Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 314: LÀ TRÁCH NHIỆM CỦA ANH

Lục Nghiêu nghe tiếng quay đầu lại, thấy Bùi Danh Chính đứng ở cửa thì không khỏi kinh ngạc.

Những lời giải thích vừa tới bên miệng còn chưa kịp nói ra thì Bùi Danh Chính đã bước nhanh tới, phẫn nộ nắm lấy cổ áo của anh ta, nhấc anh ta từ bên giường lên.

Bùi Danh Chính giơ tay lên và xiết chặt nắm tay sắp đấm vào mặt Lục Nghiêu, Đường Nhật Khanh chợt lên tiếng: “Dừng tay!”

“Đường Nhật Khanh.” Bùi Danh Chính nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm nhìn về phía người phụ nữ trên giường, trong lòng có cảm giác phức tạp khó nói hết.

Đường Nhật Khanh cố hít sâu một hơi và chợt mở miệng: “Em bị người ta đánh và nhốt vào trong phòng, là Lục Nghiêu đã cứu em!”

Bùi Danh Chính ngẩn người, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Lục Nghiêu bên cạnh, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Đường Nhật Khanh nằm trên giường. Anh thả lỏng tay và bước tới, hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra? Ai làm?”

Đường Nhật Khanh còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân, ngay sau đó lại thấy trợ lý đặc biệt Lục Nghiêu mang theo hộp cứu thương đi tới: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã lấy được hộp cứu thương tới rồi.”

Lục Nghiêu giơ tay nhận lấy và mở hộp cứu thương, lấy thuốc sát trùng, băng gạc và miếng bông từ bên trong ra, nhìn Đường Nhật Khanh nói: “Em nằm nghiêng đi, anh xử lý vết thương giúp em.”

“Chờ đã!”

Bùi Danh Chính giơ tay lên kéo Lục Nghiêu lại, quay đầu nhìn Giang Vãn Vãn đứng ở cửa và lạnh lùng nói: “Cô tới làm đi.”

Giang Vãn Vãn không dám nói thêm nửa từ, lập tức tiến tới nhận đồ từ trong tay Lục Nghiêu và đi tới bên giường, xử lý vết thương cho Đường Nhật Khanh.

Lúc cô ta xử lý vết thương, Bùi Danh Chính và Lục Nghiêu đều đứng ở bên cạnh. Bùi Danh Chính nhìn vết thương đỏ tươi sau gáy người phụ nữ, bàn tay vô thức siết chặt.

Rốt cuộc là ai dám tổn thương người của anh! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Anh liếc nhìn Lục Nghiêu bên cạnh, trầm giọng nói: “Cậu ra ngoài, chúng ta nói chuyện một lát.”

Anh nói xong bước thẳng ra ngoài.

Lục Nghiêu khẽ nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên người Đường Nhật Khanh trong chớp mắt, trong lòng cố nén cơn giận, cuối cùng bước theo anh ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, Bùi Danh Chính hỏi thẳng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lục Nghiêu lạnh lùng nói: “Giang Vãn Vãn nói cho tôi biết, ban đầu bọn họ hóng gió ở trên boong thuyền, có một người phục vụ đột nhiên đi qua, lấy danh nghĩa của anh dẫn người đi, sau đó thì không liên lạc được. Hai người chúng ta kiểm tra video giám sát, lục tìm cả tầng này, cuối cùng tôi phát hiện ra cô ấy ở trong phòng để đồ linh tinh cuối hành lang.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, vẻ mặt càng lạnh hơn. Anh vẫn không nói gì, Lục Nghiêu ở bên cạnh đã nói tiếp.

“Bùi Danh Chính, anh là bạn trai của cô ấy lại không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, để cho cô ấy bị thương ngay trước mắt anh, nói cho cùng vẫn là trách nhiệm của anh.”

Trong giọng nói của anh ta lộ rõ ý trách mắng, sắc mặt Bùi Danh Chính trầm xuống: “Lần này để cho cô ấy bị thương là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ!”

Anh nói xong cầm điện thoại di động lên, muốn gọi điện thoại, chợt cánh tay bị người kéo lại. Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lục Nghiêu.

Sắc mặt của hai người đàn ông đều thâm trầm, trong mắt tóe lửa, âm thầm phân cao thấp, không ai chịu nhượng bộ cả.

Một lát sau, Lục Nghiêu mở miệng trước: “Bùi Danh Chính, anh còn nhớ được những lời tôi đã nói với anh lần trước không?”

Anh ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu anh không thể bảo đảm an toàn cho cô ấy, tôi sẽ ra tay. Tôi có thể bảo đảm, nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ cô ấy chu đáo!”

Nghe đến đây, sắc mặt Bùi Danh Chính đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Anh giơ tay lên, hoàn toàn không do dự hất tay của Lục Nghiêu ra, ánh mắt thoáng cười lạnh: “Còn chưa tới phiên cậu bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy đâu.”

Anh lạnh lùng ném lại những lời này rồi gọi thẳng vào số của Trương Phó: “Anh nghe tôi dặn đây, tất cả mọi người trên du thuyền hôm nay đều không thể rời đi. Anh tới phòng giám sát, điều tra về một người phục vụ đã dẫn Đường Nhật Khanh đi…”

Sau khi ra lệnh xong, Bùi Danh Chính quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Nghiêu ở cách đó không xa, bước nhanh tới đẩy cửa phòng đi vào.

Vết thương trên gáy của Đường Nhật Khanh đã được xử lý xong, Giang Vãn Vãn rót một cốc nước, đưa đến bên tay cô, áy náy khẽ nói: “Nhật Khanh, xin lỗi cậu, đáng lẽ tớ phải luôn ở bên cạnh cậu.”

Đường Nhật Khanh lấy lại chút tinh thần, nghe được Giang Vãn Vãn nói vậy thì khẽ nói: “Chuyện này không trách cậu được, cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều.”

Bùi Danh Chính đi tới nhìn Giang Vãn Vãn, trầm giọng nói: “Nếu muốn bắt người phục vụ kia, vẫn còn cần sự giúp đỡ của cô đấy.”

Giang Vãn Vãn vô cùng kinh ngạc nhìn anh: “Sự giúp đỡ của tôi à?”

Bùi Danh Chính khẽ gật đầu: “Cô từng gặp người kia, tôi cần cô đi cùng với cấp dưới của tôi tới phòng phục vụ để xác nhận và chỉ ra, cô có bằng lòng không?”

Giang Vãn Vãn hoàn toàn không do dự gật đầu: “Đương nhiên bằng lòng rồi! Chỉ cần có thể bắt được hung thủ, tôi sẵn lòng phối hợp!”

“Được, cô ra ngoài chờ trợ lý đặc biệt của tôi, anh ta sẽ dẫn cô đi.”

Giang Vãn Vãn gật đầu và ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh còn nằm trên giường, khẽ nói: “Nhật Khanh, tớ đi trước đây. Có chuyện gì thì cậu liên hệ với tớ nhé.”

Đường Nhật Khanh khẽ cong môi nhìn cô ta: “Được.”

Chờ Giang Vãn Vãn đi rồi, cửa phòng đóng lại, trong giây lát trong phòng chỉ còn lại hai người Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh.

Bùi Danh Chính hít sâu, hơi đau lòng nhìn về phía người phụ nữ trên giường và chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Bầu không khí thoáng yên lặng, Bùi Danh Chính ngước mắt, khẽ nói: “Em có đau không? Để anh xem nào.”

Anh nói xong giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào trong lòng.

Anh cau mày nhìn băng vải trắng sau gáy người phụ nữ, trong lòng nhất thời đầy tự trách và hối hận, giọng nói của anh dường như quay cuồng trong cổ họng, có chút run rẩy: “Xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.”

Đường Nhật Khanh nghe được câu này thì lỗ tai chấn động, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại tràn ra.

Cô biết, lần này cô xảy ra chuyện không trách được Bùi Danh Chính, dù sao anh là phía tổ chức trong hoạt động lần này, đối mặt với nhiều người như vậy, anh cũng không thể thoát thân.

Hơn nữa chỉ cần những người có âm mưu gây rối cố ý muốn làm hại cô, cô muốn tránh cũng tránh không xong.

Đường Nhật Khanh giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, mũi cay cay, dựa vào trong ngực anh khẽ nức nở.

Bùi Danh Chính vỗ nhẹ vào sau lưng cô, khẽ an ủi: “Em yên tâm đi, lần này anh nhất định sẽ bắt được người. Nếu em còn muốn đi, anh sẽ đưa em đi ngay bây giờ.”

“Không sao, em muốn nghỉ ngơi một lát, anh ở bên cạnh em được không?”

Bùi Danh Chính nhìn gương mặt nhỏ nhắn có phần trắng bệch của người phụ nữ lại đau lòng không chịu được. Anh giơ tay lên xoa đầu cô, khẽ nói: “Đương nhiên là được rồi.”

Đường Nhật Khanh kéo tay người đàn ông và cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, bất giác lại ngủ thiếp đi.

Hơn nửa giờ sau, Trương Phó đột nhiên gửi tin nhắn tới: “Tổng giám đốc Bùi, không tìm được người.”

Bùi Danh Chính nhíu mày, thần kinh vốn thả lỏng đã lại căng lên. Anh làm sao có thể để cho người làm hại Đường Nhật Khanh được ung dung ngoài vòng pháp luật chứ?

Bùi Danh Chính nhìn dáng vẻ người phụ nữ ngủ yên tĩnh trên giường, anh đứng lên và nhẹ chân đi ra ngoài phòng, gọi điện thoại cho Trương Phó: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi dẫn theo Giang Vãn Vãn đến phòng phục vụ xem qua một lượt nhưng vẫn không tìm được người kia.”

“Có phải là cô ấy nhớ nhầm không?”

“Cô ấy rất chắc chắn, tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, hơn nữa người chịu trách nhiệm quản lý các phục vụ cũng nói, tất cả phục vụ hôm nay đều có mặt ở đó.” Trương Phó dừng một lát hơi do dự rồi lại nói tiếp: “Tôi thấy cũng có một khả năng khác, có lẽ người kia căn bản không phải là phục vụ trên thuyền, có thể là người làm chức vụ khác, cũng có thể là người ở bên ngoài tới.”

Bùi Danh Chính nghe anh ta nói vậy thì nhíu mày. Nếu đúng như lời suy đoán này, vậy phạm vi phải lục soát có thể càng lớn hơn.

“Tổng giám đốc Bùi, anh xem có cần tiếp tục điều tra nữa hay không?”

Bùi Danh Chính không do dự nói luôn: “Điều tra! Tiếp tục điều tra!”

Chưa bắt được kẻ đứng phía sau ra tay, anh làm sao có thể yên tâm được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK