CHƯƠNG 336: ANH ẤY LÀ CHỦ MƯU?
Chỉ vài phút sau, cô vừa bước chân ra khỏi thang máy, điện thoại có thông báo tin nhắn của Lục Nghiêu gửi đến: “Anh đang rảnh, chúng ta gặp nhau chứ?”
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, Đường Nhật Khanh đi thẳng đến điểm hẹn, vì lúc đó cũng vừa đúng giờ ăn trưa, nơi mà Lục Nghiêu hẹn gặp là một nhà hàng nhỏ.
Khi Đường Nhật Khanh đến nơi, nhân viên của nhà hàng hướng dẫn cô lên lầu hai, vừa lên đến nơi cô đã nhìn thấy Lục Nghiêu đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Người đàn ông mặc chiếc áo len cao cổ bằng lông màu xám, khuôn mặt hơi nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, đến cả ánh mắt của anh cũng có chút dịu dàng khó diễn tả được.
Đường Nhật Khanh hít sâu rồi nhanh chân đi về phía đó, lên tiếng chào: “Chào anh Lục.”
Lục Nghiêu nghe thấy liền quay đầu lại, anh mỉm cười: “Khanh à, bên ngoài lạnh lắm phải không, uống ly trà nóng làm ấm người trước đi.”
Anh ân cần rót trà cho cô, rồi sau đó đưa thực đơn đến trước mặt cô: “Em xem muốn ăn gì?”
Đường Nhật Khanh cười đáp lại anh, nhưng lúc này cho dù là không gian nhà hàng rất tốt, mọi thứ hoàn hảo thì cô cũng không có tâm trạng ăn uống gì, nghi vấn vẫn đè nặng trong lòng cô khiến cô không còn tâm tư để ý đến chuyện khác.
Đường Nhật Khanh đẩy lại thực đơn đến trước mặt Lục Nghiêu và nhẹ nhàng nói: “Thôi anh chọn món đi.”
Thấy cô có vẻ không hào hứng lắm, Lục Nghiêu cũng không từ chối nữa, anh hỏi qua những món Đường Nhật Khanh không thích ăn rồi anh hoàn thành việc gọi món một cách thuần thục, hợp theo khẩu vị của cô.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi rồi, Đường Nhật Khanh siết chặt ly trà trong tay mình hơn, cô ngẩng mắt nhìn Lục Nghiêu, lên tiếng hỏi: “Anh Lục, chắc anh biết mục đích em hẹn gặp anh rồi.”
Khi nhắc đến đề tài chính, sắc mặt Lục Nghiêu trở nên nghiêm túc hơn, anh không tỏ vẻ xã giao nữa mà nói thẳng: “Tình hình tiến triển không thuận lợi như anh nghĩ, nhưng việc Bùi Danh Chính gặp bác Đường thì đã điều tra được kha khá rồi.”
Bất giác Đường Nhật Khanh cảm thấy hồi hộp hơn, cô hít thở sâu, chờ Lục Nghiêu nói tiếp.
Lục Nghiêu hơi cụp mi, trầm giọng nói: “Ba ngày trước hôm bác Đường xảy ra chuyện, Bùi Danh Chính từng đến trại giam, và lúc gặp mặt nói chuyện với bác Đường, hai người có xảy ra cãi vã.”
Nghe đến đây, trong tích tắc Đường Nhật Khanh nhíu mày, trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả, rồi sau đó, cô lại nghe thấy tiếng nói của Lục Nghiêu vang lên.
“Nhưng điều đó cũng không chứng minh được gì, mấu chốt là ngay ngày bác Đường xảy ra chuyện, có người đến gặp trưởng trại giam, viên cảnh sát phụ trách canh giữ ba em đêm đó đã bị điều rời khỏi vị trí.”
“Cái gì?” Đường Nhật Khanh nhìn Lục Nghiêu với vẻ bất ngờ và tò mò, tay bất giác siết chặt lại: “Ai đã đi gặp trưởng trại giam?”
Lục Nghiêu nhíu mày càng chặt hơn, anh im lặng lúc rồi cuối cùng nói: “Là người của Bùi Danh Chính.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh trầm lắng xuống, nhất thời cô không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe được: sao lại có thể là Bùi Danh Chính? Sao có thể là anh được!
Chuyện anh gặp ba cô, và chuyện cho người đi gặp trưởng trại giam, Bùi Danh Chính không hề nói cho cô biết dù chỉ nửa câu, nhưng sao anh lại giấu cô?
Cô bán tín bán nghi, do dự lưỡng lự, hít thật sâu rồi ngẩng lên nhìn Lục Nghiêu, cô hỏi như để xác nhận lại lần nữa: “Có thật là người của Bùi Danh Chính không?”
“Ừ.” Lục Nghiêu gật đầu, anh lấy một bức hình trong túi bên cạnh, rồi đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Đường Nhật Khanh: “Đây là hình chụp từ camera theo dõi, thân phận người này cũng tra ra được là thuộc hạ của Bùi Danh Chính, tên là Trình Hồng, làm việc cho Bùi Danh Chính đã mấy năm rồi.”
Trong hình chụp, người đàn ông đó đúng là đang nói chuyện với người mặc đồng phục trưởng trại giam, khoảng hơn ba mươi tuổi, để râu quai nón, nhìn có vẻ như là thuộc dạng người không dễ chọc vào.
Lục Nghiêu nói tiếp: “Nếu như em cảm thấy cần phải điều tra rõ hơn thì có thể điều tra xem bên cạnh Bùi Danh Chính có người này hay không, tấm hình này cứ giữ lấy.”
Nhìn tấm hình trên bàn, hai tay Đường Nhật Khanh khẽ run run, sự việc đã đến nước này, cô không nghĩ Lục Nghiêu sẽ lừa mình.
“Cụ thể bọn họ đã nói những gì thì anh không biết được, nói chung trưởng trại giam là người khó xử lý, muốn moi thông tin từ miệng anh ta e là rất khó.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cô cầm lấy tấm hình rồi cất vào túi, trong long cơ bản đã có tính toán.
Cô hít thở sâu rồi cố gắng bình tĩnh hơn: “Anh Lục, còn những chuyện khác thì sao?”
Lục Nghiêu khẽ nhếch môi, anh do dự lúc rồi mới lên tiếng nói: “Hiện giờ anh đang điều tra vụ phá sản của nhà họ Đường, coi có điều tra ra được gì không, vì thời gian cũng đã khá lâu, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì.”
Nghe anh nhắc đến chuyện phá sản của nhà họ Đường, Đường Nhật Khanh cảm thấy nỗi đau dâng lên trong lòng mình, có vẻ như từ sau khi nhà họ Đường phá sản, cô chưa từng gặp chuyện gì là thuận lợi và may mắn, nay ba cô lại chết không rõ lý do, nhà họ Đường ở Hải Thành quả thật đã thất bại rồi…
Cô đưa mắt nhìn Lục Nghiêu ngồi đối diện, tâm trạng bất ổn, cô lên tiếng nói: “Anh Lục, chuyện lần này cám ơn anh đã giúp.”
Nếu không nhờ anh, cô thật sự chẳng có lấy một người để nhờ vả.
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiêu nhìn cô càng thêm dịu dàng, anh vừa định nói gì đó thì đúng lúc phục vụ đưa đồ ăn đến.
Cái anh chờ đợi từ trước đến giờ không phải là lời cám ơn từ cô, mà là tình cảm và trái tim cô.
Phục vụ đưa món ăn lên đầy đủ, hơi nóng thức ăn nghi ngút làm mờ tầm nhìn của Lục Nghiêu, anh hít thở sâu rồi đành nuốt câu định nói vào trong.
“Khanh, ăn đi cho nóng.”
Đường Nhật Khanh gật gật đầu, cô cầm đũa lên, nhưng đầu óc vẫn còn đang rất loạn, những lời nói lúc nãy vẫn đang lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô không biết Bùi Danh Chính cho người đi gặp trưởng trại giam nói những gì, nhưng trong chuyện này, từ đầu đến đuôi đều có liên quan đến anh.
Bữa cơm trôi qua với không khí trầm trầm, Lục Nghiêu nhìn Đường Nhật Khanh có vẻ như không có tâm trạng lắm, anh liền lên tiếng đề nghị: “Khanh, anh đưa em về nhé?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cuối cùng thì đáy mắt cũng hiện lên chút thần thái, cô mỉm cười rồi nói: “Anh Lục, không cần phiền như vậy, em đã gọi xe rồi.”
Đáy mắt Lục Nghiêu thoáng hiện lên vẻ thất vọng, anh gật đầu rồi chu đáo đưa cô đến tận cửa, nhìn cô lên xe rồi mới rời đi.
Đường Nhật Khanh ngồi vào trong xe mà tay chân cô lạnh ngắt.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, ba chữ ‘Bùi Danh Chính’ hiện lên trên màn hình điện thoại, Đường Nhật Khanh chợt giật mình, trong lòng dâng lên chút lo sợ, cô thẳng tay ngắt cuộc gọi không do dự.
Sống mũi cô cay cay, bất chợt nước mắt cô tuôn trào.
Vốn dĩ cô vẫn còn hy vọng Bùi Danh Chính sẽ không liên quan đến chuyện này, nhưng thực tế đã chứng minh Bùi Danh Chính không chỉ có liên quan đến ba cô, mà không chừng anh còn là chủ mưu đứng đằng sau chuyện này.
Nhưng những điều này cũng chỉ là phỏng đoán, toàn bộ đều phải được chứng minh xác thực.
Đường Nhật Khanh lấy tấm hình từ trong túi ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong hình.
Nếu như Bùi Danh Chính không muốn nói chuyện này cho cô biết, vậy thì tự cô sẽ đi điều tra, và cô sẽ bắt đầu ra tay với người đàn ông trong hình: Trình Hồng.
Về đến biệt thự, Đường Nhật Khanh vừa bước vào cửa, thím Trương ra đón với vẻ mặt đầy lo lắng: “Cô Đường, cuối cùng thì cô đã về rồi! Cậu chủ không liên lạc được với cô nên đã gọi về nhà.”
Vẻ mặt Đường Nhật Khanh lãnh đạm, cô lạnh lùng nói: “Nói với anh ta, từ giờ về sau, chuyện của tôi không cần anh ấy quan tâm.”
Nói xong, cô đi thẳng lên lầu về phòng mà không chút do dự.
Thím Trương nghe xong ngẩn người, bà không hiểu chuyện gì mà đột nhiên quan hệ của hai người thay đổi lớn như vậy, bà do dự lúc rồi cũng quay người đi thuật lại lời của cô cho Bùi Danh Chính nghe.
Bùi Danh Chính ở đầu dây bên kia điện thoại nghe vậy, bất chợt anh nhăn mặt, và trầm giọng ra lệnh: “Thím Trương, canh chừng cô ấy cẩn thận, đừng để cô ấy rời khỏi nhà nửa bước!”