CHƯƠNG 318: CÔ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH
Đoàn người đi một đoạn đường, Triệu Đình Phong ở phía trước hưng phấn mở miệng: “Lão Bùi, tôi nói cho cậu, cậu thực sự phải đi xem hầm rượu ở đây của bọn họ! Trong đó cất giấu không ít rượu ngon đâu!”
Bùi Danh Chính cười như không cười, không hứng thú lắm với lời anh ta nói, chỉ liên tục quay đầu lại, thả chậm bước chân chờ Đường Nhật Khanh theo kịp.
Giang Vãn Vãn vừa rồi bị Triệu Đình Phong trừng mắt, dường như hơi sợ, bàn tay nhẹ nhàng kéo áo Đường Nhật Khanh, giống như cố ý bước chậm lại.
“Ục ục…”
Một tiếng động vang lên, tiếng động còn không nhỏ, Giang Vãn Vãn che bụng, vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Hôm nay tớ…dậy sớm quá, chưa kịp ăn.”
Vừa nghe cô ta nói còn chưa ăn gì, Đường Nhật Khanh vội vàng nói: “Tớ dẫn cậu đến nhà hàng đi, ăn gì đó trước đã.”
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu để nhóm đàn ông này cùng đi đến nhà hàng, Giang Vãn Vãn nhất định sẽ ngại. Cô vươn tay khẽ kéo Bùi Danh Chính, nhẹ giọng nói: “Em đưa Vãn Vãn đi ăn trước, các anh đi hầm rượu trước đi, thế nào?”
Bùi Danh Chính đưa mắt đảo qua, thấy vẻ mặt xấu hổ lúng túng của Giang Vãn Vãn, trong lòng đại khái đã có tính toán, đúng lúc anh cũng phải tìm cơ hội dặn dò Triệu Đình Phong một chuyện, đơn giản đồng ý: “Được, anh bảo Triệu Phiên đi cùng hai người. Ăn xong chúng ta cùng đi chơi.”
Nói rồi, anh nhìn Triệu Phiên vẫn luôn đi theo sau bọn họ, vẫy vẫy tay với cậu ta: “Cậu phụ trách bảo vệ sự an toàn của các cô ấy.”
Triệu Phiên lập tức gật đầu đáp ứng.
Sau khi Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong rời khỏi, lúc này Giang Vãn Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chào hỏi với Triệu Phiên: “Em trai Triệu Phiên, lại gặp nhau rồi!”
Triệu Phiên cười cười với các cô, nhẹ giọng nói: “Hai chị, các chị muốn đi đâu, em đưa hai người đi.”
Đường Nhật Khanh cười hỏi: “Cậu rất quen thuộc chỗ này hả?”
Triệu Phiên gật đầu, nói chi tiết cho cô: “Trước kia đã đến một lần, đi cùng anh Triệu.”
Vừa nghe đến hai chữ “Anh Triệu”, Giang Vãn Vãn nhìn lướt qua đoàn người đã đi xa, hỏi: “Chính là cái người mặc áo hoa sặc sỡ đi ở đằng trước kia hả?”
Triệu Phiên do dự một chút, lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vậy, Giang Vãn Vãn bĩu môi: “Quả thực giống như tôi nghĩ, là một cậu ấm. Nhật Khanh, cô nói xem, một người đàn ông tốt như Tổng giám đốc Bùi sao lại chơi với một người như thế chứ?”
Đường Nhật Khanh cười cười, rõ ràng là Giang Vãn Vãn đã hiểu lầm Triệu Đình Phong. Nhưng mà như đã nói, Triệu Đình Phong quả thực vẫn luôn có dáng vẻ ba lăng nhăng, nhìn giống như một kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, hơn nữa vừa thấy mặt đã buông lời trêu chọc người khác, cũng khó trách Giang Vãn Vãn lại có thành kiến với anh ta.
“Tên Triệu Đình Phong này đôi khi không câu nệ tiểu tiết, nhưng mà anh ta rất có bản lĩnh. Quán bar Ưu Lam ở trung tâm thành phố kia chính là của anh ta.”
Nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, Giang Vãn Vãn cũng chẳng có tâm tư gì. Cô ta không yên lòng xoa xoa cái bụng, hỏi: “Tớ đói quá, chúng ta đi ăn gì đây?”
Đường Nhật Khanh cười cười, nhìn Triệu Phiên ở một bên: “Được, Triệu Phiên, cậu dẫn chúng tôi đi đi.”
Ba người cùng đi, vừa nói vừa cười đi tới nhà hàng. Nơi này là nơi ăn uống trong trang viên, rất rộng lớn, đồ ăn phong phú. Bọn họ đi đến khu tự chọn, Giang Vãn Vãn lập tức hưng phấn cầm lấy đĩa bắt đầu gắp đồ ăn.
“Chị Nhật Khanh, chị không ăn sao?” Triệu Phiên nhìn Đường Nhật Khanh ngồi xuống trước bàn, không nhịn đươc hỏi.
“Tôi đã ăn sáng rồi, cậu giúp tôi lấy một ly cà phê đến đây đi.”
Triệu Phiên nghe thế, lập tức làm theo.
Chẳng mấy chốc, Giang Vãn Vãn đã bưng tới hai đĩa lớn đầy đồ ăn, hưng phấn nói: “Nhật Khanh, không hề nói quá chút nào, tớ có thể ở đây một ngày một đêm!”
Nghe Giang Vãn Vãn nói như vậy, Đường Nhật Khanh không nhịn được bật cười: “Cậu đúng là một đứa ham ăn!”
Cô vừa nói xong câu đó, thấy Triệu Phiên cũng bưng hai đĩa đồ ăn đi tới, vẻ mặt hưng phấn, quả thực giống Giang Vãn Vãn như đúc!
Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, hóa ra hôm nay cô đi cùng với hai kẻ ham ăn!
“Hai người, nếu so tuổi tác thì thực sự cực kỳ xứng đôi!”
Giang Vãn Vãn nhét đầy miệng thức ăn, hừ một tiếng: “Tôi không thích trẻ con!”
Triệu Phiên ở một bên nghe thế, nhíu nhíu mày, không cam lòng chịu yếu thế trả lời một câu: “Tôi cũng không thích người ham ăn như thế! Không nuôi nổi!”
Giang Vãn Vãn nghe cậu ta nói như thế, nhất thời không đồng ý, hai người cứ cậu một câu tôi một câu, nói qua nói lại giống như trẻ con.
Đường Nhật Khanh đau đầu không biết làm sao, nhìn hai người đang tức giận, không nhịn được muốn cười.
“Tôi nói là ai đây! Ở đây nói nhao nhao liên tục, không có quy củ như vậy, vừa đến gần nhìn, hóa ra là mấy người!”
Một giọng nữ chói tai truyền đến, phá vỡ tiếng ồn ào của họ. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thấy được Chương Tú Tú đứng cách đó không xa. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, đáy mắt không hề che giấu sự mỉa mai giễu cợt.
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, bọn họ lại gặp Chương Tú Tú ở đây.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh trầm xuống, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Chương Tú Tú tiếp tục hừ lạnh nói: “Đường Nhật Khanh, quản người của cô cho tốt, đừng để bọn họ ở đây kêu loạn, ảnh hưởng tâm trạng! Thật vất vả mới ra ngoài chơi một chút còn gặp phải mấy người, đúng là xui xẻo!”
Sự trào phúng trong giọng nói của cô ta quá rõ ràng, nói đến cả Giang Vãn Vãn và Triệu Phiên đều thay đổi sắc mặt, nhưng kiêng kỵ thân phận của cô ta, ngay cả khi bị cô ta nói như thế, bọn họ cũng không biết cãi lại thế nào.
Chương Tú Tú liếc mắt nhìn bọn họ, cao ngạo giương cằm, xoay người muốn đi.
Đường Nhật Khanh không chút do dự đứng dậy, lạnh lùng nói: “Chương Tú Tú!”
Chương Tú Tú dừng động tác, xoay người nhìn về phía cô, vẻ mặt châm chọc: “Thế nào? Còn muốn đánh tôi một trận?”
Đường Nhật Khanh nói từng câu từng chữ: “Đánh nhau thì chẳng đáng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, đây không phải là địa bàn của cô. Cô có thể đến đây, chúng tôi cũng có thể, đừng có lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ăn trên ngồi trước chỉ trỏ chúng tôi, cô không có tư cách!”
Giọng Đường Nhật Khanh không kiêu ngạo không siểm nịnh, căn bản cũng không hề chừa mặt mũi cho cô ta. Những người đang dùng bữa bên kia nghe được đều sôi nổi nhìn về phía Chương Tú Tú.
Trong lúc nhất thời, Chương Tú Tú bị lửa giận xông lên đầu, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh nói: “Tôi không có tư cách? Vậy cô có tư cách gì nói những lời này với tôi? Chỉ dựa vào việc cô bò được lên giường Bùi Danh Chính là có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao?”
Dường như để làm Đường Nhật Khanh lúng túng, Chương Tú Tú nói rất lớn, mỗi câu đều cắn rõ ràng, bao gồm cả tên “Bùi Danh Chính”.
Những người có mặt trong phòng ăn đều là những người có mặt mũi ở Hải Thành, thấy trò hay như thế đương nhiên sẽ không bỏ qua. Có vài người thậm chí còn lấy điện thoại di động ra lén lút chụp hình.
Triệu Phiên thấy chuyện không ổn, sợ Chương Tú Tú kích động nhào lên, cậu ta bước lên, đi đến trước người Đường Nhật Khanh, che chắn cô ở phía sau.
Cậu ta nhìn chằm chằm Chương Tú Tú, gằn từng chữ: “Cô Chương, xin chú ý lời nói của cô.”
Bùi Danh Chính kêu cậu ta phải bảo vệ tốt Đường Nhật Khanh, cậu ta đương nhiên nói được làm được.
Sắc mặt Chương Tú Tú thay đổi, đáy mắt phun ra lửa giận: “Cậu là cái thá gì mà kêu tôi chú ý lời nói!”
Nói xong, cô ta giơ tay, không chút khách sáo vung về phía mặt của Triệu Phiên.