CHƯƠNG 320: GIANG VÃN VÃN ĐUỐI NƯỚC RỒI
“Cái này cũng muốn phạt sao?” Đường Nhật Khanh ngẩng khuôn mặt tươi cười, thuận thế nhón chân lên, vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, khẽ cười nói: “Lần này bỏ qua đi, được không?”
Đôi mắt người phụ nữ tròn xoe, đáy mắt phủ một tầng hơi nước, giống như động vật nhỏ làm nũng, nhìn đến mức Bùi Danh Chính căng thẳng, ngay cả nửa câu cứng rắn cũng không nói ra được.
Anh ôm lấy hông cô, kéo cô sát vào người mình. Bùi Danh Chính cúi đầu, đáy mắt lộ ra ý cười: “Khanh Khanh, anh nghĩ hai chúng ta đã gần như rồi.”
Giống nhau nên chuyển từ mối quan hệ người yêu sang một mối quan hệ mới.
“Hử? Gần như cái gì?” Đường Nhật Khanh không hiểu ra sao.
Bùi Danh Chính khẽ cười, buông cô ra, cất bước đi thẳng về phía trước: “Tự mình đoán đi.”
Nhìn thái độ khác thường của người đàn ông, Đường Nhật Khanh hơi mờ mịt, vội vã bước theo sau, ôm lấy cánh tay anh: “Nói mau, gần như cái gì?”
Bùi Danh Chính càng không chịu nói, Đường Nhật Khanh càng muốn biết. Hỏi một lúc lâu, anh vẫn không chịu nói rõ ràng.
“Anh không nói thì em không hỏi nữa.” Đường Nhật Khanh giả bộ tức giận buông tay anh ra, đi sang bên cạnh.
Bùi Danh Chính cười cười, bước hai ba bước đuổi kịp cô, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Gần như có thể làm bà Bùi của anh rồi.”
Nghe được cách xưng hô này, khuôn mặt Đường Nhật Khanh bỗng chốc nóng lên. Cô thẹn thùng nói không nên lời, cố gắng làm bộ bình tĩnh, thế nhưng khuôn mặt vẫn vô thức đỏ lên.
Nhìn người phụ nữ ngại ngùng.
Ánh mắt cô tránh né. Bùi Danh Chính hơi cúi người, hạ xuống gò má cô một nụ hôn thật kêu rồi lập tức bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh….đánh lén em!”
Đường Nhật Khanh vừa tức vừa cười, nhìn bước chân người đàn ông càng lúc càng nhanh, vội vàng đuổi theo.
Bùi Danh Chính quay người lại, ôm người phụ nữ từ dưới đất lên, xoay hai vòng, cười hỏi lại: “Cảm thấy thua thiệt sao? Anh không để ý em ăn miếng trả miếng đâu!”
Đường Nhật Khanh không nhịn được cười ra tiếng: “Không thèm! Mau thả em xuống!”
Nhìn khuôn mặt người đàn ông hiếm khi lộ ra nụ cười rõ ràng, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nếu thời gian dừng lại ở giờ khắc này thì tốt biết bao.
Bên kia, lại hoàn toàn là một cảnh tượng khác.
Triệu Đình Phong lôi kéo mũ Giang Vãn Vãn, ngáp nói: “Mệt thật. Nếu không có cô, tôi đã sớm tìm một gian phòng ngủ một giấc rồi.”
Giang Vãn Vãn liếc mắt: “Vậy anh buông ra, đi ngủ đi!”
“Không được.” Triệu Đình Phong lắc đầu: “Lão Bùi đã dặn tôi trông chừng cô, tôi cũng không tự quyết định được.”
Nhìn dáng vẻ này của Triệu Đình Phong, Giang Vãn Vãn tức giận cũng không nói được câu gì. Vốn còn tưởng đến đây được chơi đùa vui vẻ một chút, ai ngờ lại bị Triệu Đình Phong dắt như dắt chó, đúng là bực mình!
Hai người đi tới bên hồ, Triệu Đình Phong đột nhiên hăng hái, không khỏi bước nhanh hơn: “Đi, chúng ta đi chèo thuyền!”
“Tôi không đi! Anh…buông ra! Triệu Đình Phong!”
Giang Vãn Vãn không ngừng kháng nghị, nhưng kháng nghị vô hiệu, cuối cùng vẫn bị kéo đến bên hồ.
Thấy bộ dạng không chịu phối hợp của cô ta, Triệu Đình Phong nhíu mày: “Đi chèo thuyền với tôi, nếu tâm trạng tôi tốt, tôi sẽ không quản cô nữa, thế nào?”
Giang Vãn Vãn nửa tin nửa ngờ: “Anh nói thật không?”
“Đương nhiên! Từ trước đến nay tôi nói đều giữ lời!” Nói rồi, anh chỉ chỉ một con thuyền: “Cô đi lên trước, tôi tháo dây buộc.”
Cho dù từ đáy lòng không muốn, nhưng vì tự do, Giang Vãn Vãn cắn răng, vẫn lên thuyền.
Triệu Đình Phong cũng theo lên thuyền, cởi dây, ném cho cô ta một mái chèo, bắt đầu chèo thuyền.
Chèo không đến một lát, thuyền đã rời bờ, tay Triệu Đình Phong hơi đau xót, tiện tay buông mái chèo xuống, không động đến nữa.
Giang Vãn Vãn dùng sức chèo một lúc lâu, phát hiện thuyền căn bản không di chuyển. Cô ta nghi ngờ quay đầu: “Có phải thuyền này…”
Còn chưa nói dứt lời, cô ta trông thấy Triệu Đình Phong dựa vào đuôi thuyền chợp mắt, mà mái chèo bị anh ta vứt sang một bên, cực kỳ nhàn nhã!
Trong lòng Giang Vãn Vãn nhất thời dâng lên một cơn tức giận, cô ta cắn răng nói: “Anh….Triệu Đình Phong!”
Triệu Đình Phong mở mắt, hai mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng vô tội: “Sao thế?”
Giang Vãn Vãn tức giận ném mái chèo sang bên cạnh, tuyên bố bãi công: “Tôi cũng không chèo nữa!”
“Không chèo, chúng ta cứ trôi ở đây đi, dù sao tôi cũng không vội.”
Triệu Đình Phong nói, nhàn nhã vươn hai tay để sau gáy, tiếp tục nhắm mắt lại, khẽ ngâm nga một bài hát.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, Giang Vãn Vãn tức giận, từ trên thuyền đứng lên: “Triệu Đình Phong, anh đúng là một tên khốn nạn!”
Bởi vì chịu lực không cân bằng, thân thuyền chao đảo mạnh sang hai bên, Giang Vãn Vãn đứng không vững, thân thể mất khống chế ngã sang bên cạnh.
Triệu Đình Phong vừa mở mắt thấy cơ thể người phụ nữ nghiêng sang một bên, nhất thời căng thẳng, vươn tay cố kéo lấy cổ tay của cô ta. Nhưng còn chưa túm được, thân thể cô ta đã lệch sang bên, thuyền nhoáng một cái, cô ta ngã thẳng vào trong hồ.
“Ùm” một tiếng thật lớn, Giang Vãn Vãn đạp nước hai cái, cả người nhanh chóng chìm xuống. Thấy tình hình không ổn, Triệu Đình Phong không hề do dự nhảy xuống nước, ôm lấy người phụ nữ…
Mất rất nhiều sức lực, Triệu Đình Phong mới tha được cô ta lên bờ, vỗ vỗ gò má cô, không có bất kỳ phản ứng nào. Anh ta ghé lại gần lắng nghe, cũng không hề có nhịp tim!
Không ngờ người phụ nữ này lại không biết bơi!
Triệu Đình Phong cau mày, không chút do dự bắt đầu ép tim, ép một lát không có phản ứng, anh ta cúi đầu, nắm cằm cô ta, bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Vừa hô hấp hai lần, cơ thể Giang Vãn Vãn đột nhiên run lên, sặc ra một ngụm nước…
Triệu Đình Phong vỗ vỗ lưng Giang Vãn Vãn, thở phào nhẹ nhõm: “Ở trên thuyền lộn xộn đúng là có cô! Nếu hôm nay tôi không ở trên thuyền, cô đã không còn hơi thở rồi! Mệt cho tôi còn làm hô hấp nhân tạo cho cô….”
Giang Vãn Vãn vừa tỉnh lại, đầu óc mờ mịt, đột nhiên nghe được những lời này của anh ta, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Anh nói… Cái gì!”
Đây chính là nụ hôn đầu của cô ta, thế mà lại dùng cách này cho anh ta rồi?
Giang Vãn Vãn tức giận nước mắt dâng lên. Cô ta không chút do dự giơ tay lên, cho Triệu Đình Phong một cái tát.
Trên mặt Triệu Đình Phong trúng một cái tát, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống. Anh ta rút điện thoại di động ra, gọi cho Triệu Phiên: “Tôi đang ở đình bên cạnh hồ, cậu mau đến đây, mang người phụ nữ này đi!”
Hai mươi phút sau, Đường Nhật Khanh đang hái trái cây trong nhà kính, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Thấy trên màn hình là tên Triệu Phiên, Đường Nhật Khanh vừa định nghe máy thì tay bị giữ lại.
Bùi Danh Chính nhếch môi nhìn cô: “Anh không thích bị quấy rầy.”
“Đừng ầm ĩ nữa, chẳng may có chuyện gì thì sao?” Đường Nhật Khanh cười đẩy tay anh ra, nghe điện thoại: “A lô, Triệu Phiên.”
“Chị Nhật Khanh, chị đang ở đâu? Chị Vãn Vãn bị đuối nước rồi!”
“Cái gì?” Đường Nhật Khanh căng thẳng, không để ý đến chỗ hoa quả vừa hái, đi thẳng ra bên ngoài: “Mấy người đang ở đâu?”
Triệu Phiên báo địa chỉ, Đường Nhật Khanh lập tức cúp điện thoại, nhìn về phía Bùi Danh Chính, nói: “Vãn Vãn bị đuối nước, chúng ta mau qua đó đi!”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”
Đường Nhật Khanh không chút do dự nói: “Triệu Phiên nói ở vườn hoa Ánh Trăng.”
Nghe là chỗ đó, lông mày Bùi Danh Chính giãn ra một chút, trong bụng lập tức hiểu rõ.
Vườn hoa Ánh Trăng, đúng là nơi anh định tặng cho Đường Nhật Khanh một bất ngờ.