
Đường Nhật Khanh dừng lại, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Cô cũng không muốn lần nào cũng bị người khác đổ oan, cũng không muốn người khác đâm sau lưng mình, nhưng cô càng không muốn bị cuốn vào đề tài này một lần nữa, cũng không muốn hưởng thụ cái được gọi là nổi tiếng kia.
Đường Nhật Khanh nâng mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Thanh Triều, gằn từng chữ: “Cũng không cần phải chứng minh tất cả trong sạch và oan ức của tôi ở trước mặt tất cả mọi người.”