CHƯƠNG 143: HOÀN CẢNH KHÔNG AN TOÀN.
“Chị Nguyệt Như, không ngờ thư ký Đường và Tổng giám đốc lại…”
Một cô thư ký nhìn thấy Hồ Nguyệt Như đứng bất động cả nửa ngày trời không nói chuyện, nên liền quay sang quan sát sắc mặt của cô.
Hồ Nguyệt Như chợt tỉnh thần, cô khẽ ho nhẹ hai tiếng rồi giả vờ nói với vẻ ngạc nhiên: “Chị cũng không ngờ, trước đây chỉ cảm thấy Tổng giám đốc Bùi rất quan tâm tới thư ký Đường, nhưng không ngờ…”
Đám trợ lý thực tập nghe thấy vậy liền đối mắt nhìn nhau.
Hồ Nguyệt Như cố ý chân chính nhắc nhở: “Chúng ta biết thì nói chơi chơi vài câu là được rồi, nhưng đừng nói bậy ra ngoài đó.”
“Điều này bọn em đương nhiên biết mà, nhất định sẽ không nói bậy bạ ra ngoài đâu!”
“Đúng vậy! Tụi em sẽ không nói đâu, chị Nguyệt Như cứ yên tâm!”
Hồ Nguyệt Như mỉm cười với bọn họ, sau đó tìm lý do kêu bọn họ ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời khỏi thì nụ cười nơi đáy mắt cô lập tức hoá thành băng lạnh, khoé môi cô sau đó cong lên tạo thành một nụ cười khẩy.
Cô quá hiểu đám thực tập sinh này mà, để bọn họ biết cái gì thì không tới ba ngày tin tức sẽ lan ra rộng khắp, có bọn thực tập sinh này thì cô ngược lại chẳng cần phí nước bọt nữa rồi.
Trong văn phòng Tổng giám đốc ở sát vách, Đường Nhật Khanh đang bị Bùi Danh Chính nắm chặt tay ở trên ghế sofa, khiến cô không động đậy gì được.
“Còn không định nói sao?” Bùi Danh Chính cau mày, rõ ràng có mang chút ưu tư.
Đường Nhật Khanh hít thở sâu, rồi tìm đại một cái cớ nào đó.
Nếu như cô nói sự thật, nói là do bị Chương Tú Tú túm lấy thì chắc chắn sẽ kích thích sự bất mãn của Bùi Danh Chính đối với Bùi Duy, mối quan hệ giữa anh em bọn họ vốn đã không ra làm sao rồi, lần này còn có thêm chuyện đơn hàng của Lãng Dật nữa, Bùi Danh Chính còn đang bất mãn Bùi Duy, cho nên cô không thể thêm dầu vào lửa nữa.
“Tôi nói.” Đường Nhật Khanh ngước mắt lên nhìn Bùi Danh Chính, ngữ khí mang đầy sự nghiêm túc: “Thật ra là sau khi tôi đưa văn kiện xong rồi ra ngoài, lúc ở trên hành lang đã không cẩn thận đụng vào một nhân viên nữ, cô ấy vì cấp bách nên mới túm lấy tay của tôi, cho nên mới có dấu hằn này đó.”
Bùi Danh Chính nghe thấy cô nói vậy, anh liền nhìn chằm chằm vào cô một lát, sau đó lạnh lùng hỏi lại: “Thật không?”
Đường Nhật Khanh gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, tôi thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nên mới không định nói với anh.”
Nghe vậy, mi tâm Bùi Danh Chính mới khẽ dịu lại.
Vừa đúng lúc nghe thấy Trương Phó gõ cửa, là đem thuốc bôi đến.
Bùi Danh Chính đưa tay nhận lấy thuốc bôi, sau đó không nhanh không chậm mà mở lọ thuốc ra, trong lúc anh vừa định thoa cho Đường Nhật Khanh thì Trương Phó đột nhiên lên tiếng: “Tổng giám đốc, chỉ còn 20 phút nữa là tới giờ hẹn với bên đối tác rồi.”
Bây giờ Đường Nhật Khanh mới đột nhiên nhớ ra, lúc nãy cô về tới đây thì nhìn thấy anh có vẻ như đang định ra ngoài nên cô lập tức nói: “Tổng giám đốc Bùi, chính sự gấp gáp, để tôi tự bôi thuốc là được rồi.”
Bùi Danh Chính còn không thèm ngẩng đầu lên, anh nhẹ nhàng đưa tay qua một bên để tránh bàn tay đang định lấy lọ thuốc của cô: “Không sao, thoa thuốc cũng là chính sự, Trương Phó cậu ra ngoài trước đi.”
Trương Phó lập tức sững người trong chốc lát, sau đó liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Đường Nhật Khanh ngồi ở đó nhìn thấy người đàn ông đang cẩn thận tỉ mỉ nghiêm túc thoa từng chút một, trái tim cô chợt căng lại, nhảy lên liên hồi.
Bùi Danh Chính quệt thuốc mỡ lên ngón tay mình rồi nhẹ nhàng thoa lên những vết sưng đỏ trên cổ tay cô, động tác của anh không hề gấp gáp một chút nào cả.
Những cái chạm ấm nóng lan toả trên cổ tay cô, trong giây lát cũng làm trái tim của Đường Nhật Khanh chìm đắm trong ấm áp, sau đó khi nhìn thấy người đàn ông đang cẩn thận thoa lên vết hằn cuối cùng, cô liền khẽ lên tiếng: “Cảm ơn.”
Động tác của Bùi Danh Chính chợt ngưng lại, anh ngước mắt nhướng mày nhìn cô: “Cảm ơn?”
Đường Nhật Khanh sững sờ, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì nhìn thấy anh đứng phắt dậy: “Tôi nhớ đã từng dạy cô nên cảm ơn như thế nào rồi mà.”
Người đàn ông cầm lấy chiếc khăn tay lau lau đầu ngón tay của mình, sau đó mới rũ mắt nhìn Đường Nhật Khanh, đáy mắt anh mang theo chút ý cười, anh mở miệng nói với vẻ ý vị sâu xa: “Dùng hành động thực tế.”
Sau đó anh sải bước đi về phía cửa văn phòng.
Đường Nhật Khanh vẫn ngây ngốc ngồi tại chỗ, cô cảm giác như trái tim mình đang nhảy múa không ngừng, những tiếng ‘thình thịch’ như đã làm ảnh hưởng tới dây thần kinh tai của cô rồi vậy, vì bây giờ cô dường như không còn nghe thấy những tiếng động xung quanh nữa, chỉ còn lại tiếng tim đập mãnh liệt của cô mà thôi.
Cô đương nhiên là hiểu ý tứ trong câu nói của anh, nhưng lại lần lần lượt lượt không chống lại lời trêu chọc của anh được, nếu anh đã nói ‘hành động thực tế’, vậy thì cũng có thể nó có một ý nghĩ khác…
Khóe môi Đường Nhật Khanh cong lên một nụ cười, cô âm thầm ra quyết định, đợi khi nào cô có thời gian rảnh rỗi về nhà sẽ học thím Trương làm vài món, dùng ‘hành động thực tế’ để khao anh ta ăn!
Mãi cho đến khi tan làm, Bùi Danh Chính vẫn không xuất hiện ở công ty, Đường Nhật Khanh khẽ thở phào, đáy lòng cô nghĩ thế này là tốt nhất, bởi vì sau khi tan ca cô vẫn còn việc riêng phải làm.
Nửa tiếng sau, Đường Nhật Khanh đến quán cafe Bắc Ngạn, cô đợi trong góc quán cafe được 10 phút thì một thân ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm xuất hiện ở cửa.
Kiều Chấn đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang ngồi trong góc, thế là khoé môi anh khẽ nhấc lên, sau đó nhanh chóng bước về phía cô.
“Đường Nhật Khanh, lâu quá không gặp!”
Kiều Chấn có hơi kích động, đôi con ngươi anh ta sáng long lanh như thuỷ tinh vậy. Đường Nhật Khanh lập tức đứng dậy, mỉm cười với anh: “Thể uỷ (*), đã lâu không gặp.”
(*)Uỷ viên thể dục.
Kiều Chấn là bạn học cấp ba của cô, đảm nhận chức uỷ viên thể dục trong lớp, tính tình tận tuỵ, con người không tệ, chỉ là lúc học kỳ hai của năm 12, Kiều Chấn đột nhiên tỏ tình với cô trước mặt các bạn học trong lớp, lúc đó cô đã từ chối anh nên sau đó mối quan hệ giữa hai người vô cùng ngượng ngùng.
Kiều Chấn cười cười, anh ngồi ở đối diện cô, hai người hàn huyên được vài câu thì Kiều Chấn mở miệng hỏi thăm: “Cậu đột nhiên liên lạc với tôi, chắc là có chuyện gì hả?”
Đường Nhật Khanh đan hai bàn tay lại với nhau, cô trầm mặc một lát rồi mới ngước mắt lên nhìn và nói một cách nghiêm túc với Kiều Chấn: “Không giấu cậu, lần này tôi tìm cậu là vì hy vọng cậu có thể giúp tôi một việc.”
Sau khi tốt nghiệp Đại học, trong một lần tụ tập, Đường Nhật Khanh đã vô tình biết được Kiều Chấn đang làm cảnh sát, làm việc ở cục cảnh sát Hải Thành, lần này là cô muốn điều tra chuyện ba cô bị tố giác nên đã nghĩ đến anh đầu tiên.
Kiều Chấn cũng không lòng vòng nữa, anh lên tiếng nói thẳng: “Cậu cứ nói, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Đường Nhật Khanh hít thật sâu một hơi rồi nói một cách không nhanh không chậm: “Chắc cậu cũng nghe qua chuyện của ba tôi, Đường Chính Đông rồi nhỉ.”
Nhìn thấy Kiều Chấn gật đầu, Đường Nhật Khanh trực tiếp nói: “Tôi biết ba tôi gây ra tội, ông ấy gây tội thì bị phạt là lẽ dĩ nhiên, nhưng tôi vẫn muốn biết rõ đầu đuôi chuyện này hơn một chút.”
Cô nói không quá rõ ràng nhưng Kiều Chấn vẫn có thể hiểu, sắc mặt anh chợt trở nên nghiêm túc, Kiều Chấn im lặng một lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Chuyện này ban đầu là do cục cảnh sát trung tâm thành phố của chúng tôi nhận, tuy tôi hiểu biết về chuyện này nhưng không được để lộ ra quá nhiều, tôi chỉ có thể nói với cậu, ban đầu là do cục cảnh sát nhận được một lá thư tố giác nên Đường Chính Đông mới bị nghi ngờ.”
Chuyện này sau đó Đường Nhật Khanh cũng có được biết, nghe nói là do cục cảnh sát nhận được thư nặc danh cho nên mới phái người đi điều tra ba, sau đó với đầy đủ chứng cứ, người liền bị áp giải đi.
Nhưng thứ cô muốn biết không chỉ có như vậy.
Đường Nhật Khanh trầm mặc cả nửa ngày trời, sau đó mới hùng hổ nói: “Kiều Chấn, tôi biết yêu cầu này có thể quá đáng nhưng tôi vẫn muốn hỏi, tôi có thể xem nội dung tố giác một chút được không?”
Sắc mặt Kiều Chấn liền trầm lại, anh phủ nhận một cách không hề do dự: “Không được, cậu cũng biết rõ, chúng tôi không thể nào để lộ một chút tin tức nào của người tố giác được, hơn nữa lá thư tố giác mà chúng tôi nhận được là nặc danh, đến chúng tôi cũng còn không biết đối phương là ai nữa, còn nội dung của lá thư thì theo quy định, không được tiết lộ.”
Đường Nhật Khanh cũng sớm đoán được anh sẽ nói như vậy mà, cô cắn cắn môi dưới, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi vốn muốn báo thù, nhưng chuyện này lại quá phức tạp, có lẽ đối phương là đang nhắm vào tôi, nói cách khác, hoàn cảnh của tôi bây giờ không được an toàn cho
lắm.”
Kiều Chấn khựng người, hàng lông mày của anh nhíu lại: “Là ý gì?”