CHƯƠNG 273: DÁNG VẺ NGHIÊM TÚC LÀ QUYỂN RŨ NHẤT
Hồ Nguyệt Như đứng phắt dậy, khi nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì vẻ mặt có chút hoảng loạn: “Tôi… tôi qua đây tìm văn kiện.”
Đường Nhật Khanh nửa tin nửa nghi, trong lòng càng cảnh giác hơn, cô vội vàng đi đến, không chút lưỡng lự mà hỏi thẳng: “Cô muốn tìm văn kiện gì?”
Trong tay cô đều là một số văn kiện mật của công ty, có một số văn kiện thậm chí ngay cả Hồ Nguyệt Như cũng không được động vào, hiện nay Hồ Nguyệt Như không những tự ý lật tìm văn kiện, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng tin lời cô ta nói.
Hồ Nguyệt Như mặc dù có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cô ta nói: “Gần đây công ty định thu mua Hằng Tinh, có một số văn kiện đã chuyển đến chỗ của cô, cô hôm qua lại không đến, vài bộ phận phía dưới lại đang cần nên tôi chỉ có thể chạy đến chỗ cô tìm.”
Đường Nhật Khanh lưỡng lự trong giây lát, còn chưa lên tiếng thì Hồ Nguyệt Như đã bước tới, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Sao hả? Khônh tin tôi sao? Không tin tôi thì thôi vậy, đến lúc làm chậm trễ công việc cô đừng trách tôi!”
Hồ Nguyệt Như đảo mắt, định quay người rời đi, Đường Nhật Khanh hơi nhíu mày nói: “Chờ đã.”
Cô cầm văn kiện trên bàn, lật một lượt, cuối cùng thật sự tìm ra bản kế hoạch của Hằng Tinh trong đống văn kiện, cô xoay người lại, đưa văn kiện cho Hồ Nguyệt Như: “Có phải cái này không?”
Hồ Nguyệt Như quét mắt qua, trực tiếp cầm văn kiện từ trong tay cô, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Đường Nhật Khanh cuối xuống nhìn đống bừa bộn trên bàn, một tia hoài nghi của lòng dần dần tiêu tán.
Hồ Nguyệt Như nhanh chóng trở về phòng làm việc của mình, lập tức đóng cửa lại, rồi dựa vào cánh cửa thở hổn hển, vừa rồi cô suýt nữa bị dọa chết, vẫn may kịp thời tìm ra lí do đối phó, nếu không không chừng thân phận của cô ta đã bị lộ rồi.
Vào lúc này, điện thoại ở trong túi đột nhiên đổ chuông, cô cầm lên, nhìn thấy là Tiêu Nhạc Phi gọi đến thì vội vàng nghe máy: “Alo?”
“Sao rồi? Tìm được gì chưa?”
“Không có!” Hồ Nguyệt Như tức giận nói: “Không những không tìm được cái gì có tác dụng, thiếu chút nữa còn bị phát hiện, vừa rồi thật sự dọa chết tôi rồi!”
Tiểu Nhạc Phi cười cười, hỏi tiếp: “Cô không phải nói bọn họ gần đây đang bận làm kế hoạch gì đó sao? Thế nào một chút văn kiện có tác dụng cũng không tìm được?”
“Tôi đã sớm nói với anh rồi, lần trước bản kế hoạch đấu thầu bị rò rỉ, bọn họ chắc chắn sẽ cẩn thận hơn, sao có thể phạm lại sai lầm cấp thấp như thế được nữa chứ?” Hồ Nguyệt Như đảo mắt: “Với cả văn kiện quan trọng bây giờ đều ở bên tổ dự án, chắc sẽ không để ở chỗ Đường Nhật Khanh nữa.”
“Vậy cô tại sao không thử ra tay từ tổ dự án?” Tiêu Nhạc Phi nhàn nhạt nói: “Nói không chừng sẽ có tính đột phá hơn thì sao.”
Nghe vậy, ánh mắt của Hồ Nguyệt Như liền lóe sáng: “Anh nói đúng, chiều nay có một cuộc họp của tổ dự án, tôi đi xem thử.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Tiêu Nhạc Phi: “Như thế mới đúng, đợi sau khi việc thành, tôi chuẩn bị cho cô một bất ngờ!”
Hồ Nguyệt Như cúp máy, trong lòng khá vui vẻ.
Đường Nhật Khanh xem lại một lượt các văn kiện ở trên bàn, sau khi xác định không có văn kiện mật nào thì mới cầm văn kiện mà Lục Nghiêu cần đi đến tổ dự án.
Vừa đến khu làm việc của tổ dự án, Đường Nhật Khanh đã nhìn thấy Lục Nghiêu đứng ở trung tâm, vỗ vỗ tay, nhắc nhở mọi người đẩy nhanh tiến độ: “Mọi người đẩy nhanh tiến độ, làm xong sớm kết thúc sớm, tranh thủ xong trước thứ hai tuần sau đưa ra bản kế hoạch cuối cùng.”
Đường Nhật Khanh đi đến đưa văn kiện cho anh ta, rồi nhìn anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mọi người đều đã mệt, thật ra cũng không cần phải gấp gáp quá mức đâu.”
Lục Nghiêu lên tiếng giải thích: “Tuy thời hạn giao bản kế hoạch cuối cùng còn một tuần nhưng tôi nghe nói có một số công ty đã trình lên trên rồi, trình văn kiện lên sớm không những để lại cho các nhà thầu một ấn tượng tốt, còn cho bọn họ đủ thời gian suy nghĩ và đưa ra quyết định.”
Nghe anh ta nói như vậy, Đường Nhật Khanh lúc này mới hiểu, cô liên tục gật đầu: “Thì ra là như thế, em hiểu rồi.”
Để mắt đến thời gian, Đường Nhật Khanh lại tiến sát Lục Nghiêu hơn, đè giọng thấp xuống: “Sắp đến giờ cơm rồi, sớm kết thúc một chút, để mọi người nghỉ ngơi một chút cũng được đó.”
Lục Nghiêu gật đầu đáp ứng.
Nửa tiếng sau, Lục Nghiêu vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người nghỉ tay dừng công việc lại: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người có thể đi ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục công việc.”
Các thành viên trong tổ dự án nghe thế thì đều thở phào, vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, lần lượt đứng dậy.
Thấy mọi người đều đã đi ra ngoài, Lục Nghiệu quay sang nhìn Đường Nhật Khanh: “Cùng đến nhà ăn của nhân viên không?”
Đường Nhật Khanh do dự trong giây lát, sau đó thì lắc đầu: “Đàn anh, anh đi trước đi, em bây giờ không đói lắm.”
Lục Nghiêu hiểu được sự khó xử của cô, nơi này là tập đoàn nhà họ Bùi, quan hệ của Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính ai ai cũng biết, nếu như bị người khác nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, không chừng sẽ bị đồn đại gì đó?
Anh ta gật đầu: “Được, vậy tôi đi trước.”
Đường Nhật Khanh khẽ mỉm cười, nhìn anh ta đã ra ngoài, lúc này mới cầm điện thoại lên, đặt mười mấy cốc Starbucks.
Lần này hai công ty thành lập tổ dự án, thành viên trong tổ tương đối đều vất vả, không những phải tăng ca, còn không thể xảy ra bất cứ sai xót nào, đối diện với công việc có cường độ cao như thế, tự nhiên phải trân trọng họ.
Đợi tất cả các thành viên ăn cơm xong, khi trở lại văn phòng thì nhìn thấy trên bàn mỗi người đều có một cốc cà phê để cho mọi người tập trung vào công việc hơn.
Cà phê sau khi uống xong, Đường Nhật Khanh thuận tay thu dọn rác của cả phòng làm việc một chút, sau đó lại bắt đầu sắp xếp giờ họp, chạy tới chạy lui, cô bất tri bất giác cả người toát đầy mồ hôi, bèn tiện tay cởi chiếc áo khoác ngoài ra, tiếp tục bận rộn.
Đợi đến khi shipper giao đồ đến, Đường Nhật Khanh lại để từng cốc từng cốc cà phê lên bàn mọi người, sau khi làm xong tất cả những thứ này, cô hài lòng lau mồ hôi, đang định quay người thì đột nhiên đằng sau truyền đến một giọng nói: “Mệt không?”
Đường Nhật Khanh giật nảy mình, vội vàng quay người lại thì thấy Bùi Danh Chính đang đứng ở cửa, lầm bầm nói: “Sao đi đường cũng không phát ra tiếng thế? Dọa em một trận.”
Đáy mắt Bùi Danh Chính hiện ra ý cười, tiến tới, để chiếc hộp trong tay lên bàn, đưa tay ôm Đường Nhật Khanh vào lòng.
Anh đột nhiên cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói bên tai của cô: “Em có biết không? Dáng vẻ lúc em nghiêm túc làm việc, đặc biệt quyến rũ.”
Tai của Đường Nhật Khanh liền tê dại, vội vàng đưa tay đẩy anh ra: “Chú ý hoàn cảnh.”
Chỗ này là phòng họp, cô không muốn bị thành viên trong tổ dự án sau khi đi ăn cơm về nhìn thấy đâu.
“Không trêu em nữa, anh đến tìm em ăn cơm.” Bùi Danh Chính mỉm cười, để chiếc hộp trên bàn ra, đưa một phần cho Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh nhận lấy, cảm thấy hộp cơm này có chút quen mắt, cô vội vàng mở nắp ra, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, lúc này có chút kinh nhạc: “Đây là thím Trương làm sao?”
Bùi Danh Chính gật đầu: “Đặc biệt kêu thím Trương làm, xong cho Trương Phó về lấy.”
Đường Nhật Khanh gấp gáp cầm đũa lên, ăn một miệng, mặt mày cực kỳ hài lòng, bây giờ cô đã ăn quen cơm thím Trương nấu, đối với đồ ăn bên ngoài không có một chút hứng thú nào.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Nhật Khanh vội vàng thu dọn hộp cơm sang một bên, phân phó nói: “Lát nữa tổ dự án còn phải họp nữa, phải mau chóng thu dọn sạch sẽ trước khi họ trở lại.”
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh không ngừng bận rộn, ý cười trong mắt Bùi Dan Chính càng sâu, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh sau khi vứt rác xong, đột nhiên cô bị kẹp giữa anh với cái bàn thì ngây người: “Sao thế?”
Bùi Danh Chính cũng không trả lời, bỗng dưng chỉ tiến sát cô khiến Đường Nhật Khanh thấy căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn.